Chương 92
Editor: Hardys
Khi tin Thái tử chết truyền vào Kinh Thành, A Ngư lập tức vội vàng trở về phủ Trấn Quốc Công.
Dòng chính nữ chi thứ hai của Từ gia Tào Quỳnh là Thái tử phi, hiện tại Thái tử đã chết, dưới gối Từ Quỳnh lại không có con, đối với Từ gia mà nói, chẳng những sau này sẽ ít đi vinh quang mà ngay cả đích nữ trẻ tuổi xinh đẹp của Từ gia cũng phải thủ tiết vì Thái tử cả đời, lẻ loi hiu quạnh, lúc này, A Ngư là nhi tức phụ Từ gia, sao có thể tiếp tục sống nhàn nhã mỗi ngày ở nhà mẹ đẻ cho được?
Trong hai tháng qua, bầu không khí ở phủ Trấn Quốc Công đều vô cùng nghiêm trọng.
Quốc Công phu nhân của Đại phòng tức giận bỏ đi, nữ tế Thái tử của Nhị phòng đã chết, Từ Tam, Từ Tứ ở Tam phòng đang đánh giặc ở Bắc Việt, Ngũ thái thái Tôn thị ở Tứ phòng không biết bản thân mình mang thai, cùng Từ Ngũ chơi đùa tới mức sinh non ngoài ý muốn, về phần Ngũ phòng, phu quân A Ngư là Từ Tiềm cũng đang ở Bắc Việt.
Toàn bộ phủ Trấn Quốc Công đều giống như đang gặp vận xấu, đều có phiền não.
Từ lão thái quân không biết là thật sự bị bệnh hay là mặc kệ những sự việc phiền lòng này, lấy lý do niệm Phật mà ẩn cư ở sâu trong Tùng Hạc Đường, không cho bọn tiểu bối có việc gì đến quấy rầy.
A Ngư cũng an phận ở Xuân Hoa Đường mà đợi Từ Tiềm về.
Tam thái thái, Tứ thái thái thường xuyên ôm nhi tử đến chỗ A Ngư để chia sẻ những kinh nghiệm sắp làm mẫu thân.
Nhi tử của Tam thái thái gọi là Huấn Nhi, lúc này chỉ mới mười tháng, thích bò qua bò lại trên giường nhỏ ấm áp.
Nhi tử của Tứ thái thái gọi là Ngạn Nhi, sinh sau Trung thu, mới được bốn tháng, thích để nhũ mẫu ôm rồi xem đường ca bò.
Thầy lang tính rằng A Ngư sẽ sinh trong tháng hai, chỉ còn hai tháng nữa là tới rồi.
Hiện tại nhìn hai nam hài tử trắng trẻo nõn nà, A Ngư càng nhìn càng thích, chỉ trông mong hài tử của mình được thuận lợi sinh ra.
"Ngũ thẩm, gần đây Ngũ thúc có gửi thư về nhà không?"
Trò chuyện một hồi, Tứ thái thái chờ mong mà hỏi thăm.
Tam thái thái cũng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn A Ngư.
A Ngư liền biết, Từ Tam, Từ Tứ chắc chắn không viết thư về.
Vấn đề là gần đây Từ Tiềm cũng không viết thư cho nàng, không biết là do chiến sự ở Bắc Việt căng thẳng hay là vì nguyên nhân gì khác.
Làm một tiểu trưởng bối, A Ngư trấn an hai cháu dâu nói: "Các ngươi đừng nóng vội, lúc Ngũ gia xuất phát đã nói với ta trận này đánh lâu lắm là một năm, trễ nhất thì Tết Đoan Ngọ năm sau bọn họ sẽ trở lại, yên tâm đi."
Tam thái thái quan sát nhi tử nhà mình, thở dài: "Lúc bọn họ xuất phát Huấn Nhi còn nhỏ hơn Ngạn Nhi, bây giờ đã lớn như vậy, trở về chắc chắn sẽ không nhận phụ thân ruột rồi."
Tứ thái thái sầu não nói: "Lúc Tam tẩu sinh còn có Tam ca ở bên cạnh, lúc ta sinh bên cạnh không có ai."
Tam thái thái vừa nghe, khẩn trương quăng cho nàng một ánh mắt.
Tứ thái thái phản ứng kịp thời, vội vàng nói với A Ngư: "Ngũ thẩm đừng nôn nóng, có thể gần tới ngày sinh Ngũ Thúc đã trở về, vừa đúng lúc ở cạnh người."
A Ngư cố ý cười nói: "Ta cần chàng ở cạnh làm gì, chàng cũng không thể sinh con thay ta."
Tam thái thái và Tứ thái thái đều nở nụ cười.
Gần đến trưa, hai đôi mẫu tử xin phép ra về.
Bọn nhỏ có nhũ mẫu ôm, Tam thái thái, Tứ thái thái vừa đi vừa nói.
Nhớ lại bụng của tiểu Ngũ thẩm, Tam thái thái cảm khái nói: "Lúc hai chúng ta mang thai, bụng cũng hơi nhọn ra, cac trưởng bối vừa thấy đều nói là nhi tử, kết quả thật sự là nhi tử. Ta thấy bụng Ngũ thẩm có vẻ tròn, có lẽ sẽ sinh cho chúng ta một tiểu Thất muội nhỉ?"
Tứ thái thái lắc đầu nói: "Xem dáng bụng không đúng lắm, tẩu tử nhà mẹ đẻ của ta có thai lần đầu cũng là bụng nhọn, nhưng sinh ra nữ nhi, lần thứ hai mang thai bụng lại tròn, ngược lại sinh ra nhi tử."
Tam thái thái cười: "Thôi, không đoán nữa, dù sao hai tháng nữa là biết rồi."
Xuân Hoa Đường.
Nhóm chất tức phụ vừa đi, bên cạnh A Ngư lập tức vắng vẻ.
Thân thể A Ngư hơi nặng, có chút mệt mỏi, muốn nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi một lát, nhưng lại không buồn ngủ.
Rèm lụa màu trắng thêu hoa Lan, phía trước là lá cây xanh lá, có một đóa hoa Hồng.
A Ngư sờ sờ nụ hoa kia, trong đầu đột nhiên nghĩ về một số người và một số chuyện.
Đời trước Thái tử sống rất tốt, đời này Thái tử chết ở trên sông Hoàng Hà, là do phụ thân gây nên sao?
Nàng nói cho phụ thân và huynh trưởng biết chuyện kiếp trước có thể đó là biến cố duy nhất của Thái tử.
Khi Thái tử hạ táng, bởi vì thân thể A Ngư nặng nề bị Lão thái quân yêu cầu phải ngoan ngoãn trong phủ, không được tiến cung đưa tiễn, cũng không có cơ hội gặp Thái tử phi Từ Quỳnh và thứ tỷ Trắc phi Tào Doanh của nàng.
Nhưng nếu thật sự là do phụ thân động tay động chân, vậy phụ thân làm tất cả cũng chỉ vì cô cô và vì Tào gia, kể cả vứt bỏ tương lai của Tào Doanh.
Phụ thân ác sao?
Đã sống qua một kiếp người, A Ngư không hề cảm thấy ác chút nào.
Nếu phụ thân không động đến Thái tử, Kiến Nguyên Đế sẽ tiếp tục lót đường vì Thái tử, mà phụ thân nắm binh quyền trong tay, cô cô đã sinh trưởng tử kế thừa, sẽ trở thành uy hiếp của Kiến Nguyên Đế và Thái tử. Hiện tại Thái tử đã chết, Kiến Nguyên Đế không có chứng cứ chứng minh là do phụ thân làm, Tào gia và cô cô tạm thời an toàn, chỉ còn chờ động tác tiếp theo của Kiến Nguyên Đế, để xem Kiến Nguyên Đế tuyển chọn Giản Vương hay là Tứ hoàng tử.
Thái tử có thê có thiếp có con nối dòng, vậy theo góc độ của bọn họ, hung thủ thật sự hại chết Thái tử nên bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục.
Nhưng A Ngư không phải thê thiếp của Thái tử, cũng không phải con nối dòng của Thái tử, nàng họ Tào, là nữ nhi của Bình Dương Hầu Tào Đình An.
A Ngư chỉ cần phụ thân và huynh trưởng sống bình an, người nhà bình an, thì A Ngư đã yên tâm rồi.
Bóng dáng Thái tử nhạt đi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Từ Tiềm hiện ra.
Ánh mắt A Ngư cũng dần trở nên ôn nhu.
Nhưng vào lúc này, tiểu tử trong bụng bỗng nhiên làm một động tác mạnh, A Ngư cười đụng vào chỗ đang động đậy trên bụng, vừa đụng đã bị tiểu tử kia đá một cước.
Nàng nhịn không được mà nói chuyện với hài tử: "Có sức lực lớn như vậy, chẳng lẽ là tiểu Thất công tử?"
Không biết tiểu tử kia có nghe hiểu không, dù thế nào cũng không thèm để ý tới nàng nữa.
A Ngư khẽ thở dài.
Trước mặt nhóm chất tức phụ nàng nói chuyện rất phóng khoáng, nhưng thật ra A Ngư vẫn hy vọng Từ Tiềm về sớm một chút, hi vọng hắn cùng đón hài tử với nàng.
---
Trước khi triều đình bước vào kỳ nghỉ lễ lớn vào ngày hai mươi tháng mười hai, rốt cuộc Trấn Quốc Công Từ Diễn cũng mang về một tin vui, chiến sự Bắc Việt đã kết thúc, Kiến Nguyên Đế đã hạ chỉ phái quan viên đến tiếp nhận năm tòa thành trì mà Bắc Việt dâng tặng, đến lúc đó Từ Tiềm, Từ Tam, Từ Tứ cùng các tướng sĩ có thể hồi kinh rồi.
A Ngư nhanh chóng tính toán trong lòng một lần, quan viên từ Kinh Thành đến Bắc Việt nhanh nhất cũng phải hơn một tháng, đến chỗ đó tiếp nhận cũng cần mấy ngày, Từ Tiềm Từ Bắc Việt trở về là vừa tròn một tháng, cộng lại, sớm nhất cũng phải đầu tháng ba Từ Tiềm mới có thể hồi kinh.
Nàng sinh vào giữa tháng hai, tuy chỉ sớm hơn nửa tháng, nhưng có thể đã không kịp rồi.
Nhưng mà, cho dù tháng ba Từ Tiềm mới về, cũng tốt hơn về ngày mùng năm tháng năm nhiều.
Bởi vì Thái tử đã mất, Kiến Nguyên Đế hạ chỉ cho toàn dân phải thủ quốc tang một năm, một năm này không thể tấu nhạc hỉ, không thể mặc hoa phục.
Như vậy, năm nay cực kỳ nhạt nhẽo hơn mọi năm, không có tiếng pháo nổ, cũng không có những ngày thường xuyên mở tiệc chiêu đãi cuối năm.
Kiếp trước A Ngư đã từng sinh sống ở nơi vắng vẻ bốn năm, nàng vô cùng thích ứng với cuộc sống sinh hoạt vắng vẻ yên bình ở hậu trạch, huống chi còn có tiểu gia hỏa trong bụng nàng.
Chẳng biết đã đến tháng hai từ lúc nào.
Từ lão thái quân lâu không ra cửa cũng đã bỏ lệnh cấm, mỗi ngày đều phải đến Xuân Hoa Đường nhìn một cái.
Đến ngày dự đoán của thầy lang là mười lăm tháng hai, bụng A Ngư không hề có một tý dấu hiệu nào.
A Ngư có hơi luống cuống, theo như nàng biết, lúc mẫu thân sinh đệ đệ, nhóm chất tức phụ sinh chất tôn đều sinh vào trước ngày sinh.
Từ lão thái quân cười tít mắt nói: "Nam trước nữ sau, chứng minh A Ngư sẽ sinh cho ta một tiểu tôn nữ xinh đẹp nhu thuận nha!"
Nhị phu nhân cũng từng sinh ra nữ nhi, quả thật là đã sinh trễ mấy ngày, nhưng nữ tế Thái tử của bà đã chết, giấc mộng nữ nhi làm Hoàng hậu đã tan nát, trong lòng Nhị phu nhân nghẹn tới mức hốt hoảng, nên không muốn hùa theo Từ lão thái quân.
Nhưng bà cũng không có lá gan làm trái lời Từ lão thái quân.
Từ lão thái quân đã đưa ra lời đảm bảo rất chân thành, dây cung trong lòng A Ngư lại càng lúc càng căng, nhất là đã đến 20 tháng hai, bụng của nàng vẫn không có động tĩnh gì.
Nàng cực kỳ lo lắng cho hài tử, nếu đã đến thời điểm sinh mà hài tử vẫn không chịu ra, có phải có gì ngoài ý muốn hay không?
Vì để trấn an tiểu nhi tức phụ, Từ lão thái quân đã mời lão thầy lang nổi tiếng nhất Kinh Thành đến ở trong tiền viện Xuân Hoa Đường, chuyên hầu hạ A Ngư.
Mỗi ngày lão thầy lang đều xem mạch cho A Ngư ba lần, cảm nhận tim thai.
"Ngũ phu nhân yên tâm, hài tử trong bụng rất khỏe mạnh, vô cùng khỏe mạnh." Lão thầy lang vô cùng chắc chắn mà nói.
A Ngư tin ông.
Nhưng lão thầy lang vừa đi, hài tử động một chút cũng không thèm động, trong lòng A Ngư lại bắt đầu lo lắng một lần nữa.
Nàng lo âu như thế, là sao ngủ ngon được? Luôn luôn ngủ được nửa canh giờ thì tỉnh giấc.
Ngày 22, hôm đó là tròn bảy ngày từ lúc bào thai bị chậm ngày sinh.
A Ngư không yên tâm lại vô cùng lo lắng, mệt mỏi tới cực điểm mới đi vào giấc ngủ.
Nàng vừa nằm xuống, đám người Bảo Thiền sẽ tự giác nhẹ bước chân lại, toàn bộ Xuân Hoa Đường dường như không nghe được bất kỳ âm thanh nào, e sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của phu nhân.
Nhưng lần này, A Ngư vừa ngủ không bao lâu, đã có lực đặt trên bụng khiến nàng hốt hoảng tỉnh giấc.
Thật ra lực đạo kia không nhẹ, nhưng nếu A Ngư ngủ ngon, rất có thể nàng sẽ không cảm nhận được, nhưng tình hình hiện tại khiến A Ngư không có lúc nào được ngủ ngon.
Nàng lập tức mở mắt.
Bên cạnh giường có một nam nhân đang quỳ, một nam nhân với gương mặt màu lúa mạch.
Đôi mắt hạnh của A Ngư trừng lớn, ngay tại lúc nàng suýt kêu ra tiếng, nàng đã nhận ra nam nhân này đã phơi nắng thành làn da màu lúa mạch, đây là Ngũ gia của nàng!
Dường như đã sớm dự trữ một bụng đầy nước mắt dành cho Từ Tiềm, lúc này thấy người đến, không cần A Ngư hạ lệnh, những giọt nước mắt này đã tự tiện rơi xuống, chen lấn mà chảy dọc theo gương mặt tiều tụy của tiểu nữ nhân.
Từ Tiềm đã lâu không thấy nàng khóc.
Bởi vì hắn đã lâu chưa gặp nàng, tháng tư năm ngoái rời Kinh, đến nay có lẽ đã khoảng mười tháng.
"Không sợ, ta về rồi." Hắn vẫn quỳ bên cạnh giường như cũ, dùng bàn tay to chằng chịt vết chai lau nước mắt giúp nàng.
Tay lại không thấm nước, nước mắt A Ngư càng lúc càng nhiều, nước mũi cũng chảy luôn rồi.
"Ôm thiếp một cái." A Ngư càng muốn được hắn ôm chặt, như vậy nàng có thể lau nước mắt nước mũi lên người hắn rồi.
Đừng nói là ôm một cái, bây giờ tiểu thê tử muốn hắn một tay nâng nàng lên, Từ Tiềm cũng không từ chối.
Hắn lập tức ngồi lên trên giường, từ từ đỡ A Ngư dậy.
A Ngư nghiêng người dựa vào lòng hắn, khóc càng thảm thương hơn.
Từ Tiềm cúi đầu hôn trán của nàng, dùng cổ tay áo chùi nước mắt cho nàng: "Không khóc, không khóc nữa, không phải ta đã trở lại rồi sao?"
A Ngư tức giận nói: "Ai khóc vì chàng, thiếp đang lo lắng cho hài tử! Vốn nên sinh vào giữa tháng, bây giờ một chút động tĩnh cũng không có!"
Nàng vô cùng tức giận, tức giận không rõ nguyên do, có lẽ tức giận vì Từ Tiềm về trễ, tức giận vì hài tử không chịu ra, tức giận bản thân sao lại không chịu sinh chứ.
Tóm lại đều vì nàng sốt ruột hài tử.
Từ Tiềm đã nghe Bảo Thiền giải thích sơ lược tình huống hiện tại của nàng, lại nhìn thấy tiểu thê tử mang thai, Từ Tiềm cũng sốt ruột.
Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, không thể để cho tiểu thê tử hết lo lắng việc này lại tới lo lắng việc khác.
"Có thể là đang chờ ta trở lại đó." Từ Tiềm thử dùng cách đổ lỗi cho mình để dời lực chú ý của tiểu thê tử.
Quả nhiên A Ngư bĩu môi, trừng mắt với hắn: "Sao phải chờ chàng? Chàng đi lâu như vậy, hài tử mới không biết chàng đâu..."
Lời nói còn chưa dứt, phía dưới của A Ngư bỗng nóng lên.
Giống như là đột nhiên bị điểm huyệt, cả người A Ngư đều cứng đờ, bao gồm cả miệng nhỏ của nàng.
Từ Tiềm thay đổi sách mặt, vừa tính hỏi, chỉ thấy gương mặt vừa nãy còn đầy nước mắt của tiểu thê tử đột nhiên trở nên vui mừng nhướng mày, ánh mắt sáng lên rồi nói với hắn: "Đi kêu bà đỡ nhanh lên, thiếp sắp sinh rồi!"