TẠI SAO TRA CÔNG CÒN CHƯA NGƯỢC TÔI?


———————————————————————————————————
Ân Lâm Sơ chăm chú nhìn vào con số đang đếm ngược màu đỏ thẫm lơ lửng giữa không trung mà chỉ cậu có thể thấy, ngón tay khẽ chạm vào đai an toàn, vuốt theo tiết tấu.
Chiếc phi thuyền này mười phút sau sẽ đột nhiên mất khống chế, sau đó rơi tự do và "bùm!".
Kết quả đương nhiên vô cùng thảm thiết, những hành khách ngồi đây không còn quá mười người còn sống, cậu sẽ là một trong số đó.
Để trở thành người may mắn, đương nhiên phải trả một cái giá lớn.

Mà chuyện cậu phải làm, là cứu một người trong phi thuyền này.
Nhưng người đó sẽ chính là người trừng phạt cậu.
Bước lên phi thuyền, một bảng nhắc nhở xuất hiện trên không trung.
[Cậu mất mẹ từ nhỏ, cha đã tái hôn, một mình chạy đến tinh cầu xa xôi sinh sống.

Hiện tại cậu đã thành niên, đang trên đường trở về Tinh Cầu Thủ Đô để hoàn thành hôn ước từ nhỏ.

Vị hôn phu kia của cậu, cũng đang ở trên phi thuyền trở về Tinh Cầu Thủ Đô.]
Chỉ Ân Lâm Sơ mới nhìn thấy bảng nhắc nhở, cậu đang tìm cách để ẩn nó đi.

Còn chưa tìm ra, dòng chữ đã thay đổi.
[Sau khi xuất cảng mười phút, phi thuyền bắt đầu rơi, cậu phải cứu vị hôn phu kia.]
Con số đếm ngược cùng dòng chữ luân phiên xuất hiện.

Nói đúng ra, trước khi phi thuyền xuất cảng cậu chỉ thấy dòng chữ, đến khi phi thuyền ổn định, con số mới hiện ra.

Con số đếm ngược chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc những con số vốn màu xanh lục đã chuyển thành đỏ tươi, luân phiên xuất hiện với dòng chữ, tốc độ ngày càng nhanh, điên cuồng nhấp nháy.
Rõ ràng chỉ là hình ảnh không tiếng động, dường như bên tai lại có âm thanh dồn dập sắc bén, làm bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Ân Lâm Sơ nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, trốn tránh bảng nhắc nhở
lơ lửng kia trong phút chốc.
Làm một vai ác chuyên nghiệp tại Không Gian Chúc, Ân Lâm Sơ vẫn luôn tự tin mình là một nhân viên ưu tú.

Ở phía sau màn đen, kinh doanh khuếch trương thế lực, thi thoảng tặng vai chính vài cục phiền toái nhỏ không tạo được sóng gió gì, sống dai chờ đợi kết cục cuối cùng.
Sau đó, bị đánh bay, mất đi quyền sở hữu cái thế lực xíu xiu kia.
Đây là lưu trình trong mỗi nhiệm vụ.

Nhưng không lâu trước đây, trong một nhiệm vụ, vai chính của tiểu thế giới ngoài ý muốn bỏ mình.

Hệ thống phán định rằng có khả năng Ân Lâm Sơ cố ý, ngay lập tức đình chỉ nhiệm vụ, tiếp thu điều tra.
Cậu không những cố ý, còn nguyên nhân...!Ngón tay đang nhảy múa dừng lại, hiện tại cậu không muốn nhớ lại chuyện kia.
Tóm lại, kết quả điều tra cuối cùng là, cậu phải xuyên tới một thế giới khác nhận trừng phạt.
Sẽ có một người tiến hành quá trình "ngược thân ngược tâm" cậu – chính là "vị hôn phu" đáng chết trên cái bảng nhắc nhở xóa thế nào cũng không được kia.

Hay lắm, cậu bây giờ cũng có một vị hôn phu chưa gặp mặt không biết tên.

Ân Lâm Sơ xếp hàng theo đội ngũ bước lên phi thuyền, tranh thủ quan sát hành khách trong khoang hạng nhất.
Sau khi loại trừ những người không hợp với tin tức cơ bản, cậu rất nhanh phát hiện một mục tiêu hoài nghi.
Ngồi ngay bên phải cậu là một người đàn ông trẻ, thoạt nhìn mới chỉ 20 tuổi, khuôn mặt cùng trong ánh mắt lộ ra phong thái tự tin.
Quần áo giá trị xa xỉ, từng cử chỉ đều lộ ra tu dưỡng tốt đẹp.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
2.

[Ngôn Tình] Sống Chung
3.

Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi

4.

Cô Nàng Nóng Nảy Và Chàng Trai Đáng Ghét
=====================================
Dù cho nói theo ánh mắt bắt bẻ của Ân Lâm Sơ thì gia cảnh của hắn cũng sẽ không kém, thậm chí có thể nói là rất tốt.
"Vị hôn phu" là con cháu thế gia, ra ngoài bằng phi thuyền khả năng cao sẽ lựa chọn khoang hạng nhất.
Nhưng Ân Lâm Sơ cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, nói không chừng, có khi hắn muốn trải nghiệm sinh hoạt của người thường không chừng.
Cũng có thể, hắn căn bản không ở trong danh sách hành khách...!Chấn động kịch liệt đánh gãy dòng suy nghĩ của Ân Lâm Sơ, cậu cảnh giác nhíu mày, lập tức nhìn sang người bên cạnh.
Vị hành khách nam trẻ tuổi kia mặt đầy hoang mang, có ý muốn đứng lên xem đã xảy ra chuyện gì.
Một bàn tay ấn ở trên vai hắn, ngăn lại hành động cởi bỏ đai an toàn.
Ân Lâm Sơ nhìn lên theo hướng cánh tay kia, áo giáp hai màu đen trắng cho thấy thân phận của người mới tới — là binh lính chấp hành nhiệm vụ hộ tống phi thuyền.
Máy móc ngoại giáp cực nhẹ nhàng, thoạt nhìn hơi cường tráng hơn so với người thường, mặt nạ bảo hộ màu đen che kín khuôn mặt bên trong.
Biểu tượng đánh dấu trên ngực này, chỉ là một binh sĩ bình thường, Ân Lâm Sơ lấy góc độ xảo quyệt nhìn xuyên qua thông đạo, thấy một loạt binh sĩ giống nhau chạy qua.
Bọn họ không hướng về chỗ ngồi các hành khách, tay cầm vũ khí, bước đi vội vàng ngang qua khoang hạng nhất.
Ân Lâm Sơ hiểu biết đại khái về cấu tạo bên trong phi thuyền, hướng kia chính là phòng điều khiển chính.
Binh sĩ đang đè lại nam hành khách kia thấy Ân Lâm Sơ đang tìm tòi nghiên cứu nhìn theo hai phương hướng, trấn an: "Xin an tâm chờ một lát, sẽ không có chuyện gì."
Nam hành khách dựa lại vào ghế, bình tĩnh nói: "Cha ta là cố vấn chính phủ, nếu xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, ta yêu cầu được thông báo kịp thời."
Cố vấn chính phủ là chức danh ngoại giao, mà vị hôn phu kia của cậu hình như cũng có người cha làm ngoại giao.
Trên mặt Ân Lâm Sơ không biểu hiện gì, phán đoán về việc hắn là người được hệ thống chọn lại nặng hơn một chút.
Chấn động kịch liệt tạm thời ngưng lại, binh lính không dễ phát hiện mà hơi cứng người, ngay sau đó tiếp tục nói: "Xin hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ bảo đảm tất cả mọi người đều an toàn."
Chỉ sợ là không thể.
Ân Lâm Sơ thấy đếm ngược trước mắt chỉ còn có ba phút.

Cậu hít sâu một hơi, cởi bỏ đai an toàn đứng lên, nói rằng đi WC.

Sau đó bước nhanh tới hướng mà lúc trước có một loạt binh lính chạy tới.

Vệ binh phát hiện ra ý đồ của cậu, nhanh chóng đuổi theo, súng trong tay nhắm thẳng: "Mời cậu về chỗ ngồi, nếu không tôi sẽ nổ súng."
Ân Lâm Sơ quay đầu, đồng tử phóng đại.

Thân thể phản ứng trước tiên, một tay đẩy họng súng, một tay ấn khuỷu tay của vệ binh làm lệch hướng bắn, đồng thời vệ binh cũng chạm ngón tay vào cò súng.
Một tiếng súng vang lên cùng với âm thanh vật rơi xuống đất, vệ binh cùng mặt nạ bảo hộ đen nhánh không thấy rõ biểu tình.

Nhưng động tác hắn đình trệ, tựa hồ có chút không thể tin được.
Ân Lâm Sơ dẫm lên tay của vệ binh bị đánh gục, lấy súng của hắn, phi thường tự nhiên mà cầm trong tay: "Khả năng cao là người của phòng điều khiển chính đã bị đạo tặc bắt cóc, bên ngoài còn có đồng lõa của bọn họ.

Các ngươi định giấu tới khi nào?"
Nếu chỉ là sự kiện bắt cóc bình thường, không có khả năng phi thuyền rơi nhanh như vậy, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
"Chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi."
Binh lính vẫn lặp lại câu nói kia.
Có quỷ mới tin.
Ân Lâm Sơ ngó mắt nhìn hai phút đỏ tươi giữa không trung, "Cho anh một phút, có thể giải quyết không?"
Binh lính nghẹn lời, Ân Lâm Sơ quay đầu lại nhìn một lượt, vị hôn phu "hiềm nghi" vẫn đang ngồi nguyên tại chỗ, nhưng sắc mặt ngưng trọng, đầy cảnh giác.
Cậu thu hồi ánh mắt, thương lượng: "Các anh có áo giáp quân dụng phòng chấn động mạnh, có thể đem chính mình cố định ở trên vách, trong chốc lát chắc là tạm ổn định được.

Người kia, thấy chưa? Con trai của cố vấn chính phủ, anh bảo vệ hắn cho tốt."
"Cậu đang nói cái gì?" Binh lính đối với ngôn hành cử chỉ của cậu chỉ cảm thấy hết sức khó hiểu.
"Tôi nói, chiếc phi thuyền này......" Chấn động mãnh liệt ập đến khiến Ân Lâm Sơn đứng không vững nổi, binh lính lập tức duỗi tay đỡ hắn, nhưng rất nhanh hai người bọn họ giống như đang đứng trên lưng một con trâu điên, hung hăng văng thẳng bọn họ vào vách tường.
Ân Lâm Sơ nhìn đếm ngược sắp kết thúc, đem lời chưa nói xong nói rống lên: "Sắp rơi rồi!!"
Tiếng nổ mạnh thật lớn nghiền nát toàn bộ thanh âm, làm lỗ tai cũng biến sang trạng thái mơ hồ.
Những bộ phận của khoang tàu đứt gãy bắn tia lửa khắp nơi, ngoại trừ đèn chân không thì các thứ khác đều chịu số phận bị biến thành đống đổ nát.
Con số đếm ngược vừa về 0 liền phát ra một ánh sáng mãnh liệt tới nỗi làm bỏng rát võng mạc.
Một lát sau ánh sáng tắt dần, thế giới trở về màu đen.
Khi Ân Lâm Sơ lần nữa khôi phục ý thức, chỉ thấy khắp nơi đều đã đổ nát.
Nơi phi thuyền rơi xuống biến thành một mảnh đất khô cằn, bụi mờ mịt từ trong các đống đổ nát khắp nơi, cậu quét mắt xung quanh xác định không có nguy hiểm gì khác, mới thu tầm mắt lại.
Một chút ánh sáng hấp dẫn sự chú ý của cậu, nhìn kỹ, là truy tung khí ngụy trang thành cúc áo, đang có người muốn liên hệ chủ nhân của truy tung khí này.
Ân Lâm Sơ dùng sức di chuyển vật nặng đè trên người, lúc này mới phát hiện, thứ đè trên người cậu chính là vệ binh lúc trước.
Cú nổ xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp phản ứng, cuối cùng hắn lựa chọn bảo hộ Ân Lâm Sơ.
Áo giáp sau lưng vỡ vụn, lộ ra tấm lưng máu thịt mơ hồ.

Ân Lâm Sơ do dự một lát, cắn răng đứng lên, chạy về truy tung khí mang ánh sáng yếu ớt.
Nhưng cậu vẫn chậm một bước, cúc áo trước khi hắn kịp chạm đến một giây liền biến mất, Ân Lâm Sơ không nhịn được mắng một tiếng: "Chết tiệt!"
Chủ nhân của cúc áo đúng là "kẻ đang được hoài nghi là vị hôn phu", người mà trên đầu đang có một đống đổ nát đang lung lay sắp đổ, Ân Lâm Sơ liếc mắt một cái, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, kéo người ra ngoài.
Không đến ba giây, "uỳnh!" tạo ra một hố sâu trên mặt đất.
Ân Lâm Sơ cũng không quay đầu lại, đâu vào đấy mà kiểm tra thương thế.
Thân thể nhiều chỗ ngoại thương, đang mất máu, cần phải cầm máu gấp.
Tin tức tốt là miệng vết thương không sâu, không bị thương chỗ hiểm, chỉ lâm vào hôn mê.
"Phanh!"
Phía sau vang lên một âm thanh, Ân Lâm Sơ quay đầu nhìn lại, một người đàn ông máu chảy đầy đầu đang đẩy vật nặng đè trên người ra, bò dậy, bước chân nghiêng ngả lảo đảo, chật vật bất kham.
Hắn vừa nhìn thấy Ân Lâm Sơ, phản ứng đầu tiên là tiến hành công kích, trực giác Ân Lâm Sơ mách bảo hắn là một tên đạo tặc còn sống sót.
Trong lòng cảm thán hắn đúng là may mắn, một bên mặt không đổi sắc dùng chân vọt tới trước mặt đá người ra xa mấy mét.
Người nọ ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Ân Lâm Sơ không quản hắn, tìm được hai túi cấp cứu còn nguyên vẹn, sơ cứu đơn giản cho nam hành khách có thể là "vị hôn phu" kia.
Cầm máu băng bó xong miệng vết thương, cậu cầm túi cấp cứu còn lại chạy về bên cạnh người vệ binh.
[Vị hôn phu của cậu bị trọng thương, cậu phải cứu hắn.]
Bảng nhắc nhở một lần nữa biến trở về màu trắng.
"Cần mày nhắc à!" Ân Lâm Sơ dùng sức kéo băng vải.
Cậu bị cái bảng này phiền chết mất, rõ ràng là phải báo trước, hoá ra còn có thể lùi giờ!
Miệng vết thương sau lưng vệ binh rất sâu, yêu cầu khâu lại, nhưng cũng không làm khó được Ân Lâm Sơ.
Với nghề nghiệp là vai ác, phải thu hoạch thật nhiều kỹ năng, mới có thể tạo ra đủ loại khó khăn cho vai chính, đồng thời bảo đảm có thể sống sót đến cuối cùng.
Tìm được kim khâu y tế trong túi cấp cứu, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ khâu lại những vết thương, buộc một nút kết xinh đẹp, trong mắt Ân Lâm Sơ toát ra sự vừa lòng,
Cậu nghiêng thân thể vệ binh, nhìn rõ ràng ảnh ngược của bản thân qua mặt nạ bảo hộ đen nhánh, bật cười, gõ nhẹ mấy cái trên mặt nạ "Anh cũng thật xui xẻo.

Nếu không ngồi trên chiếc phi thuyền này thì cũng không tới mức gặp phải chuyện thế này."
Làm một pháp trường, thế giới nhỏ này lấy cậu và người trừng phạt làm trung tâm.

Người gặp nạn trên phi thuyền, nếu tính trong thế giới này, thì tên họ chẳng khác nào cát sỏi, xem như bị tai bay vạ gió.
[Cha, mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ của cậu sắp đến.]
Ân Lâm Sơ dời tầm mắt từ bảng nhắc nhở nhìn bóng người từ xa đang tới gần, mí mắt phải nhảy dựng
Chỉ cảm thấy, chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Không đúng, thế giới này không có khả năng xảy ra chuyện tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc