TA VÀ HOÀNG THƯỢNG… CÙNG PHE

Dịch: Vãn Phong

***

Tô Kị vừa nói xong thì lòng Thương Lâm liền cảm thấy nhẹ nhõm. giống như là vừa hoàn thành một chuyện cực kì quan trọng, lòng tràn ngập niềm vui sướng phấn khởi.

Cô không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy. Trải qua một thời gian tiếp xúc với nhau, cô không còn có cảm giác căm ghét và bài xích Tô Kị như khi vừa quen biết nữa bởi vì cô hiểu được hắn cũng có chỗ khó xử của mình. Bọn họ không cùng lập trường, đứng trên hai chiến tuyến đối lập, nếu xét lại cho kĩ thì ở một mức độ nào đó, hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô.

Cô nghĩ, nếu sau này có ngày phải gặp lại nhau ở chiến trường, đối mặt với sống chết, bọn họ vẫn sẽ là kẻ địch của nhau. Cô cảm thấy mình không có cách nào để nhẫn tâm ra tay với hắn, mà có lẽ hắn cũng không thể ra tay với cô. nhưng cho dù bọn họ không muốn thì thời cuộc cũng sẽ bắt buộc bọn họ phải lựa chọn. Nhiều năm sau nhìn lại, những tình cảm thân thiết sẽ chỉ khiến cho kẻ còn sống phải thở dài một tiếng bất đắc dĩ.

Cuối cùng thì vẫn không thể thay đổi được.

Cô cứ luôn có suy nghĩ ấy trong đầu và đợi ngày ấy đến. Thậm chí có khi còn cảm thấy phải chăng cuộc đời của mình có quá nhiều bi kịch.

Nhưng vừa rồi, chính miệng hắn đã hứa hẹn là sẽ giúp đỡ bọn cô.

Cô sẽ không cần phải chiến đấu đến ngươi sống ta chết với người bạn của mình.

“Ngày mai đại quân sẽ xuất phát, chiều tối là có thể đến Hạ Đinh. Công Tôn hãy ở lại cùng đi chung với ta đi.”

“Được.” Tô Kị cúi đầu trả lời, ánh mắt thì thoáng liếc qua nhìn Thương Lâm. “Hoàng hậu nương nương… cũng sẽ tới Hạ Đinh sao?”

Tiền tuyến nguy hiểm, cô đang mang thai trong người, chỉ bất cẩn chút thôi là sẽ một xác hai mạng, Ngụy Hoàng không sợ sao?

“Tiền tuyến đúng là rất nguy hiểm nhưng trong thành Cận Dương cũng chẳng an toàn hơn là bao. Có quá nhiều người muốn lấy mạng nàng ấy, để nàng ấy ở bên cạnh trẫm thì trẫm yên tâm hơn đôi chút.” Dịch Dương ung dung nói.

Tô Kị cụp mắt xuống, không nói gì nữa.

“Nhưng nếu Công Tôn đã nhắc tới chuyện này thì trẫm cũng muốn nhờ vả ngươi. Nếu sau này có khi nào trẫm không thể chăm sóc được cho hoàng hậu thì làm phiền ngươi hãy bảo vệ cho nàng ấy được an toàn, trẫm sẽ hết sức cảm kích.”

“Ngài khách sáo quá rồi.” Tô Kị nói. “Thảo dân nhất định sẽ dốc hết sức để bảo vệ sự an nguy của hoàng hậu nương nương.”

Nói thêm vài câu nữa, Tô Kị rời khỏi phòng. Tô Kị nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của hắn biến mất trong bóng đêm, đôi môi khẽ mím lại, không biết là đang nghĩ gì.

“Người ta đã đi rồi, đừng nhìn nữa.” Dịch Dương kéo dài giọng, nói. “Còn nhìn nữa là người ta sẽ tưởng là em không nỡ xa hắn đấy.”

“Đừng có nói linh ta linh tinh.” Thương Lâm nói nhỏ.

Dịch Dương liếc nhìn cô một lát rồi chậm rãi bước tới ôm chầm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên vai cô. Tư thế này rất nhạy cảm, đầu của anh đặt ở đó, đôi môi vừa vặn chạm tới má cô, hết sức thân mật. “Anh nói linh ta linh tinh thật không? Em thông minh như thế, lẽ nào không biết tình cảm của hắn dành cho mình?”

“Dịch Dương.” Thương Lâm nhíu mày. “Đừng nói nữa.”

Tình cảm Tô Kị dành cho cô? Đương nhiên là cô nhận ra rồi.

Cô đâu phải là anh chàng Dịch Dương có chỉ số EQ thấp này, cô có kinh nghiệm yêu đơn phương dày dặn lắm chứ bộ. Khi gặp được người mình thầm mến, mình sẽ có anh mắt và cử chỉ thế nào, cô rõ hơn ai hết. Huống chi cho dù cô không nhận ra sự khác thường của Tô Kị thì chỉ cần trải qua chuyện hạ độc, hắn bất chấp tính mạng để cứu cô là có thể nhìn thấu tình cảm hắn dành cho cô.

Lúc trước, khi nói đùa với Dịch Dương, cô đã bảo là mỗi một cô gái xuyên qua đều sẽ có một nam phụ yêu thương mình sâu đậm. Lúc ây cô còn chưa yêu Dịch Dương, cũng từng ngẫm nghĩ không biết có khi nào mình sẽ có một tình yêu đặc sắc với một anh chàng cổ đại đẹp trai hay không. Bây giờ lời đùa ấy đã thành sự thật, thật sự có một anh cổ đại đẹp trai yêu thương cô nhưng cô không sao ngờ được người đó lại chính là Tô Kị – người mà trước đây cô rất căm ghét.

Trong lúc ngạc nhiên, Thương Lâm không khỏi cảm thán vị thần xuyên không này đúng là thích tạo những tình tiết gay go.

Dịch Dương im lặng một lát, khi lên tiếng thì giọng có thêm sự ôn hòa. “Được rồi, không nói nữa vậy.”

Thương Lâm quay người lại ôm lấy Dịch Dương, dán mặt vào lồng ngực anh. “Em chỉ thích anh thôi, thích tới mức vô cùng rồi. Người khác có tốt thế nào thì em cũng đành phụ người ta thôi.”

Đây là lần đầu tiên Dịch Dương nghe được những lời bày tỏ của Thương Lâm từ sau khi hai người ở bên nhau. Hết sức trực tiếp nhưng cũng rất cảm động, khiến anh phải ngẩn ngơ trong thoáng chốc.

Sau đó, anh mỉm cười, bắt đầu trêu đùa. “Anh vừa ghen tuông một chút là em đã cho anh một niềm vui bất ngờ thế này. Xem ra anh không chỉ không nên trách Công Tôn mà còn phải cảm ơn hắn ta.”

“Anh ghen tuông mà còn gửi gắm em cho hắn à?” Thương Lâm nói. “Chẳng phải anh nói là sẽ bảo vệ em sao? Sao lúc nãy lại nói là có thể sẽ không bảo vệ được?”

“Hành quân đánh trận ai nói trước được điều gì chứ, anh chuẩn bị trước một bước thì sẽ thấy an tâm hơn. Võ công của Tô Kị rất cao nên anh nhờ hắn giúp đỡ.” Dịch Dương vuốt mái tóc bóng mượt như dải lụa của cô, ngửi hương thơm thoang thoảng tỏa ra, cảm thấy lòng mình cũng tĩnh lặng lại.

Anh không nói hết những gì mình nghĩ. Nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh gửi gắm Thương Lâm cho Tô Kị là vì anh cảm thấy nếu Tô Kị đã có tình cảm với cô thì đương nhiên sẽ tận tâm tận lực bảo vệ cô hơn bất cứ ai.

Đương nhiên anh không thích có người nhóm ngó cô gái của mình, nhưng anh cũng sẽ không vì chút chuyện ấy mà làm ảnh hưởng tới chuyện quan trọng nhất, cũng sẽ không nghi ngờ Thương Lâm một cách vô cớ.

Sự an toàn của cô là quan trọng nhất, không gì sánh bằng.

Hai người ôm nhau đứng đó, không ai nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng dựa vào nhau, không khí hết sức hòa hợp.

Một lát sau, Thương Lâm mới từ từ ngẩng đầu lên. “Kể cho em nghe sao anh lại biết thân thế của Tô Kị đi.”

Dịch Dương thấy cô không còn bị cảm xúc chi phối nữa mà đã có dáng vẻ nghiêm túc để bàn chuyện chính sự thì mỉm cười. “Tuy chuyện này được giấu giếm rất kĩ càng nhưng cũng không phải là không cách nào tra ra được, chẳng qua là tốn công sức hơn mà thôi.” Giọng anh hết sức kiêu ngạo.

Thương Lâm bĩu môi. “Được rồi, cứ coi như tra ra thân thế của Tô Kị là không có gì khó, không có gì đáng ngạc nhiên nhưng làm sao anh biết được ân oán giữa Trương tướng quân và Hạ Lan Duệ?”

Chuyện bí mật trọng đại như thế, Tô Kị là người trong cuộc mà còn bị giấu hơn mười năm nay, thế mà Dịch Dương lại tra ra được, không thể không khen một tiếng thần kì.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Dịch Dương lại bật cười. “Có những chuyện người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Tô Kị cảm kích ơn nghĩa của Hạ Lan Duệ nên sẽ không nghi ngờ ông ta, còn anh thì từ đầu đã xem ông ta là đối thủ nên liền cảm thấy ông ta chẳng phải là người tốt lành gì, vì thế suy nghĩ liền nhạy hơn nhiều.”

“Ồ.”

“Hạ Lan Duệ thân có địa vị cao nhưng lại không cầu phú quý, vương phủ ở dục đô mà còn không bằng nhà của một viên quan tam phẩm, quả là tấm gương điển hình cho sự cần kiệm của hoàng tộc. Sức khỏe của hoàng đế không tốt, ông ta liền nắm toàn bộ triều chính, ngày ngày bận từ sáng tới tối, quanh năm suốt tháng không nghỉ lấy một ngày. Em cảm thấy ông ta sống khắc khổ thế là gì cái gì?” Dịch Dương trào phúng. “Trên đời này chỉ có vài thứ có thể khiến cho đàn ông điên cuồng. Ông ta không ham tiền tài, không mê nữ sắc, lại không thể hiện ngực mang lí tưởng trị quốc bình thiên hạ, vậy thì chỉ có thể là vì quyền lực.”

“Cho nên Hạ Lan Duệ cũng giống như Hoắc Hoằng, đang âm thầm tạo phản.” Thương Lâm kết luận. “Thảo nào mà hai người bọn họ lại cấu kết với nhau, thì ra là một tổ hợp phản trắc.”

“Phiêu kị tướng quân Lí Hưng của Ngụy Quốc từng giao chiến với Trương tướng quân nhiều năm trước, tuy trên chiến trường bọn họ là đối thủ nhưng Lí Hưng lại rất nể phục Trương Bân, nói đó là người mà mình tôn trọng nhất trong cả đời này, cũng là mục tiêu khó mà tìm được. Cũng vì tình cảm ấy mà Lí Hưng vẫn luôn không tin Trương Bân lại phản bội quốc gia, luôn tin rằng ông ta bị hãm hại. Và điều ngược lại chính là hắn luôn cảm thấy Tề Vương Hạ Lan Duệ có lòng dạ khó lường, cần phải đề phòng.” Dịch Dương nắm tay Thương Lâm, cảm giác mềm mại mịn màng khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. “Anh đã từng uống rượu với Lí Hưng mấy lần, nhờ men rượu thám thính quan điểm của hắn ta. Hắn nói Hạ Lan Duệ khẩu phật tâm xà, một khi đã vô tình thì đến con cái cũng không nhận ấy chứ. Anh được tin tình báo này, nhớ tới chuyện Trương Bân thì nảy sinh nghi hoặc. Người trung can tín nghĩa trở thành giặc b*n n**c, còn người gian trá xảo quyệt thì lại gắng hết sức để chạy vạy cho người kia, nhìn có vẻ rất khả nghi.”

“Cho nên anh nghi ngờ Hạ Lan Duệ đang giả vờ?”

“Ừ.” Dịch Dương gật đầu. “Trước đây Hạ Lan Duệ và trương Bân rất thân thiết với nhau, sau khi Trương Bân bị giam thì cố gắng khiến cho ông ta ở trong ngục được thoải mái nhất có thể. Hắn ta tận tâm tận lực đến nỗi ngay cả anh cũng phải thán phục. Nhưng cũng vì thế mà sau này, dù Trương Bân có bị xử tử vì tội phản quốc thì Hạ Lan Duệ vẫn được tiếng là trọng tình trọng nghĩa, bá tánh của Yến Quốc đều ca tụng ông ta nhân từ độ lượng, là một người tốt cực tốt.”

“Đúng là một âm mưu thâm độc.” Thương Lâm cười lạnh một tiếng, giọng đầy vẻ khinh bỉ.

“Anh đặt giả thiết Hạ Lan Duệ đang diễn kịch và điều tra theo hướng này, sau đó chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều.”

Thương Lâm đảo mắt một vòng, bỗng nhiên nhớ ra. “Đợi đã, lần này Tô Kị nghe theo lời căn của anh, về Yến Quốc lấy thứ gì đó mà anh yêu cầu, nhưng sao không mang thứ gì về mà chỉ có người không thế?”

“Anh hoàn toàn không định bảo hắn đi lấy bất cứ thứ gì, chỉ mượn lí do này để hắn đi gặp một người mà thôi.” Dịch Dương nói. “Phía tây của Tụ Thành ở Yến Quốc có một sơn cốc, bên trong có một vị ẩn sĩ, lần này Tô Kị về là để gặp ông ấy.”

“Em biết, anh đã từng nói tới.” Thương Lâm chớp mắt. “Lẽ nào ẩn sĩ ấy có quan hệ gì với Hạ Lan Duệ?”

“Đâu chỉ có quan hệ mà còn dính líu rất nhiều.” Dịch Dương mỉm cười. “Ẩn sĩ ấy trước kia cũng làm quan trong triều, chức vị khá cao, lúc ấy còn làm tới chức thừa tướng. Nhưng sau này không biết vì sao mà ông lại cáo quan về quê, hoàng đế cũng không ngăn cản được. Anh đã tra tư liệu của Yến Quốc, phát hiện lúc đó vị ẩn sĩ này có quan hệ rất thân thiết với Trương Bân nhưng lại không thích Hạ Lan Duệ. Anh có lí do để nghi ngờ Hạ Lan Duệ có vai trò gì đó trong chuyện ông ấy từ quan.”

“Em còn nhớ anh nói với em là lần này anh bảo Tô Kị về tim vị ẩn sĩ ấy để lấy một bức tranh. Đó là tranh vẽ gì vậy?”

“Đó là bức tranh năm ấy vị ẩn sĩ kia và Trương Bân cùng nhau vẽ, được truyền tụng một thời ở Dục Đô, cho nên sử sách của Ngụy Quốc cũng có nhắc tới. Anh bảo Tô Kị đi tìm bức tranh ấy đồng thời nhắn tin cho bên kia rằng mấy ngày nữa sẽ có cố nhân tới tìm nên chuyện thuận lợi như nước chảy thành sông.”

Lúc ấy Thương Lâm mới bửng tình hiểu ra những hành động của Dịch Dương là có mục đích gì.

Tô Kị đi tìm vị ẩn sĩ kia lấy bức tranh, vị ẩn sĩ sẽ cảm thấy khác thường, cộng thêm tin tức của Dịch Dương nhắn nên lập tức liên tưởng đến hắn là con trai của Trương Bân. Từ quan bao năm, đột nhiên nhìn thấy con trai của cố nhân, lại phát hiện đối phương đang bán mạng cho Hạ Lan Duệ, chắc chắn vị ẩn sĩ ấy sẽ cảm thấy rất phẫn nộ, sau đó sẽ kể hết cho hắn nghe tất cả mọi chuyện.”

Chỉ cần Tô Kị biết rõ vị Tề Vương nhân nghĩa độ lượng kia là một kẻ tiểu nhân thì những chuyện khác cũng sẽ dễ tính hơn.

Thương Lâm hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên thì mắt lấp lánh như sao. “Sao anh lại thông minh thế nhỉ? Bày ra kế hoạch lòng vòng hoàn hảo như thế.”

Dịch Dương được cô khen ngợi nên vẻ vui sướng thể hiện ra mặt. “Đừng nói nhiều nữa, đi ngủ với anh thôi.”

“Ngủ… ngủ à?” Hình ảnh triền miên trong nước lúc nãy hiện lên trong đầu cô, cô rất muốn thôi nhưng Dịch Dương lại chưa được thỏa mãn, còn muốn thêm một lần nữa ư…

Dịch Dương mỉm cười nhìn cô. “Nghe giọng của hoàng hậu nương nương hình như là đang mong chờ điều gì thì phải? Tuy trẫm định đi ngủ nhưng nếu nàng có yêu cầu thì trẫm đành phải vực dậy tinh thần để hầu hạ nàng, có vượt qua gian khổ cũng không chối từ.”

Thương Lâm biết mình bị đùa bỡn nên trừng mắt lên nói. “Còn nói lung tung nữa là em cắn chết anh đó.”

Dịch Dương cười khanh khách rồi khoác eo mĩ nhân đi vào trong phòng ngủ.

Chập tối ngày thứ hai, đại quân đúng hạn đến thành Hạ Đinh.

Đây là thành trì lớn nhất bờ Nam của sông Tuy, có bến tàu lớn nhất của Ngụy Quốc, cùng thành Truyền Tuy ở bờ Bắc có trách nhiệm nối liền quan hệ giữa hai nước. Thương Lâm nhớ sau khi mình bị Cao Trầm bắt đến nơi này thì đã từng ở trong thành một thời gian làm ăn mày, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Dịch Dương quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của cô, thản nhiên nói: “Sắp vào thành rồi, nghiêm túc một chút.”

Thương Lâm lập tức thu lại vẻ tươi cười, nghiêm trang nói: “Vâng.”

Hai người vốn cưỡi ngựa đi giữa đội ngũ, Dịch Dương nghĩ nghĩ bỗng nhiên nói: “Anh đi phía trước, em đi cùng bọn họ, cẩn thận một chút.”

Thương Lâm gật đầu. “Hiểu rồi”

Dịch Dương thúc ngựa đi tới hàng ngũ phía trước, Thương Lâm vẫn đang ở lại tại chỗ, bên cạnh là thân vệ Dịch Dương phái tới bảo vệ cô, và cả… Tô Kị

Cô cúi đầu kìm dây cương, không nhìn tới người bên cạnh. Tô Kị cũng không nói chuyện, chẳng qua là khi ngựa của cô đi hơi nhanh một chút thì thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút, không sẽ ngã.”

“Ờ.” Cô gật đầu, rốt cuộc quay đầu lại, ánh mắt trong sáng vô tư, dáng vẻ tự nhiên mà tươi cười với hắn. “Làm phiền ngươi rồi.”

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt như một bằng hữu bình thường, không mảy may có chút tạp niệm nào. Tô Kị lúc này hạ mắt xuống gật đầu, không nói gì.

Hoắc Hoằng đã sớm tới thành Hạ Đinh trước, giờ phút này cùng thái thú của thành Hạ Đinh thành cùng nhau quỳ ngoài thành nghênh đón. Quân thần gặp lại, hiển nhiên còn nói không ít lời khách sáo, Thương Lâm ở trong đám người quỳ gối, nghe hai người đàn ông này đưa đẩy chuyện với nhau thì cảm thấy không thú vị mà khịt khịt mũi một cái. Tô Kị ở một bên thấy được hành động lén lút này của cô, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Đợi đến lúc rốt cuộc chào hỏi xong xuôi, mọi người cuối cùng có thể vào thành, Thương Lâm ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy cảnh quen thuộc bên trong thành Hạ Đinh, lông mày nhíu lại.

Lúc trước tới nơi này còn náo nhiệt khác thường, đầu đường cuối ngõ đều là hàng rong, khắp nơi đều thấy rõ sức sống mạnh mẽ. Nhưng mà hiện giờ nơi này đã trở thành một tòa thành quân sự đúng chuẩn, mỗi một ngã đường đều đóng quân, đoán chừng dân chúng cũng không muốn đi lại trên đường phố chứ đừng nói đến việc buôn bán.

Chiến tranh là vậy, là thủ phạm lớn nhất luôn ngăn cản con người hưởng thụ sung sướng trên thế giới này, thực không nên tồn tại.

Sau khi tới chỗ ở, cô liền đem ý nghĩ của mình nói với Dịch Dương, anh chống đầu mỉm cười. “Ừ, chính xác, đánh giặc đúng là rất phiền.”

“Cho nên á, hiện giờ càng ngày càng cảm thấy Hạ Lan Duệ và Hoắc Hoằng đáng ghét, hai tên bại hoại có dã tâm bành trướng đáng ghét, luôn ham muốn những thứ không thuộc về mình, cũng không cân nhắc xem trọng lương của họ.”

“Hạ Lan Duệ… Qua mấy ngày là em có thể nhìn thấy hắn ta.”

“Hả?” Thương Lâm kinh ngạc. “Hắn cũng ra tiền tuyến?”

“Phải. Vừa mới nhận được tin tức, Tề Vương của Bắc Yến làm chủ soái, đánh dẹp Nam Ngụy, người đã đến thành Truyền Tuy.

“Vậy cũng đúng lúc, chúng ta cũng không cần đến thì hắn đã tự mình đến đây. Đã tới tiền tuyến, nghĩ biện pháp giết hắn hẳn là dễ dàng hơn rất nhiều nhỉ?”

“Có lẽ thế”. Dịch Dương thản nhiên nói.

Thương Lâm cảm thấy dường như tâm trạng của anh không tốt lắm nên chủ động đi qua nắm lấy cánh tay của anh. “Có chuyện gì không vui hay sao?”

“Không có gì.” Dịch Dương vỗ vỗ mu bàn tay của cô. “Chẳng qua gần đây lại phải sống cuộc sống đánh đánh giết giết khiến anh nghĩ đến rất nhiều chuyện trước kia.”

“Chiến tranh thời vũ khí lạnh hẳn là khác với thời hiện đại đúng không?” Thương Lâm cười. “Không có súng ống đạn dược, cũng không có máy bay trực thăng, một chút cũng không tiến bộ.”

“Quả thật là không hiện đại, có điều ở đây mức độ đau tim so với thời hiện đại chỉ có hơn chứ không kém.”Dịch Dương ngẫm lại cũng rất phiền phức.

Anh rất ít nói những lời như vậy, Thương Lâm giờ phút này nghe được thì hết sức đau lòng, cảm thấy được người đàn ông này bình thường giống như làm bằng sắt, nhưng thực ra cũng có giới hạn chịu đựng của mình.

Một thanh niên tốt đầy hứa hẹn của thế kỉ hai mươi mốt đột nhiên chạy đến làm hoàng đế cổ đại, lại là hoàn cảnh trước có sói, sau có hổi rình rập, thật sự là làm khó anh, chống đỡ lâu như vậy, đem mọi thứ đều nắm giữ trong lòng bàn tay.

“Thực ra có lúc em nghĩ nếu như chúng ta có thể trở về thì tốt rồi.” Cô kéo cánh tay Dịch Dương, dựa đầu vào vai anh. “Chúng ta yêu đương trong thời đại thuộc về mình chắc chắc là sẽ thú vị hơn ở đây rất nhiều.”

“Phải không?” Anh cười. “Nếu chúng ta có thể trở về, em muốn làm cái gì?”

“Rất nhiều thứ. Chuyện thứ nhất chính là mang anh đi gặp ba mẹ em. Đường tình duyên của mẹ em truân chuyên cho nên bà luôn mong em có thể tìm được một tổ ấm hạnh phúc. Nếu thấy anh nhất định bà rất vui mừng. Còn có ba em, mặc dù ông là cha dượng nhưng ở trong lòng em so với cha ruột cũng không khác biệt gì. Đến lúc đó anh có thể cùng ông uống rượu chơi cờ, hẳn là sẽ tán gẫu rất ăn ý.” Thương Lâm nói xong giọng bỗng nhiên nhỏ lại. “Anh biết không, lúc mẹ em mới vừa kết hôn với ông, tuy ngoài miệng em không nói gì nhưng thật vẫn không có cảm giác an toàn. Cha dượng đối với em rất tốt, nhưng em rất sợ ông, không muốn nhìn thấy ông. Nhưng vì mẹ, em không dám đem cảm xúc này biểu hiện ra, bắt buộc mình phải giả bộ rất tốt, khiến mẹ có thể yên tâm kết hôn.”

“Khi đó, em cảm thấy mình là người thừa trong nhà, mỗi ngày đều thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt của người khác, sợ bản thân mình đã làm sai chuyện, sẽ không ai yêu mến em…”

Dịch Dương nhớ tới lúc hai người vừa mới nhận ra nhau, anh cảm thấy được cô gái này rất thức thời, biết khi nào thì nói cái gì, càng biết khi nào thì cần phải ngậm miệng. Khi đó anh đã từng thấy tò mò, suy đoán cô lớn lên trong hoàn cảnh nào.

Hóa ra là như thế này.

“Có điều về sau thì tốt rồi. Em biết ba là người tốt, mẹ cũng vẫn yêu em, không nhạy cảm quá như vậy.” Thương Lâm mỉm cười. “Em nói với anh nha, ba là người rất tốt, lại nhẹ nhàng và đáng tin cậy, còn là một đầu bếp giỏi. Em còn từng đem ông trở thành tiêu chuẩn tìm bạn trai tương lai. À đúng rồi, anh nhất định phải nếm thử, món sườn chua ngọt của ông làm, ngon đến chết, anh ăn một lần nhất định sẽ không quên được…”

Những câu nói kế tiếp của cô Dịch Dương đều không chú ý, chỉ nắm lấy một trong số câu đó hỏi. “Anh không biết nấu ăn, cũng không ôn hòa, em chẳng lẽ không thất vọng?”

Thương Lâm nghe thấy giọng của anh thì liền buồn bực. Bình thương đàn ông hỏi loại vấn đề này vào thời điểm này chẳng lẽ không phải mang theo lo lắng bất an sao? Người này điệu bộ khiêu khích như thế nào ấy! Là cảm thấy cho dù anh không ôn hòa, không biết nấu ăn thì cô cũng sẽ chọn anh. Anh ngon lắm sao?

“Thất vọng chứ, cho nên sau khi trở về anh phải theo ba em học nấu ăn, bằng không đừng hòng bước vào nhà họ Thương của em.

Dịch Dương thấy bộ dáng hung hăng của cô, ghé sát vào thấp giọng nói: “Được, đến lúc đó anh nhất định học được, không để bà lớn em thất vọng.”

Thương Lâm: “Anh biết điều đấy ( ̄ヘ ̄o#)!”

Cô cứ mặc sức tưởng tượng như vậy, Dịch Dương đột nhiên cũng thấy hứng thú. Cố ý lập kế hoạch một chút sau khi trở về, rồi lại cảm thấy ngoại trừ dẫn cô đi khắp nơi thì hình như không có gì đáng giá để kì vọng. Không muốn trở về nhà, như vậy thì cũng chỉ có thể mang theo cô chơi đùa khắp nơi. Cũng may bạn bè của anh nhiều, các quốc gia trên thế giới đều có nơi để đi, cũng không đến mức nhàm chán.

Đến lúc đó, bọn họ có thể đi châu Âu trượt tuyết, đi ngắm mùa xuân ở Bắc Mĩ, sẽ tìm một cơ hội đi xem Nam Cực, thực hiện nguyện vọng của anh.

“Nếu có thể trở về, điều đầu tiên anh muốn làm là gì?” Thương Lâm hỏi.

Dịch Dương cúi xuống nhìn vào mắt cô, sóng mắt trong suốt, bên trong phản chiếu bóng dáng mong mỏi của cô. “Nếu trở về, chuyện đầu tiên phải làm đương nhiên là cho em một hôn lễ.”

Hôn lễ của bọn họ.

Đây là điều anh đã bỏ lỡ kể từ khi bọn họ bên nhau. Bọn họ xuyên tới khi Hạ Lan Tích cùng Từ Triệt sớm tổ chức hôn lễ nên cũng nhận điều có sẵn. Nhưng mà anh nhớ chiến hữu trước kia cùng đã phổ cập kiến thức cho anh rằng các cô gái đều đặc biệt coi trọng hôn lễ, cái khác bọn họ không quan tâm, chuyện này thì nhất định không thể qua loa.

Thương Lâm trên nhiều khía cạnh cũng giống như những cô gái khác, thích lãng mạn, tính tình trẻ con, nhất định cũng hy vọng có một hôn lễ lãng mạn.

Cô là vợ của anh, những người phụ nữ khác có thể có thứ gì thì cô cũng nên có được thứ đó.

Thương Lâm nhìn anh, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng. “Ai nói em muốn gả cho anh… Tự mình đa tình.”

Bình luận

Truyện đang đọc