"Ai nha". Tiết nghiên Tuệ tựa hồ bị hù doạ, lại cất bước đến trước mặt hoàng đế bắt lấy khăn, giả vờ tay chân luống cuống, vô tình đụng đổ rượu tôn, thấm ướt y phục của hoàng đế.
"Bệ hạ." Thái giám bên người hoàng đế kinh hô.
Thân vệ quân bên cạnh chỉ cần hoàng đế ra lệnh một tiếng, ngay lập tức bắt lấy Tiết Nghiên Tuệ.
Hoàng đế đem khăn trên mặt tháo xuống, giữ lại trong lòng bàn tay, nắm đấm chống đỡ tại bên môi ho khan vài tiếng, nuốt xuống máu huyết đang dâng trào.
"Bệ hạ, ta... Thần thiếp đỡ người đi thay quần áo." Tiết Nghiên Tuệ nhẹ nói.
Nằm trong lòng hắn, Tiết Nghiên Tuệ thấy rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của hoàng đế hoàn toàn băng lãnh, nàng cùng hắn thẳng tắp đối mặt, nhưng lại không hề có một tia sợ hãi.
Hoàng đế nheo mắt, hai chân mày nhíu chặt lộ vẻ nôn nóng, nửa tháng trước, bệnh tình đã lan tràn đến đôi mắt, khiến hắn chỉ có thể nhìn rõ đồ vật ở khoảng cách gần trong gang tấc, xa hơn một chút tất cả liền mơ mơ hồ hồ.
Bệnh của hắn vốn không còn cách nào có thể giấu diếm, nhưng có thể đoán được chỉ rải rác vài người, một trong số đó chính là nữ nhân đang tiến đến thăm dò hắn lúc này. Hắn thật có hứng thú muốn nhìn xem, nữ nhân to gan lớn mật này có bộ dáng ra sao.
Bỗng nhiên, một bàn tay của hoàng đế nắm lấy cái ót của Tiết Nghiên Tuệ mạnh dùng sức, nàng thân mất khống chế bổ nhào về phía trước, chóp mũi đập lên mũi của hắn, ê ẩm trướng trướng đau.
Nước mắt không tự chủ được chảy ra, Tiết Nghiên Tuệ khó thở, đầu óc choáng váng, cầm ống tay áo của hoàng đế lau nước mắt.
Hoàng đế sắc mặt âm trầm, nhưng lập tức biểu cảm đại biến. Đột nhiên đứng dậy, dắt tay Tiết Nghiên Tuệ rời tiệc.
Bệ hạ rời tiệc, Còn mang theo Tiết quý phi rời tiệc, kéo theo một loại tiếng hít thở không thông giống như bị đình trệ, tiếng gầm ô...Ô...Ô...N...G thoáng một cái lại vang lên.
"Cái này... Tiết quý phi... Không lên tiếng thì thôi bỗng dưng nổi tiếng..."
Hoàng đế bước chân lảo đảo, nắm chặt tay Tiết Nghiên Tuệ, khí lực rất lớn, Tiết Nghiên Tuệ cảm giác xương cốt đều muốn đứt đoạn, rất đau.
Vội vàng tiếng vào hậu điện, hoàng đế từng ngụm lại từng ngụm máu khạc ra đến, máu tươi đỏ thẩm không chỉ xuyên thấu vạt áo trước, còn dính tại trên tay, trên áo Tiết Nghiên Tuệ lốm đa lốm đốm.
"Bệ hạ!" Đại Thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế Hàn Đạo Huy giọng nói mang theo đau buồn.
"Hàn Đạo Huy, khống chế thế cục." Thanh âm hoàng đế cực lạnh, "Trẫm một ngày không chết, bệnh này một ngày cũng không được lộ ra trước thiên hạ."
"Ừ"
Hàn Đạo Huy mắt nhìn Tiết Nghiên Tuệ, nàng là người thứ ba trên đời này ngoài hắn và thái y đang ở bên ngoài tận mắt thấy hoàng đế phát bệnh.
Tiết Nghiên Tuệ giật mình bị đánh tỉnh, nàng tràn ngập bi phẫn, bệnh của hoàng đế thực sự đã lâm vào bi kịch, chỉ cần hắn vừa chết, nàng ngay lập tức sẽ bị buộc chết theo hắn.
Sống lại không bao lâu lại phải chết, tâm tình Tiết Nghiên Tuệ vọt lên một cổ vò đã mẻ lại sứt buồn giận. Nếu như nàng muốn cùng hoàng đế đi tìm chết, vậy hiện tại khi hoàng đế còn sống tranh thủ cầm được chỗ tốt hơn a.
"Bệ hạ, thần thiếp mệnh khổ, chưa tròn tuổi mẹ đẻ đã bạo bệnh qua đời, cha ruột không đau, mẹ kế ngược đãi." Đã nói rồi đấy đầu thai tốt phú quý trôi chảy bây giờ lại thành cải thìa đáng thương. Tiết Nghiên Tuệ chảy xuống nước mắt bi phẫn: "Trời cao rũ lòng thương, cho nô tì có thể hầu hạ bệ hạ. Nô tì một thân vinh nhục sinh tử đều nằm trong tay của người. Nô tì sinh ra là người của bệ hạ, chết cũng là ma của bệ hạ."
Hàn Đạo Huy khoé miệng co rút, vị Tiết Quý phi này dầu gì cũng là đích trưởng nữ của phủ Tề Quốc Công, Tiết Thành bình thường rất xem trọng thể diện và cấp bậc, Tiết Quý Phi cũng không phải là không biết, vậy mà có thể hạ thấp tư thái, cùng hoạn quan bọn họ so ra không kém.
Hoàng đế tuy mắt nhìn không rõ, lỗ tai lại có thể nghe rõ ràng, tay run lên, la khăn thấm máu súyt chút nữa đảo lại lên mũi.
Ngôn từ thô tục như vậy, là người hay là ma hắn cũng không muốn.
Bất quá, tạm thời giữ lại, còn có tác dụng khác.
Xác định bệ hạ muốn giữ lại Tiết Quý Phi, Hàn Đạo Huy lúc này mới ly khai.
"Giúp trẫm rửa mặt, thay quần áo." Hoàng đế nuốt một viên thuốc, không hề khạc ra máu. Ngồi ở trung tâm giường, mắt liễu khép lại ra lệnh.
Tiết Nghiên Tuệ mấp máy môi, lưu loát vén lên ống tay áo rộng thùng thình, nàng một tay nhấc hũ, một tay cầm chén sứ men xanh hoa sen rót một chén nước, nước có chút nóng, nàng lại lấy một cái chén khác, chuyển qua lại vài lần cho đến lúc sờ thành chén thấy độ ấm thích hợp.
"Bệ hạ, trước súc miệng a." Tiết Nghiên Tuệ dùng khay nâng hai cái chén nhẹ nói.
Hoàng đế lặng lẽ đảo mắt, con ngươi của hắn cực hắc, thần sắc lạnh như băng, mặc dù dung mạo tuấn mỹ, làm cho mọi người nảy sinh hy vọng, lại là một người không thể đơn giản nịnh nọt.
Hắn chậm chạp không có thò tay. Tay Tiết Nghiên Tuệ bắt đầu trĩu nặng, ánh mắt nghi hoặc, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bề bộn buông khay, nâng lên chén nước ấm đã rót đầy, chén xuôi theo đặt ở bên môi hoàng đế.
Tiết Nghiên Tuệ trước đây chưa từng hầu hạ qua người nào, độ mạnh yếu không đắn đo tốt, chén xuôi theo lực dập lên môi hoàng đế, nàng còn hồn nhiên chưa phát giác ra.
Hoàng đế mỉm cười một cái, nhận lấy chén.
Đối đãi hầu hạ hoàng đế rửa mặt xong, thay đổi xiêm y, để hắn nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần. Tiết Nghiên Tuệ đứng ở cửa sổ bên cạnh, vén lên rèm, vừa mới bắt gặp trên bầu trời một cái chim ưng giống như ác điểu móng vuốt đang quắp chặt một con chim nhỏ bay qua.
Mạnh được yếu thua, sinh tử trong chốc lát, nàng mặt không biểu tình lại buông xuống rèm cửa.
Anh Đào Yến kết thúc, nội thị giám Hàn Đạo Huy tuyên khẩu dụ của bệ hạ. Mọi người hoặc kinh ngạc hoặc phẫn nộ hoặc vui mừng, đều không phải trường hợp cá biệt.
"Bệ hạ thân thể không khoẻ sao? Hàn công công, bổn cung tinh thông một chút y lý, hay là để cho bổn cung ở lại phục thị bệ hạ."
Ngô Hiền Phi vẻ mặt lo lắng, dịu dàng mở miệng.
"Bên cạnh bệ hạ đã có Tiết Quý Phi, Hiền Phi không cần lưu tâm." Hàn Đạo Huy lời nói bình bình đạm đạm, nghe vào tai Ngô Hiền Phi lại giống như mang theo ý trào phúng.
Ngô Hiền Phi đương trường mất hết mặt mũi, cực kỳ khó chịu, hận Hàn Đạo Huy chỉ là một cái nô tài cũng dám quét mặt của nàng. Lại ghen ghét Tiết Nghiên Tuệ, đem nỗi nhục ngày hôm nay toàn bộ ghi tạc lên người Tiết Nghiên Tuệ.
Hàn Đạo Huy không thèm để ý Ngô Hiền Phi, nữ nhân này có tâm cơ có thủ đoạn, bất quá chuyện trọng yếu nàng hoàn toàn không biết gì cả, cũng nhấc không nổi sóng gió.
Hắn ở đây để ý chính là Xương Vương, cùng với người đã đầu nhập vào Xương Vương.
Xương Vương chân mày nhíu chặt, thần sắc khiếp sợ, hoàng huynh sao lại để cho Tiết Nghiên Tuệ theo tùy tùng? Tiết Nghiên Tuệ sao lại có thể hướng hoàng huynh nịnh nọt ton hót, nàng làm sao dám?
"Chư vị tản a." Hàn Đạo Huy ghi nhớ thần sắc của đám người Xương Vương Vương vào lòng, hô.
Hắn là nội thị giám, giữ chức quan tam phẩm, từ nhỏ đã hầu hạ hoàng đế, thịnh sủng không suy, dĩ vãng hoàng đế không bao giờ tham gia hậu cung, lời đồn đãi về Hàn Đạo Huy cũng tuôn ra rào rạt. Mọi người tuy là hoàng thân quốc thích, thực chất cũng không dám đắc tội vị nội thần đang được sủng hạnh này.
Đám người Xương Vương mặc dù tiếc nuối không thể xác nhận bệnh tình của hoàng đế, nhưng hoàng đế cũng không có ở trước mắt bọn họ lộ ra suy yếu, bọn hắn không dám vọng động
Đưa mắt nhìn mọi người ly khai, Hàn Đạo huy gọi ngự tiền thân vệ đến, dặn dò bọn hắn nghiêm thêm thủ vệ.
Ngày đó sau khi mặt trời xuống núi, sắc trời dần tối. Hoàng đế mang theo Tiết Quý Phi ra điện, thoáng lộ diện một chút, an vị ngồi trong xe ngựa, khởi giá hồi cung.
Hoàng đế tại ở bên trong ngủ rồi.
Xe ngựa trực tiếp chạy tới Tử Liễu thần điện. Đây chính là tẩm cung của hoàng đế.
"Bệ hạ."
Hàn Đạo Huy quát lên, bên trong không có tiếng động, trong lòng của hắn trầm xuống, vẫy lui thái giám theo hầu, tiến vào cổ kiệu, hoàng đế quả nhiên đã ngủ thật sâu.
Bệ hạ càng ngày lại càng thích ngủ sâu
Hàn Đạo Huy móc ra ngân châm tùy thân, đâm vào khe hở giữa ngón út của hoàng đế, hơn hai tháng gần đây, để không làm lỡ việc tảo triều, hoàng đế mệnh cho hắn dùng cách này để đánh thức hắn.
Tay đứt ruột xót, châm đâm khe hỡ, loại đau đớn này có thể nói cực hình. Hoàng đế thà rằng chịu đựng những đau đớn này, cũng phải ngày ngày lâm triều.
Hàn Đạo Huy trong mắt rưng rưng, thiên tử chí tôn, lại phải chịu đủ ốm đau tra tấn, nhưng là hắn biết rõ dù bị bệnh tật tra tấn bệ hạ vẫn rất muốn sống, đáng hận ông trời không có mắt, thời gian của bệ hạ không còn bao nhiêu nữa.
Hoàng đế bị đau tỉnh, trên trán thấm một tầng mồ hôi dày đặc, làm cho sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Bệ hạ. Đã về đến tẩm cung rồi, hạ kiệu a." Hoàng đế vẫn bất động thật lâu, Hàn Đạo Huy tâm thần bất an.
"Hàn Đạo Huy, ngươi đã nghe chưa?. " Hoàng đế hỏi
"Bệ hạ, nghe được cái gì?". Hàn Đạo Huy nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài kiệu vẫn một mực yên lặng, hắn nghi hoặc hỏi.
"Có một âm thanh cứ một mực nhao nhao, thật nhao nhao."
"Bệ hạ." Hàn Đạo Huy thanh âm hoảng sợ.
"Ngươi nghe không được." Một mực cường hãn hoàng đế rốt cuộc lộ ra một tia sụt sắc, "Trẫm bị động kinh."
Vẫn là đầu độc hắn nói có thể bảo vệ tánh mạng hắn khỏi động kinh, thật sự là hoang đường, một nữ nhân làm sao có thể cứu hắn? Hắn là bị bệnh quá lâu, quá vô vọng mới phán đoán ra được căn bệnh động kinh này.
Hạ xuống cổ kiệu, tiến vào tẩm điện, hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh.
Bên tai thanh âm một mực nhao nhao, không tin quỷ thần, tâm trí cường hãn hoàng đế cứng rắn bỏ mặc nó.
Hàn Đạo Huy đuổi đi tiểu thái giám bẩm sự tình, đi đến bên người hoàng đế bẩm báo:
"Bệ hạ, Tiết Quý Phi như thế nào thu xếp?".
"Đuổi nàng đi." Hoàng đế thần sắc đen tối, nguyên bản muốn dùng nàng để che lấp, không nghĩ tới lại để cho nữ nhân này dẫn xuất động kinh, hắn cũng không muốn phải nhìn nàng nữa.
Hàn Đạo Huy đồng ý.
"...""
Hoàng đế lại nói, "Hôm nay Tiết thị đến cùng cũng có công, không cho phép đả thương tính mạng của nàng."
Hắn chính là người thưởng phạt phân minh.
...
Trong nội cung thời gian như nước chảy xuôi, nhìn như gió êm sóng lặng, thực chất mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
Từ sau Anh Đào Yến, vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm Thừa Gia Điện.
"Nương nương, những ngày này bệ hạ không có triệu kiến qua Tiết Quý Phi, cũng không có chút nào ban thưởng. Hôm nay Tiết Quý Phi đã hoàn toàn trở thành chuyện chê cười trong hậu cung."
Cao Tiệp Dư cười châm biếm: "Cái gì bỗng nhiên nổi tiếng, chẳng qua là trèo cao té đau mà thôi, thật ngu xuẩn."
Ngô Hiền Phi cầm trong tay la khăn màu trắng, kỹ càng chà lau lá một cây Xuân Lan. Lá cây bình thường có màu xanh như ngọc bích điêu khắc ra, chính là loại Lan trong trân phẩm, vật yêu thích trong lòng nàng.
Chỉ có thời điểm tâm tình thoải mái, Ngô Hiền Phi mới tự tay chà lau lá cây, cái thói quen này, Cao Tiệp Dư biết rõ.
"Người này a... Nhất định phải một lần ăn đủ đau khổ, mới có thể đạt được giáo huấn."
Ngô Hiền Phi liếc nhìn Cao Tiệp Dư: " Cao Tiệp Dư cảm thấy thế nào?"