TA Ở TIÊN TÔNG LÀM THẦN THÚ


Bảy ngày sau, Luyện Tâm Cảnh đóng lại.
Trong bốn mươi tám đệ tử tiến vào Luyện Tâm Cảnh lần này, có mười hai người hoàn thành thí luyện, đã được truyền thống ra ngoài Luyện Tâm Cảnh từ sớm.
Mà tám người tham gia tuyển chọn phong chủ, ngoại trừ Thi Hồng Tài trầm mê chém giết không thể thông qua, tất cả bảy người còn lại đều thuận lợi hoàn thành.

Trong đó, Công Bác Dịch và Mạnh Lập An đã vượt qua thí luyện đầu tiên.
Đến đây, người được chọn cho vị trí phong chủ Chỉ Uyên Phong và Hãn Vân Phong, cuối cùng cũng đã được quyết định.
Tần Giản đưa Ngọc Bài đại diện thân phận phong chủ cho hai người, trịnh trọng nói: "Một phong chi chủ, phải đặt đệ tử lên hàng đầu, lấy tông môn làm trọng, giới vô cấu, tư vô nhục*, lấy chính nghĩa trị tà ma, tôn trọng bảo vệ bản thân."
[*Giới vô cấu, tư vô nhục /诫无诟, 思无辱/: Lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân, suy nghĩ thấu đáo mọi việc, sẽ không có việc gì có thể làm cho mình phải hổ thẹn]
"Đa tạ chưởng môn." Hai người cung kính cảm tạ.
Tần Giản nói với hai người những việc mà phong chủ cần phải làm, mới để cho bọn họ rời đi, lúc này, có quản sự tiến lên bẩm báo.
"Làm càn!"
Trong điện truyền đến một tiếng gầm lên của Tần Giản.
Quản sự thấp giọng nói: "Bây giờ đã lan truyền khắp tông môn, nói Mạnh Lập An dựa vào Tiên Miểu Phong lên chức.

Còn nói Lăng Khê trưởng lão ham muốn quyền lực, chuyên quyền độc đoán......!Kính Minh trưởng lão cũng thả lời, nói trước đó ngài từ chối người hắn đề cử, hóa ra là để giữ lại vị trí cho tâm phúc của Lăng Khê trưởng lão."
Tần Giản giận tím mặt, "Nếu sư tỷ ham muốn quyền lực, trước đây đã trực tiếp kế nhiệm chưởng môn, lúc này cần gì phải làm điều thừa!"
"Chưởng môn bớt giận," quản sự khó xử nói: "Đệ tử bình thường nơi nào biết phong thái cao cả của Lăng Khê trưởng lão, chỉ có bảo sao hay vậy mà thôi."
Tần Giản bình tĩnh lại, suy nghĩ nói: "Mạnh Lập An kia rắp tăm bất lương, cố ý hãm hại sư tỷ.

Chúng ta không thể để hắn thực hiện được......!Ngươi đi Tiên Miểu Phong trước, mời sư tỷ qua đây."

"Rõ." Quản sự lên tiếng trả lời rồi lui ra.
......
Bên trong điện chủ phong Càn Nguyên.
Hoa Linh đứng ở trên vai Trình Tố Tích đánh giá xung quanh.
Mặc dù trong đại chiến Càn Nguyên Tông bị thiệt hại không ít, nhưng dù sao cũng là một trong những tông môn đứng đầu, cung điện chủ phong được xây dựng uy nghiêm tráng lệ, làm cho đồ nhà quê Hoa Linh mở rộng tầm mắt một phen.
Trình Tố Tích cũng thuận theo nàng, đưa nàng tham quan toàn bộ cung điện.
"Đây là trận pháp Tăng Phúc, có thể tăng cường năng lực phòng ngự cho cung điện; đây là Trường Lĩnh Thạch, có thể ngăn cản thần thức; đây là văn chương răn dạy tiền bối lưu lại, nhắc nhở đệ tử học đạo tu tâm, tồn thần luyện tính*......"
[*trong dạ vững vàng, rèn luyện tính cách]
Trình Tố Tích cũng không để ý Hoa Linh có nghe hiểu hay không, dọc đường đi giới thiệu cho nàng nghe các loại trận pháp và cách sắp xếp trong cung điện.
Mỗi lần nàng nói một câu, Hoa Linh liền chíp một tiếng.
Một người một chim mặc dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng ở chung lại đặc biệt hòa hợp với nhau.
Tần Giản vốn đang một bụng tức giận, thấy một màn này, tất cả đều biến thành bất đắc dĩ.
Hắn nhìn chằm chằm Hoa Linh trong chốc lát, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, mở miệng hỏi: "Sư tỷ, Tiểu Thần Thú rốt cuộc là đực hay là cái?"
Hoa Linh vừa mới còn tràn đầy phấn khởi, bị lời này làm hết hồn, hai cẳng chân nhỏ nhắn lập tức khép chặt vào nhau, cứng ngắc ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt dò xét của chủ nhân.
Chủ nhân không phải đang muốn......
Ngay lúc Hoa Linh còn đang tự hỏi nếu nàng nhảy xuống khỏi vai chủ nhân có thể bị ngã chết không, Trình Tố Tích đã mở miệng: "Đoàn Tử còn quá nhỏ, tạm thời không phân biệt được, chờ nó lớn lên một chút rồi nói sau!"
Hoa Linh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Vậy cũng đúng," Tần Giản cũng không có quá nhiều xoắn xuýt vấn đề này, tiện thể hỏi về chuyện Băng Ngọc Trản, "Có điều tra ra được là ai làm không?"
"Là Vân Sanh."
Tần Giản nhíu mày, "Ta còn nhớ hắn, là đứa trẻ năm đó Lăng Hải sư huynh mang về từ Lạc Tiên Thành.


Bây giờ cũng được mười mấy tuổi rồi đi......!Sao hắn lại lỗ mãng như vậy?"
Trình Tố Tích sờ sờ cái đầu tròn trịa của Hoa Linh, thở dài nói: "Cuộc sống của đứa trẻ đó như toại nguyện, chưa từng gặp trắc trở, mới có thể dễ dàng bị người khác xúi giục như vậy.

Ta đã quyết định đưa hắn đi Khâm Thiên Thành, tôi luyện tâm tính mấy năm."
"Khâm Thiên Thành?" Tần Giản suy xét, "Ngược lại là một nơi tốt."
Mặc dù Khâm Thiên Thành đầy rẫy nguy hiểm, thế nhưng là thiên địa người tu chân phấn đấu, theo đuổi giới hạn của sinh mạng, nếu bởi vì đều này mà sợ hãi lùi bước, không bằng phân tán công lực, làm một người bình thường.
"Hành động lần này của Mạnh Lập An có mục đích gì?"
Trình Tố Tích nói: "Trong tám người kia, ngoại trừ Mạnh Lập An thế đơn thế đơn lực bạc*, sau lưng bảy người còn lại đều có thế lực chống đỡ.

Hành động lần này của hắn, chẳng qua là muốn mượn thế lực của Tiên Miểu Phong, ngồi ổn vị trí phong chủ mà thôi."
[*Thế đơn lực bạc /势单力薄/: hình dung thế lực yếu, người ít không đánh lại đông]
Nếu không, cho dù hắn tạm thời giành được vị chí phong chủ Hãn Vân Phong, cũng không ngồi lâu được.
Hoa Linh đứng trên bả vai Trình Tố Tích gật đầu tán thành, chuyện này giống như hoàng tử trước khi lên ngôi không có nền móng, nhất định phải mượn sức của các trọng thần trong triều.

Hơn nữa, nàng còn có thể khẳng định, Mạnh Lập An nhất định sẽ dựa vào Băng Ngọc Trản để tiến thêm một bước cuối cùng xây dựng quan hệ với Tiên Miểu Phong, để có chỗ dựa ngồi vững vị trí này.
Hoa Linh có chút lo lắng chủ nhân nhà mình sẽ bị chịu thiệt......!Đáng tiếc bây giờ nàng lại không có cách nào nhắc nhở được.
"Trước mắt người được chọn đã được quyết định, cũng không thể đổi ý." Tần Giản híp mắt nói: "Nếu hắn an phận cũng được, nếu không, luôn có cách để trừng trị hắn."
"Yên lặng chờ xem là được."
Trình Tố Tích cũng không có để Mạnh Lập An vào mắt.


Người tu chân lấy sức mạnh nói chuyện, tất cả âm mưu quỷ kế, khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối, cũng sẽ không chịu nổi một kích.
......
"Sư huynh, các ngươi không cần đưa tiễn."
Bên ngoài truyền thống trận, Vân Sanh cười nói với Vân Mạc và Vân Lan.
Vân Lan tiến lên vỗ vỗ bả vai Vân Sanh, "Chuyến đi đến Khâm Thiên Thành lần này nguy hiểm chồng chất, nhất định phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, không nên dễ dàng tin tưởng người khác.

Phong chủ đại nhân lần này sắp xếp như vậy, cũng là hy vọng ngươi có thể mượn cơ hội này tôi luyện tâm tính, đừng ôm oán hận trong lòng."
"Ta biết phong chủ đại nhân khổ tâm.

Hơn nữa, đi Khâm Thiên Thành khổ tu còn tốt hơn Thiên Phong Nhai nhiều.".

Hãy tìm đọc trang chính ở ~ TRÙMtru уện.

V Л ~
Vân Sanh sờ sờ túi Càn Khôn mang bên người, thầm nghĩ: Nếu phong chủ đại nhân thật sự muốn trừng phạt hắn, tùy tiện soạn một lý do đưa hắn đi công đường trừng phạt là được, cần gì tốn công tốn sức để cho người khác đưa Ngọc Giản, còn đưa linh thạch.
"Ngươi hiểu là tốt rồi," Vân Lan thấy Vân Sanh cũng không có xuất hiện khúc mắc với phong chủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vân Sanh nhìn Vân Mặc đang im lặng ở bên cạnh, áy náy nói: "Vân Mạc sư huynh, ta không nên bỏ qua lời khuyên của ngươi, vẫn khăng khăng làm theo ý mình.

Ta......"
Không chờ hắn nói xong, Vân Mạc trực tiếp ném một thanh trường kiếm qua.
Vân Sanh giơ tay lên nhìn, giật mình nói: "Đây không phải là phi kiếm mà sư huynh vừa thỉnh Hỏa Đoàn Đường* luyện chế sao?"
[*phòng rèn]
Vân Sanh biết Vân Mạc vì thanh phi kiếm này, phải tốn hết tám năm gom góp đủ loại vật liệu.


Vì trong đó có mấy loại khoáng thạch quý giá, Vân Mạc đi khắp nơi hiểm địa trong tông môn.

Bây giờ lại dễ dàng đưa cho mình như vậy, chuyện này......
"Không được, cái này quá quý giá, ta không thể nhận." Nói xong, Vân Sanh duỗi tay muốn trả lại thanh phi kiếm này.
Vân Mạc ngăn Vân Sanh lại, trầm giọng nói: "Chỉ là thanh kiếm mà thôi, yên tâm nhận.

Nếu cảm thấy băn khoăn, liền chờ ngươi trở về từ Khâm Thiên Thành rồi trả lại ta."
Viền mắt Vân Sanh lập tức đỏ lên, "Là ta đã gây phiền phức cho các sư huynh, phong chủ đại nhân, và Tiên Miểu Phong."
Vân Lan cười nói: "Không quá nghiêm trọng như ngươi nghĩ.

Phong chủ đại nhân sở dĩ đưa ngươi ra ngoài, một là vì cho ngươi cơ hội rèn luyện, hai cũng là để ngươi tránh bị cuốn vào đấu đá quyền lợi trong tông môn.

Có điều, ngươi thành thật nói cho sư huynh, rốt cuộc Mạnh Lập An đã lừa ngươi cho mượn Băng Ngọc Trản như thế nào?"
Vân Lan vẫn luôn thắc mắc chuyện này.

Mặc dù bản chất Vân Sanh trong sáng và tốt bụng, lại không phải không có chừng mực.

Tuy hắn có chút giao tình với Mạnh Lập An, nhưng cũng không đến mức bỏ qua quyền lợi của Tiên Miểu Phong, dễ dàng cho mượn Băng Ngọc Trản.
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoa Linh: Ai dám làm chủ nhân chịu thiệt, ta sẽ...!Ta sẽ...!Quên đi, nên chờ ta trưởng thành rồi nói sau!.


Bình luận

Truyện đang đọc