TA THẤY BỆ HẠ THẬT QUYẾN RŨ

Edit: Phong Lữ

Ngày tiếp theo là ngày nghỉ, hai người không cần lên triều, Tô Tuấn Văn nằm ở trên giường, kể với hắn một câu chuyện.

Mới đầu hắn cho là bệ hạ đang nói  đùa, nhưng chuyện xưa này quá mức chân thực nên hắn tin.

Trong chuyện không có người tên là Chu Anh, chỉ có một cô nương tên Chu Dĩnh, cùng thiên tử tương kính như tân, sinh dòng dõi.

Sau khi nghe xong, Chu Anh hỏi Tô Tuấn Văn: “Người yêu nàng không, có đối với nàng như đối với ta không?”

Tô Tuấn Văn mơ màng lắc đầu một cái.

Chu Anh đặt cằm lên vai y, cười nói: “Nàng mặc dù là nữ, mà lại không bằng ta.”

Tô Tuấn Văn quay đầu, cùng hắn vành tai chạm tóc mai, hỏi: “Ý là sao?”

“Dương gia có cô gái mới lớn, tương kính như tân bất tương phùng. Trẫm cùng tướng quân cởi chiến bào, từ đây quân vương không lâm triều.” Chu Anh làm thơ linh tinh, cười đùa đọc.

“Ơ, ngươi làm thơ lung tung gì thế này?” Tô Tuấn Văn bật cười, lại tiếp tục thở dài.

Chu Anh thấy y thở dài, không hiểu sao lại thấy ghen ghen, vì vậy lấy tay xoa eo bệ hạ muốn cù lét, chọc cho bệ hạ quên mất Chu hoàng hậu gì đó đi, vừa xin tha vừa đứt quãng gọi hắn “An Bạch” mới bằng lòng bỏ qua.

Lại qua mấy năm, Chu Anh làm tới chức Đại tướng quân, mang binh xuất chinh. Tô Tuấn Văn ở trong triều mất ăn mất ngủ mấy tháng, rốt cuộc cũng chờ được Chu Anh chiến thắng trở về.

Chu Anh nói, gặp được Lục Phùng ở biên cương. Lục Phùng lập quân công, lại được phong làm tướng quân, còn cùng phu nhân của hắn sinh mấy đứa trẻ.

Phu nhân của hắn giống cố hoàng hậu như đúc, nhưng ở biên quan không có ai nhận ra được. Nàng thay đổi tên, không còn tên Vương Uyển Uyển nữa.

Tô Tuấn Văn hỏi hắn, phu nhân Lục Phùng có khỏe không?

Chu Anh nhìn Tô Tuấn Văn mỉm cười nói: “Nhờ phúc của bệ hạ, hiện tại nàng rất hạnh phúc.”

Chu Anh cười rộ nói: “Bệ hạ không hỏi ta sao?”

Tô Tuấn Văn hé miệng muốn nói gì, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một cái ôm: “Trở về là tốt rồi.”

Chỉ nguyện lòng người tựa lòng ta, quyết không phụ tương tư ý.

【 hoàn】

Bình luận

Truyện đang đọc