TẠ TRIỀU TRIỀU - CỬU NHẤT

Ta là trưởng nữ của Tấn Vương, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở chốn thôn quê.

Phủ Tề Quốc Công chê ta quê mùa, thô kệch, muốn hủy hoại danh tiết, ép ta từ hôn.

Trong tiệc Thượng Lâm, Quốc Công phủ dẫn người đến bắt gian.

Tiểu thế tử Trấn Nam Vương - Triệu Tử Quý bị ném lên giường ta, mặt mày e thẹn, nắm chặt góc chăn, nói: "A tỷ, ta ngất đi rồi, quần còn chưa cởi, ta còn chưa kịp..."

Lão thái quân Phủ Tề Quốc Công cười lạnh, cao giọng nói: "Nam nữ từ lúc bảy tuổi đã có khác biệt, một nam một nữ ở chung một phòng, quần áo xộc xệch, chính là không trong sạch rồi."

Mọi người nghe vậy đều biến sắc.

Lão thái quân đắc ý vì đã thành công hủy hoại thanh danh của ta, nhưng lại bị mọi người xúm vào đánh cho một trận tơi bời.

Bà ta không biết, tiểu thế tử Trấn Nam Vương - Triệu Tử Quý gần như là do ta nuôi lớn.

Không chỉ mình hắn, trong giới quyền quý hàng đầu kinh thành này, ước chừng một nửa thế hệ thứ hai đều như vậy.

Nếu như bảy tuổi ở chung một phòng đã bị coi là không trong sạch, vậy thì nửa giới con cháu quyền quý, chẳng phải ai cũng không trong sạch sao?

1

Kiếp trước ta là sinh viên nông nghiệp, trước đêm tốt nghiệp, ta ăn ngủ cùng ruộng thí nghiệm. Không ngờ chỉ là lên văn phòng của thầy hướng dẫn điền thông tin, ký tên, lúc quay lại, ruộng thí nghiệm của ta đã bị hai con lạc đà không biết từ đâu tới phá tan hoang.

Ta tức giận đến mức ngã vật ra đất, bất tỉnh nhân sự.





Tỉnh lại lần nữa, ta đã trọng sinh vào Tạ gia – một gia đình nghèo rớt mồng tơi.

Ta cứ tưởng kiếp này ta sẽ làm ruộng buôn bán, làm giàu.

Nào ngờ năm ta tám tuổi, gia gia ta – người m.á.u mặt này đã dẫn đầu cướp lương thực của triều đình, dựng cờ khởi nghĩa. Từ đó, cả nhà ta sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi, bị truy nã, không biết sống c.h.ế.t lúc nào.

Ta cứ tưởng kịch bản mới đã được làm mới thành "nổi dậy, tranh quyền đoạt vị".

Nào ngờ năm ta mười hai tuổi, đại bản doanh của gia gia ta ở Phái Thành bị triều đình đánh úp, những người nhà của nghĩa quân đang ở đây phải gấp rút chạy trốn.

Sau ba tháng lẻ tám ngày chạy trốn, ta cùng hai mươi bảy đứa trẻ khác đã trở thành chiến lợi phẩm lớn nhất trong cuộc tập kích này.

Để bảo vệ những đứa trẻ này, mẫu thân ta và các vị phu nhân khác chia nhau ra, chạy theo nhiều hướng khác nhau để thu hút quân triều đình.

Ban đầu, họ bảo chúng ta chờ tại chỗ, đợi gia gia ta phái quân đến đón.

Nhưng đội quân tiếp viện đã bị phục kích, chúng ta trốn trên núi, trơ mắt nhìn họ bị vây chặt trong Hẻm Núi Hồ Lô, bị thiêu thành tro bụi, không một ai sống sót.

Ta buồn bã nhìn đám trẻ đang co ro trong hang, hoang mang, lo lắng.

Kịch bản cuộc đời ta chính thức được xác định là: "Thử thách cực hạn, sinh tồn nơi hoang dã".

2

Cơ hội sống sót được đổi bằng mạng sống của biết bao nhiêu người, ta phải nắm bắt, chúng ta phải sống sót.

Chỉ là, bốn bề thọ địch, đường cùng, tương lai ở đâu? Lối thoát ở đâu?

Quân tiếp viện đã c.h.ế.t hết, chúng ta còn có thể dựa vào ai?



Triều đình đã giăng ra một mạng lưới dày đặc, trong hai tháng qua, chúng ta được các mẫu thân dẫn dắt, ban đầu chạy trốn tản mát, rồi bị dồn lại cùng nhau, bây giờ xem tình hình điều động này, nếu tiếp tục chạy trốn, chính là tự chui đầu vào rọ.

Ta cắn răng, dẫn bọn trẻ quay đầu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Họ nghĩ rằng chúng ta sẽ liều mạng chạy trốn, sẽ bố trí quân đội dày đặc trên đường chúng ta đi qua, ta lại muốn quay đầu trở về Phái Thành.

Quả nhiên đường về dễ đi hơn nhiều, chúng ta men theo đường núi, thay quần áo và đồ trang sức của mình, lột quần áo không vừa vặn lắm từ người c.h.ế.t mặc vào, vừa đi vừa xin ăn, cuối cùng cũng đến được căn nhà gỗ ta để lại trên Kỳ Sơn, ngoại ô Phái Thành.

3

Kiếp trước ta c.h.ế.t vì ruộng thí nghiệm bị phá hủy, tức giận quá mà chết, vì vậy chấp niệm của kiếp này chính là hoàn thành đề tài thực nghiệm của mình.

Nhưng hạt giống của ruộng thí nghiệm khi đó là do thầy hướng dẫn đưa cho, bây giờ ta chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.

May mắn thay, mẫu thân kiếp này của ta rất cưng chiều ta.

Mặc dù bà cảm thấy sở thích làm ruộng này quả thực hơi khác người, nhưng vẫn tôn trọng ta, âm thầm dựng cho ta ba căn nhà gỗ trên núi, trang bị một số vật dụng sinh hoạt.

Bên cạnh nhà gỗ, bà còn khai hoang một mẫu đất, để ta có thể trồng trọt ở đây.

Yêu cầu duy nhất của bà là, trồng trọt thì được, nhưng ra vào phải tránh người khác, không được để người ngoài biết sở thích này của ta.

Vì sự ủng hộ của mẫu thân ta lúc đó, nên bây giờ chúng ta mới có nơi để dung thân.

Những gói đồ trên mặt đất được mở ra từng cái một, quần áo bên trong cần được lấy ra giặt giũ, đồ trang sức cũng phải cất kỹ.

Chỉ nghĩ đến việc phải nuôi sống hơn hai mươi đứa trẻ này thôi đã khiến ta thấy đau đầu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc