TA SỐNG LẠI SAU KHI Ở GÓA


Hoa Dương ngủ một giấc thẳng đến hoàng hôn.

Cơ thể mềm nhũn ra, mơ màng, còn rất đói bụng.

Triều Vân vừa treo màn lên vừa bẩm báo: "Công chúa, phò mã đã đi ra ngoài giúp dân chúng thoát nước rồi, vẫn chưa về.

"Hoa Dương hỏi: "Đi khi nào?""Buổi sáng, sau khi người ngủ rồi phò mã lập tức xuất phát, mặc một bộ xiêm y bẩn thỉu.

Buổi trưa, phò mã ăn cơm ở bên ngoài, ta đã cố tình đi tìm hiểu, ngoại trừ các nam đinh còn ở lại thẩm vấn Đông viện, thì những người khác đã bị lão gia dẫn theo ra ngoài làm hết rồi.

"Hoa Dương gật gật đầu, mọi chuyện có mức độ nặng nhẹ, lão thái thái đã không còn, nhưng bên ngoài kia vẫn còn nhiều nhà dân chúng gặp khó khăn.


"Phòng bếp nấu món gì?""Thịt hôm bữa đã hết sạch rồi, nên Triều Nguyệt hầm cháo táo đỏ với cây nhãn cho ngài bồi bổ khí huyết, còn hầm canh măng cách thủy chuẩn bị đợi người tỉnh lại rồi xào hai món chay rồi dọn lên.

Công chúa, người có muốn ăn cái gì khác không? Đầu bếp trong phòng đã chưng bánh bao nhồi thịt cho trưa nay rồi, từng chiếc bánh lớn hơn cả nắm tay, bản thân ăn một chút còn lại thì đưa cho lão gia, chia cho các dân chúng gặp nạn ăn.

"Có Trần gia dẫn đầu, nên có ít hộ giàu có trong trấn cũng đã góp chút lương thực ra ngoài.

Hoa Dương ăn một ít ở phòng bếp là no rồi, nhưng Trần Kính Tông mất sức cả một ngày, chỉ húp cháo uống canh thôi cũng khó chắc bụng được.

Nàng thuận miệng thốt lên: "Đến nói đầu bếp trong phòng cầm hai bàn bánh bao lên, một bàn để ăn đêm nay, một bàn chiên dầu lên, sáng mai hâm nóng đưa cho phò mã.

"Triều Vân chớp mắt mấy cái, rồi bật cười: "Công chúa cũng bắt đầu đau lòng cho phò mã rồi đó.

"Hoa Dương: "! "Sau khi Hoa Dương rời giường, nàng đi thẳng vào phòng tắm, hai đêm trước khó khăn đành bỏ qua nhưng nàng thậm chí cũng không có cơ hội tắm rửa!Nàng ngồi xuống để Triều Vân kỳ cọ cơ thể sạch sẽ rồi, Hoa Dương lại bước vào thùng tắm, thoải mái thả lỏng trong bọt tắm.

Triều Vân nhân lúc nàng vẫn còn đang ngâm người, vội vàng ôm xiêm y, đi ra ngoài đưa cho Châu Nhi.

Hai người vừa nói chuyện xong, Trần Kính Tông đã quay về, cả người đầy bùn đất bẩn thỉu, ngay cả trên mặt cũng dính chút bùn.

Triều Vân nghĩ thầm phải lau mồ hôi cho phò mã gia, may mà công chúa không thấy thấy dáng vẻ như thế này đấy!"Phòng tắm đang nấu nước ấm, phò mã tắm trước không?"Trần Kính Tông quét mắt qua phòng.

Triều Vân chỉ vào phòng tắm nói: "Công chúa vừa tỉnh, đang ngâm người.

"Trần Kính Tông dừng một lát, ra lệnh: "Ngươi cầm một bộ khăn, xiêm y đến phòng sát bên đi.


"Hắn vừa dứt lời, quay người đi thẳng đến phòng tắm, tự xách nước cho mình.

Triều Vân nhanh chóng vào tủ trong phòng lấy quần áo tắm rửa của phò mã, rồi bảo Châu Nhi đưa đến phòng sát vách.

Nàng ấy đợi Châu Nhi cất xiêm y xong, chỉ thấy phò mã gia xách một thùng nước trên tay đi vào.

Phò mã gia có dáng người cao lớn, lập tức chắn mất ánh sáng và cửa, gương mặt lạnh lùng dính bùn nhìn hơi hung dữ.

Châu Nhi nhìn thấy thì hơi sợ hãi.

Trần Kính Tông mở cửa ra vào, nói: "Ngươi ra ngoài đi, lát quay lại nhặt quần áo bẩn là được rồi.

"Châu Nhi thở một hơi thật nhẹ nhàng, cúi đầu lùi ra ngoài.

Trần Kính Tông đóng cửa lại, vào phòng cởi xiêm y ra, để lộ cơ thể lực lưỡng và thon gầy, chỉ khác mỗi trên cánh tay đã có nhiều thêm vết dây thừng hằn lên, hai chân cũng trắng bệch vì ngâm nước lâu.


Trần Kính Tông không quan tâm mà lau sạch cơ thể, lau người dùng nửa thùng, gội đầu dùng phần nước còn lại, sau đó đổi thùng khác cũng làm lại y như vậy.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Trần Kính Tông mặc xiêm y mới đi lên giường nằm xuống.

Lúc Trần Kính Tông nhắm mắt ngủ tầm hai khắc đồng hồ, mới xoa mi tâm, đứng dậy đi đến phòng chính.

Khi hắn đến cửa ra vào, đã thấy Hoa Dương ngồi ở ghế chủ vị, mặc một chiếc váy dài màu trắng làm bằng gấm, tóc đen xõa tung như mây chỉ cài một cây ngọc trâm màu trắng.

Vì nàng vừa tắm xong, nên gương mặt trắng nõn đã hiện lên một màu đỏ như phấn, sau một ngày nghỉ ngơi, cánh môi cũng đã trở lại vẻ ướt át và bóng loáng quyến rũ người.

.


Bình luận

Truyện đang đọc