TA Ở MẠT THẾ MỞ KHÁCH SẠN



Điệu nhảy vòng lắc eo của hổ chậm lại, hai chân sau hạ xuống làm ra tư thế chống nạnh sau đó nhảy lên như cá chép nhảy Long Môn, thân thể xuyên qua vòng lắc eo, tứ chi vững vàng chạm đất chỉ còn vòng lắc eo thong thả rớt trên mặt đất.
"Cô làm đồ ăn? Đồ ăn gì thế? Chính cô tự làm à?" Lão hổ vặn vẹo eo chợt từ một đám lông xù xù biến thành chàng trai cao gầy khôi ngô tuấn tú.
Thủy Dung theo bản năng đem tầm mắt phóng tới phần eo của đối phương, thời điểm thú lão hổ này béo như quả cầu, ở trạng thái người lại không mập, ở trạng thái mèo cũng là bộ dáng gầy, sau lại dưỡng tốt một thời gian mới từ gầy thành béo, nên kỳ thật lão hổ trước kia không béo mà là do ở trong tiệm mới bị béo đi?
"A..

Đúng vậy, buổi tối chúng ta còn phải sử dụng sức lực cho nên phải ăn no mới được." Thủy Dung thuận tay đem vòng lắc eo nhặt lên.
Buổi tối sử dụng sức lực? Cách nói gì thế này? Làm cho người khác dễ dàng hiểu sai được không?
Chàng trai híp mắt lại cười ngượng ngùng, vẻ mặt ngượng ngùng giống như người vợ ngoan hiền, sau đó lại ngửi được trong không khí mùi đồ ăn tức khắc cũng không ngượng ngùng nữa, hổ trừng lớn mắt.
"Là đồ ăn nóng hổi sao? Là đồ xào, hầm, chiên? A..

Đã lâu rồi chưa ăn đồ ăn bình thường.." Vẻ mặt Hàn Dương như đi vào cõi thần tiên, sức tưởng tượng như đã bay đến cung trắng nướng thỏ ngọc, bơi tới Đông Hải hầm Long Vương.
Thủy Dung không rõ lắm dáng vẻ hơi quá này của hắn, buổi sáng trong tiệm chưa ăn cơm sao? Hắn cũng chưa nói là làm đồ ăn?
Hoàn toàn không biết trong túi đối phương không có tiền, vốn chính là ăn nhờ ở đậu, căn bản là vô cùng chột dạ, sao còn có thể mặt dày đi ăn, huống chi hắn ăn không trả tiền, cô còn là ân nhân của hắn, hắn còn chưa kịp báo ân ngược lại còn ăn không uống không đồ của ân nhân, mỗi lần suy nghĩ hắn đều áy náy năm giây, sau đó ở trong sự áy náy đó mà bình yên ngủ.
"Đúng vậy, cũng không phải có đầy đủ các món như vậy, chỉ đơn giản là hai món mặn hai canh, đều là cơm nhà." Trù nghệ của cô cũng coi như là tự học thành tài, nếu muốn cô làm ra một bàn Mãn Hán toàn tịch (1) cô làm không ra!

(1): Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Tuy nhiên, chính sử không ghi chép lại sự kiện này.

Nó chỉ được đề cập trong một số ghi chú riêng.

Những người khác tin rằng "Mãn Hán Toàn Tịch" hoàn toàn là hư cấu, và cái tên này xuất phát từ một đoạn tương thanh (nghệ thuật biểu diễn kịch).
Năm 1920, diễn viên kịch tương thanh Vạn người mê Lý Đức Dương (李德鍚) đã biên soạn một loạt tên món ăn, gọi là "Báo Thái Danh".

Sau đó, nó đã bị gọi nhầm là "Mãn Hán Toàn Tịch".

[1] (cre: wikipedia)
Chàng trai mỉm cười khóe miệng chảy xuống chất lỏng không rõ.

"Vậy..

Hiện tại chúng ta liền đi ăn, ăn no mới có sức lực..

Làm việc!"
"A..

Ok." Thủy Dung cảm thấy đối phương khi làm mèo thì đáng yêu, làm hổ thì khờ ngốc, còn hình người....!
Ớt xanh bọc thịt có thể nói là đặc biệt cay, Thủy Dung nếm vị liền biết dù là rau dưa hay phần lớn đồ ăn khác mặc kệ là dưa chuột vẫn là ớt cay, đều đặc biệt ngon!
"Tê! Ớt này cay quá, nhưng ngon!" Hàn Dương giơ lên một ngón cái, môi biến thành hình W, vẻ mặt như mèo được ăn cá khô nhỏ.
Dị hóa giả có khi sẽ chịu ảnh hưởng bởi bản năng thú, cho nên thời điểm bên ngoài nếu là trạng thái thú Hàn Dương đều ăn thịt sống, bất quá bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó vị giác của hổ khi ăn thịt tươi cũng không tính là khó ăn, nhưng nếu muốn nói là ăn ngon, tự nhiên là không có.
"Ân..

Cũng không tệ lắm." Thủy Dung cảm thấy đồ ăn do chính mình làm khá ngon, nhưng nếu làm mỗi ngày cô cảm thấy chính mình làm không được.
Hiện tại trong tiệm đã có phục vụ đồ ăn sáng, cô tin chắc rằng đợi tăng thêm mấy cấp nữa hẳn là cũng có thể phục vụ cơm trưa và cơm tối, phòng bếp làm đồ ăn tuy rằng thoạt nhìn có quy củ nhưng trên thực tế hương vị lại tốt hơn Thủy Dung một chút, rốt cuộc thì người máy nấu nướng chuyên nghiệp so với Thủy Dung nghiệp dư thì chuyên nghiệp hơn nhiều.
Ăn xong bữa cơm cũng đến mười một giờ đêm.


Ăn no xong lão hổ đi nghỉ ngơi căn bản không có gì để dọn, nhưng thật ra Thủy Dung còn phải chuẩn bị thêm đồ ăn uống, phiền toái hơn so với Hàn Dương.
Thủy Dung cảm thấy thời điểm thuê người hẳn là phải đến quan sát, nếu quản lúc ăn, đối phương có sức ăn quá lớn thì tương đương với việc cô phải tốn tiền.
Thủy Dung-gian thương trình độ sơ cấp, nhớ tới Chu Bái Bì ở thời cổ đại bóc lột sức lao động như thế nào, vì thế liền lén lút lấy giấy liệt kê ra một loạt các nội dung điều khoản.
"Chúng ta lúc nào thì đi?" Thủy Dung ăn uống no đủ nằm lười trên sô pha một lát, nhìn đồng hồ trên tường rồi ngẩng đầu hỏi chàng trai.
Thủy Dung chưa đi qua thị trường giao dịch, cô cũng không biết lộ trình bao xa cho nên khi nào đi, khi nào tới, đều phải xem quyết định của Hàn Dương.
"Một lát nữa đi, trong truyền thuyết cửa quỷ mở ra vào lúc sau 12 giờ, khi đó âm khí nặng nhất chúng ta thừa dịp lúc này ra ngoài làm không tốt còn có thể gặp gỡ mấy cô hồn dã quỷ." Hàn Dương ăn no bụng liền bắt đầu bịa chuyện, làm ra gương mặt đáng sợ như muốn dọa con nít.Thủy Dung trừu trừu khóe miệng, cô lười nói cho hắn, trước kia chính mình còn rất thích xem truyện ngắn về ma quỷ, thậm chí còn viết truyện cho nên cô căn bản không sợ quỷ.
Xem dáng vẻ này của hắn cô cũng bắt đầu bịa chuyện: "Cái này tôi không rõ lắm nhưng người có phát hiện cửa sổ đang có sương không? Tôi nhớ rõ có một năm mùa đông đặc biệt lạnh, khi đó vừa vặn là mới thuê phòng.

Có ngày nghe được âm thanh cào cửa sổ bên ngoài, mở cửa ra xem vài lần thì không có người, sau hỏi hàng xóm mới biết được nguyên lai là do nữ chủ nhân ở gian phòng đó bởi vì hàng năm bị bạo hành gia đình nên thắt cổ tự tử, sau lại truyền ra căn phòng đó có quỷ, cho nên sau mới có thể có giá thuê rẻ như vậy."
Hàn Dương nghe được sửng sốt không biết vì sao đột nhiên Thủy Dung nói chuyện này, nhưng rõ ràng hắn biết cô còn chưa nói xong.
Quả nhiên liền thấy Thủy Dung lạnh mặt không mang theo tia tình cảm tiếp tục nói: "Lúc ấy tôi còn khá may mắn, có thể là nữ chủ nhân quỷ hồn kia sẽ không vào nhà chỉ ở bên ngoài cào cửa sổ, thẳng đến..

Tôi thấy được dấu vết cào trên cửa sổ, tôi mới hiểu được, lúc có sương tôi đều ở trong phòng mà chưa đi đến phòng quỷ..

Lại như thế nào cào cửa sổ.."
Hàn Dương: "..."
Hàn Dương: "!"
A a a! Có quỷ! Có quỷ!
Hàn Dương miễn cưỡng cười một cái: "Kia chủ tiệm đang nói đùa đúng không, chuyện quỷ này cô kể tôi đã từng nghe qua, không dọa được tôi đâu, tôi đường đường là nam tử hán đại trượng phu, yêu ma gì cũng không sợ.

Chính là..

đi đêm trên đường có chút nguy hiểm, nếu không..

Sáng mai chúng ta nói tiếp!"
Hiện tại hắn tương đối sợ bóng tối, tang thi không sợ, nhưng chỉ sợ duy nhất nhưng thứ hư vô mờ mịt xuất quỷ nhập thần, lão hổ hiện tại chỉ nghĩ đợi đến khi có ánh sáng rồi đi, một chút cũng không nghĩ đi những nơi tối om.
Hắn hoàn toàn không sợ tối, thứ hắn sợ chính là cảm giác mông lung sẽ làm hắn tưởng tượng phong phú đến phát triển thành sân khấu, một con giun như ngón tay cũng sẽ bị hắn tưởng tượng ra thành Chúc Long khổng lồ.
"Tôi đã soạn đồ muốn đem xong rồi, vì để phòng ngừa vạn nhất chúng ta lên đường sớm một chút dù sao cũng không có chuyện gì khác hiện tại dứt khoác lên đường thôi!"

"Khụ! Ai nói không có chuyện khác? Tôi còn chuyện quan trọng."
Hàn Dương từ trên sô pha đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chuyện gì?" Toàn thân trừ bỏ việc chuẩn bị quần áo thì lão hổ còn có chuyện gì?
"Đi WC!" Tuy rằng hiện tại bên ngoài thế giới rộng lớn kia nơi để WC thì vô số kể lại còn không bị người khác chỉ trích khi đi, nhưng nếu lúc bị thực vật biến dị tập kích hoặc là bị thú biến dị đánh lén, nếu chỉ có một người là hắn thì không nói gì, nhưng hiện tại không phải chỉ có mình hắn.

Bên ngoài nguy hiểm như vậy hắn nào dám rời Thủy Dung một mét?
Chính là không ở trước mắt thì không yên tâm, cho nên cũng chỉ có thể vào lúc an toàn như này đem những vấn đề đó giải quyết mới có thể lên đường.
Thủy Dung nhìn hắn nửa ngày không động đậy, nói muốn đi WC thế nhưng vẫn đang đứng ngay ngốc.
"Muốn đi WC thì anh đi đi, đứng ngây ngốc ở đây làm gì?"
Hàn Dương giật giật khóe miệng đôi mắt lộ ra vài phần ngượng ngùng: "Có thể đi cùng tôi được không?" Ngày thường đi WC một mình trong tiệm thì không sao, nhưng nghe xong chuyện ma thì hắn không dám đi một mình.
"Hả?" Thủy Dung há hốc mồm, sao nhìn giống như việc học sinh nữ hẹn bạn thân cùng đi WC vậy trời?
Thủy Dung vẫn là đi WC cùng với đối phương, bất quá cô đứng ở ngoài cửa, còn hắn thì biến thành hổ, xoa chân gian nan ngồi xổm còn phải ức chế bản năng chính mình không dỗi móng vuốt làm động tác vùi lấp.
"Xong chưa?" Thủy Dung cảm thấy cạn lời, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày chính mình sẽ bồi con trai đi WC, bất quá tựa hồ cũng không phải là lần đầu tiên, lúc ấy cô cũng bồi hắn ở bộ dáng mèo, nhưng lúc đó Thủy Dung chưa thấy qua bộ dáng khi thành người của hắn tự nhiên sẽ không tưởng tượng cái gì, nhưng lúc này trong lúc đối phương đang đi WC trong đầu cô cũng bắt đầu suy nghĩ đối phương đi WC như thế nào.
Khụ khụ! Không được suy nghĩ nữa!
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua bồ câu hảo xin lỗi, bởi vì đi bệnh viện.
Nói nhân loại xương sườn thật là cái thần kỳ tồn tại, năm sáu ngày trước đi ta ở nhà té ngã một cái, không quá chú ý, qua mấy ngày phát hiện bụng vẫn luôn ẩn ẩn làm đau, đi bệnh viện một kiểm tra, nói là xương sườn chặt đứt hai căn.
Ta lúc ấy..
Kỳ thật, thật sự cũng chỉ là té ngã một cái, hơn nữa cũng không phải đặc biệt đặc biệt đau.

Ta vốn đang cho rằng ruột đau, sau đó bác sĩ liền nói, này xương cốt đều đã bề trên, cũng không trường oai, phỏng chừng không dùng được bao lâu là có thể hoàn toàn hảo.
Nếu không kiểm tra nói, khả năng ta sẽ không biết chính mình xương sườn đoạn quá.Ha ha ha, bởi vì thật sự gì cũng chưa ảnh hưởng, hôm trước buổi tối còn đi dạo phố tới.

(đoạn này tóm lại là tác giả bị té ngã xong đi khám bác sĩ nên không ra chương).


Bình luận

Truyện đang đọc