TA XÁC THỰC ĐỀU TỪNG NÉM KHĂN TAY CHO BỌN HỌ


Ngày muộn tuyết bay, vốn là thời điểm cùng nhau ngồi bên lò lửa nhỏ uống rượu bàn luận thi thư nhưng hôm nay Ban Minh Kỳ lại hoàn toàn mất hết hứng thú, hắn cúi đầu, xấu hổ không chịu nổi.
Lòng bất ổn, suy nghĩ không thuần túy, sao dám nói chuyện trời đất luận thánh hiền.
Hắn muốn giải thích với Thịnh Trường Dực nên muốn một mình sang phòng bên cạnh.

Thế là kêu gã sai vặt cõng mình ra ngoài, lúc đi ngang qua bên cạnh Thịnh Trường Dực còn nói với hắn: "Thế tử gia, kính mời đi theo ta."
Thịnh Trường Dực lại bất động như núi, cúi người nhìn hắn, sau đó quay người rời đi.
Thịnh Sóc vội vàng xách theo đồ ăn đi theo.
Ban Minh Kỳ lo lắng gọi: "Thế tử gia..."
Hắn thấp thỏm nói: "Chuyện hôm nay...!"
Vốn tưởng sẽ bị phớt lờ lần nữa, kết quả Thịnh Trường Dực dừng lại, nhìn hắn từ xa: "Quản chính mình cho tốt đi."
Cuối cùng hắn cũng chịu mở tôn khẩu rồi, Ban Minh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Minh Kỳ xin hứa."
Phó Lý ngay tại một bên hèn nhát lẩm bẩm nói thầm: "Đi thì đi...!mang hết đồ ăn đi làm gì chứ...!"
Đợi Ban Minh Kỳ lại được cõng về, hắn hỏi: "Huynh muốn xin hắn cái gì vậy...?"
Ban Minh Kỳ tâm loạn như ma, dứt khoát nói thẳng: "Ta đuổi theo bức tranh, bức tranh lại bị Thế Tử gia nhặt được, hắn cực kỳ tức giận, không chỉ có xé bức tranh đi mà còn đá gãy chân ta."
Phó Lý kinh ngạc, hoá ra chân của Ban Minh Kỳ cũng là bị đá gãy.

Nhưng mà không sao, chân gãy của hắn vẫn có thể thắng được...!dù sao cũng là là Lam Lam tự mình đá.

.wattpad.com/user/thilathila
Lại có chút ít đau buồn theo đó mà đến, vừa nãy lúc Lam Lam đến đã không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Sau đó lại cảm thấy bất thường: "Thế tử gia sẽ không nổi lên tà tâm với Lam Lam chứ?"
Ban Minh Kỳ lắc đầu: "Biểu muội không phải là người cam nguyện làm thiếp.

"
Đầu óc Phó Lý đầu óc không xoay được đến đó, nhoài người lên giường hỏi: "Có ý gì?"
Ban Minh Kỳ: "Thê tử của Vân Vương Thế Tử phải là người xuất thân danh môn, lần này vào kinh, có lẽ bệ hạ sẽ tứ hôn.

Thân phận của biểu muội..."

Phó Lý đã hiểu.

Lúc này hắn hoàn toàn đồng ý: "Lam Lam nên là phượng hoàng trên bầu trời, làm sao có thể làm thiếp chứ."
Nàng nên gả cho hắn, hai người mỹ mỹ mãn mãn sinh chín bé con.
Phó Lý cảm thấy mình vẫn rất ổn, đắc ý mặc sức tưởng tượng tương lai.

Ban Minh Kỳ lại không giống, tâm trạng hắn sa sút, buổi tối cũng gặp ác mộng liên tục.
Một bên khác, Thịnh Trường Dực hỏi Kim Đản Ngân Đả vừa mới trở về: "Hỏi rõ ràng chưa? "
Kim Đản gật đầu, có chút nghi hoặc nói: "Chiết cô nương mang theo một chiếc đèn Trường Minh đến kinh đô, hôm nay là đi nhờ chủ trì thờ cúng ở Thiên Đức Điện."
Thịnh Sóc liếc mắt nhìn thế tử gia, mắng: "Thế tử gia biết cái này, người hỏi trên đèn Trường Minh viết tên gì!"
Kim Đản tủi thân: "Còn chưa thờ cúng mà, đèn Trường Minh chắc chắn chưa lấy ra, cái này làm sao mà tra được...!Hơn nữa, không phải chiều hôm nay Thế Tử gia từng đến Thiên Đức Điện để tế điện hay sao? Nếu như thờ cúng rồi thì người có thể nhìn thấy được mà."
Thịnh Sóc: "Cái tên đầu đất nhà ngươi, lại còn thấy oan ức nữa!"
Thịnh Trường Dực khoát khoát tay: "Đi ra ngoài hết đi."
Lần này không chỉ có Kim Đản Ngân Đản tủi thân, Thịnh Sóc cũng có chút đau lòng.
Thế tử gia tra đèn Trường Minh của Chiết cô nương làm cái gì...!xem đi, hắn lại không biết chuyện gì xảy ra nữa rồi, aiz, Thế Tử gia nhà hắn gần đây luôn khó hiểu.
.........
Phó Sư Sư từ sáng sớm đã bất chấp bão tuyết để lên núi.

Hôm qua gã sai vặt trở về nói cùng đến Minh Giác Tự còn có cả Chiết Tịch Lam nữa, cha nương liền sốt ruột.

Nhưng bọn họ còn có việc, trời lại rơi nhiều tuyết, đường trơn núi dốc, không dám lại để cho gã sai vặt khiêng a huynh xuống núi trở về, chỉ đành phải bảo nàng ta đến xem.
Nàng ta trăm lần không muốn, trời lạnh vô cùng, tới nơi này ăn đồ chay chính là chịu tội.
Nàng ta phiền lòng không chịu được...!a huynh thực là không có tiền đồ, bị một nữ nhân giày vò đến mức này.

Nếu là nàng ta, nàng ta sẽ không bao giờ gả cho loại người như huynh ấy đâu, lề mà lề mề hèn nhát, người nàng ta gả nhất định phải là anh hùng cái thế.

.wattpad.com/user/thilathila
Nàng ta dẫn theo hai thị nữ lên núi, trên đường vừa lúc gặp hai cô nương khác cũng đang trên đường lên chùa.


Phó Sư Sư do dự một lát, nói: "Hai người là cô nương của phủ Nam Lăng Hầu?"
Nàng từng gặp hai người họ trên yến tiệc một lần.
Ban tam cô nương và Ban tứ cô nương quay người thì thấy một cô nương trên đầu đầy hoa thúy đang nhìn bọn họ, vẻ mặt không phóng khoáng.
Phó Sư Sư nhận ra bọn họ, bọn họ cũng không quen biết nàng ta.
Một phen dò xét, công nhận mặt mũi nàng ta không tệ, chỉ tiếc, mặt mang một một vẻ của kẻ đến từ địa phương nhỏ, giống với biểu muội Chiết gia mới vào phủ, đều không lên được trên mặt bàn.
Trên mặt hai người hiện lên một tia khinh miệt, gật đầu nói phải, cũng không nhiều lời nữa, tiếp tục đi lên phía trước.

Buổi chiều hôm qua nhận được tin tức thúc mẫu phái người trở về báo, nói a huynh bị ngã gãy chân, cha nương đều không có thời gian đến cho nên phái bọn họ đến xem.
Bọn họ còn lo lắng chuyện huynh trưởng gãy chân, không có tâm trạng dây dưa với nữ nhi tiểu hộ.

Kiểu người giống như nàng ta bọn họ gặp nhiều rồi, đơn giản là lúc trước từng gặp mặt sau đó thì bám víu vào, không hề tự biết thân phận của mình.
Phó Sư Sư lại không biết bọn họ xem thường mình, còn phấn khởi nói: "Cha ta là Kinh Triệu phủ doãn, a tỷ là Phó Phi nương nương trong cung."
Ban tam cô nương đã biết, hoá ra cái tên không có quy củ nhìn biểu muội Chiết gia nhà quê là huynh trưởng của nàng ta.
Ban tứ cô nương mím môi cười: "Thứ cho tỷ muội chúng ta đi trước một bước."
Phó Sư Sư sững sờ ở đó một lát, thiện ý và ác ý của người khác nàng ta vẫn nhìn ra được.

Ác ý của hai người kia quá rõ ràng.
Lúc nàng ta ở Vân Châu đã phách lối, sau khi đến kinh đô, Phó Phi được sủng ái, nàng ta lại thường xuyên vào cung, bệ hạ còn từng khen ngợi nàng ta anh dũng, tính tình hoạt bát đáng yêu, người nhà thì lại chưa từng quản tính khí của nàng ta.
Hôm nay ở chỗ này bị khinh bỉ, nào có chịu được.

Lại cảm thấy phủ Nam Lăng Hầu cũng không được coi là cái gì ở kinh đô, ngang ngược cái gì chứ, thế là hừ lạnh một tiếng, đi xuyên qua giữa hai người bọn họ: "Nhường một chút...!chó ngoan không cản đường."
Ban tam cô nương thiếu chút nữa trượt chân, nàng ta thở gấp, chậc một tiếng: "Quả nhiên là kẻ đến từ nơi man hoang thô bỉ, giống hệt cái tên huynh trưởng không có quy củ kia của ngươi, quả thực bừa bãi."
Ban tứ cô nương cười dịu dàng ở một bên xem cuộc vui.
Phó Sư Sư tức giận: "Ngươi đánh rắm cái gì!"
Ban tam cô nương ở cao nhìn xuống, "Con mắt của huynh trưởng ngươi cứ dính sát trên người biểu muội Chiết gia...!không phải không có quy củ thì là gì."
Phó Sư Sư mặc kệ những thứ này, dù sao cãi nhau đánh nhau nàng ta cũng chỉ từng thua tỷ muội Chiết gia, nào có thể thua hai cái kẻ không biết xấu hổ này được.
Nàng ha ha hai tiếng: "Thật quá nực cười...!kẻ khốn luôn nhìn người khác bằng con mắt đê tiện, con mắt kia của các ngươi cũng phải dính trên người huynh trưởng ta nên mới có thể biết được nhất cử nhất động của huynh ấy."
"Ha...!đáng tiếc, nhà của ta là người quy củ, tuyệt đối không gánh vác nổi Nga Hoàng Nữ Anh nhà các ngươi*."

*Nga Hoàng, Nữ Anh: 2 người con gái của vua Nghiêu gả cho vua Thuấn, được khen ngợi là đức hạnh vẹn toàn.
Ban tam cô nương giận dữ, Ban tứ cô nương vốn muốn xem cuộc vui, lúc này cũng bị gom vào cùng châm chọc, lập tức mắng: "Quả nhiên là kẻ từ quê đến..."
Lời còn chưa nói hết đã bị roi quất vào người.
Phó Sư Sư đắc ý giơ roi lên: "Lần này chỉ quất nhẹ ngươi, lần sau lại miệng thối nữa ta sẽ quất ngươi thật mạnh."
Nàng ta chậm rãi thu roi lại: "Kỹ năng dùng roi của ta còn từng được bệ hạ khen ngợi, nhìn hai tỷ muội các ngươi dáng vẻ nghèo túng như vậy, chắc chưa từng được nói chuyện với bệ hạ đâu nhỉ?"
Nàng ta nói xong cũng đi, không hề ham chiến.

Nàng ta còn phải đi nhìn chằm chằm vào huynh trưởng không bớt lo đấy.
Ngược lại là Ban gia hai cô nương nghe thấy hai chữ bệ hạ, do dự mãi, liếc nhau, cùng nhịn xuống cục tức này.
Phó Phi sinh hạ Thập Tứ Hoàng Tử, mấy năm nay đúng là được sủng ái.
Ban tứ cô nương tức giận: "Cục tức này, sớm muộn ta cũng phải trả lại."
Ban tam cô nương: "Mấy ngày nữa chính là thọ yến của phủ Anh Quốc công, chúng ta thu thập nàng ta kỹ càng một chút, một kẻ hèn sa cơ thất thế cũng dám kiêu ngạo như thế."
Ba người một trước một sau đến Minh Giác Tự, sau đó được dẫn đi đến nam trai xá.

Lúc này đã dùng đồ ăn sáng xong, hai kẻ gãy chân đang nhoài người trên cửa sổ nhìn Thịnh Trường Dực đang luyện võ bên ngoài.

.wattpad.com/user/thilathila
Hắn ta cao to, cầm đại đao múa vừa nhanh vừa mạnh, không có bất kỳ hư chiêu giả thức nào, từng chiêu từng thức đều là lực đạo lấy mạng người.
Ban Minh Kỳ ngâm thơ: "Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.

Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh."
[Mười bước giết một người, ngàn dặm bất lưu hành.

Chuyện xong phất áo đi, ẩn sâu thân cùng tên.]
Hắn ngủ một giấc, lại có chút hứng làm thơ.

Ngâm hết lại nhìn Phó Lý: "A Lý, đệ có thơ không? "
Phó Lý không nghe hắn nói cái gì hết, chỉ hâm mộ đến chảy nước miếng: "Hắn ta thật cao nha."
Ban Minh Kỳ: "...."
Nhưng mà đúng là Thịnh Trường Dực rất cao.
Đang suy nghĩ thì thấy Ngũ phu nhân dẫn theo biểu muội đi đến.

Hắn kìm lòng không được nhìn sang, chỉ thấy biểu muội hôm nay mặc một áo bông màu xanh, bên dưới phối với một cái váy bông thêu hoa chỉ vàng màu vàng nhạt, nổi bật trên nền tuyết trắng mùa đông, tựa như nhụy của một đóa hoa ngày xuân, làm dịu đi sắc trời lạnh giá.
Lòng hắn run lên một cái, vội vàng cúi đầu, nhưng vừa cúi đầu lại thấy biểu muội nhìn sang.


Xa xa nhìn nhau, nàng đột nhiên mỉm cười.
Ban Minh Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu, không thể hạ mắt xuống nữa.
Sau đó......
Thịnh Trường Dực hạ một đao từ trên trời xuống, cắm ở giữa sân, cũng dọa Ban Minh Kỳ nhảy dựng một cái.

Hắn vội vàng nhìn lại thì thấy biểu muội đi đến hành lang rồi, không còn nhìn hắn nữa.
Phó Lý nhíu mày: "Sao ta cứ cảm thấy Vân Vương Thế Tử thật sự có tà tâm nhỉ?"
Ban Minh Kỳ đang muốn nói, Phó Lý lại khoát khoát tay: "Lam Lam không làm thiếp chẳng lẽ lại mâu thuẫn với việc hắn có tà tâm?"
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy phải, tâm trạng căng thẳng, như lâm đại địch: "Không được, ta phải trông coi kỹ một chút."
Sau đó đôi mắt hắn nhất thời trừng to: "Sư sư? Sao muội ấy lại tới?"
Ban Minh Kỳ nghe vậy thì nhìn lại, cũng kinh ngạc một lát: "Hai muội muội nhà ta cũng tới."
Phó Lý đau đầu: "Lần này không may rồi...!"
Quả nhiên, giọng nói của Phó Sư Sư vang lên: "Chiết Nhị! Hồ ly tinh nhà ngươi!"
Chiết Tịch Lam nở nụ cười.

Nàng còn chưa vào phòng, ở trong sân thỉnh an Thịnh Trường Dực trước, vừa nói dứt lời, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nàng hùng hổ quay người, dịu dàng mà cười: "Phó Tam, nhiều năm như vậy rồi, làm sao ngươi lại biết mắng câu đó nha."
Nàng đi đến trước mặt Phó Sư Sư, xách một cái liền xốc người ôm lên.

Nàng ta dáng người thấp bé, nằm trên bả vai Chiết Tịch Lam, từ nhỏ xách nàng ta lên đã rất là dễ dàng.
Phó Sư Sư giãy dụa, còn muốn bắt người, bị Chiết Tịch Lam túm lấy hai cánh tay đè vào trên tường, nàng ta không thể động đậy đành phải dùng miệng đi cắn, Chiết Tịch Lam liền thả nàng ta xuống đất, đợi nàng ta rơi xuống đất, lúc còn chưa kịp phản ứng, tay chạm vào quai hàm nàng ta, sau đó khẽ đẩy, quai hàm Phó Sư Sư đã bị giật xuống.
Ban Minh Nhụy ở một bên nhìn xem, trợn mắt há hốc mồm, hỏi Ngũ phu nhân: "A nương, người Vân Châu mọi người...!đều chào hỏi như vậy sao?"
Ngũ phu nhân cười cười, đứng ở một bên để cho Chiết Tịch Lam động thủ, đến lúc lúc này mới nói: "Đều là người quen biết, đánh đánh cãi vã rất bình thường."
Trong mắt Ban tam cô nương và Tứ cô nương lại dâng lên sự khinh bỉ, người tới từ nơi man hoang quả nhiên thô tục, thực là không có giáo dưỡng.
Lại nhìn Chiết Tịch Lam, thực là thô bỉ không chịu nổi, chỉ có kẻ nhà quê đến từ Vân Châu mới có thể thích người như vậy thôi.
Các nàng không có che giấu biểu cảm, Phó Sư Sư liếc mắt đã thấy, mặt đỏ lên, thuần thục đẩy quai hàm về lại, há miệng ra công kích ba người: "Nhìn náo nhiệt gia gia nhà ngươi, nàng ta chính là một con hồ ly tinh, a huynh ta có thể trúng chiêu, không chừng ca của ngươi cũng sẽ trúng chiêu, dung mạo nàng ta thế này, kẻ nào trông thấy cũng đều sẽ thích!"
Ban Minh Nhụy há miệng, vốn muốn đi mắng Phó Sư Sư một trận, kết quả nghe xong lời này, sửng sốt không biết có mắng hay là không mắng.
Ngược lại là Ban tam cô nương và Tứ cô nương bị kích thích, châm chọc nói: "Huynh trưởng ta là truyền nhân thi thánh được mọi người trong kinh tán thưởng, ngươi tưởng giống loại mặt hàng như huynh trưởng của ngươi sao? "
Các nàng quay đầu nhìn Ban Minh Kỳ, tính toán nhận được phản hồi xong thì tiếp tục mắng chửi người, ai ngờ vừa nhìn một cái thì lại tiện thể trông thấy Ban Minh Kỳ đang đỏ mặt nhìn Chiết Tịch Lam.
Ban tam cô nương: "..."
Nàng ta vội vàng đi đóng cửa sổ lại.
Trời lạnh quá rồi, khiến mặt a huynh nhà mình đỏ bừng lên vì lạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc