TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

“Thả ta xuống dưới.”

Đi qua khỏi hoa viên ấm áp của Thải Trân Các, Tuyền Cơ nhẹ giọng nói.

Long Phi Ly liếc nàng một cái, buông nàng ra nhưng lại cầm tay nàng.

Đột nhiên một cái khăn tay được nhét vào trong tay nàng. Sắc mặt Tuyền Cơ hơi hơi thay đổi, Long Phi Ly lại tựa hồ không nhìn thấy, chỉ chăm chú vào động tác trên tay.

Chiếc khăn tay này nàng dùng để bọc túi gấm, sáng sớm vừa sai tiểu cung nữ đem trả lại cho hắn. Tuyền Cơ cười khổ, cầm khăn tay của chính mình nói: “Ta về đây.”

Hắn vẫn không buông tay, nơi làn da của hai người tiếp xúc với nhau bắt đầu trở nên nóng bỏng.

“Ngươi còn phải ở lại đây tiếp tục vai diễn, còn phần của ta, ta đã phối hợp diễn xong rồi.”

Bàn tay bị nắm tê rần, đột nhiên hắn dùng sức rất lớn, đến nỗi bàn tay của nàng tưởng chừng như hoàn toàn bị che khuất trong bàn tay to lớn của hắn.

“Nàng cho rằng vừa rồi hết thảy đều là giả vờ?” Hắn hỏi.

Tuyền Cơ nhíu mi, “Ta không đoán ra bố trí sắp xếp của ngươi, nhưng tốn không ít công sức cuối cùng mới tìm được Bạch Chiến Phong, ngươi làm sao lại giao quân quyền cho Niên Tụng Đình được?”

Long Phi Ly cười nhẹ, không cho ý kiến.

“Long Phi Ly, mặc kệ ngươi sẽ làm gì Niên gia, ta chỉ cầu ngươi đừng thương tổn mẫu thân của ta và Lục tử.”

“Nàng có thể lựa chọn nói cho phụ thân nàng.”

“Ngươi biết là ta sẽ không làm vậy.” Tuyền Cơ thấp giọng nói: “Ta về đây.”

Tay nàng vẫn bị hắn nắm lấy, chỗ bụng của hắn khẽ ma sát lên da thịt của nàng.

“Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của trẫm.”

Tuyền Cơ ngẩn ra.

“Vừa rồi toàn bộ đều là diễn sao? Nàng chỉ cần trả lời trẫm, theo ý của nàng toàn bộ có phải là diễn hay không?”

Hơi thở của hắn có chút nóng nảy, ồ ồ phả vào mặt của nàng, lại có cảm giác có vài phần khí thế bức người.

“Đừng như vậy, ngươi đã từng đồng ý với ta.”

Nàng đột nhiên lại nghĩ tới ánh mắt u tối của hắn, tim nhảy loạn xạ, đẩy mạnh hắn ra, “Ta đi về.”

Là vì nàng hiểu được ánh mắt của hắn nên nàng mới sợ hãi.

“Tiểu Thất, cho dù nàng có nói cho Niên Vĩnh Hoa cũng không có tác dụng.”

Tuyền Cơ nghe vậy chấn động, quay đầu lại, cười lạnh nói: “Ta đã nói là ta sẽ không nói cho ông ấy, ngươi không tin ư?”

Thanh âm cũng khẽ run lên.

“Vậy còn nàng? Nàng tin tưởng trẫm sao?” Hắn hỏi lại, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, “Hay là nói, nàng vốn biết rõ tất cả những gì trẫm làm, đâu là thật đâu là giả.”

Hắn đang ép nàng, hắn muốn nàng chính miệng thừa nhận là hắn sủng ái nàng.

Tuyền Cơ khẽ cắn môi, nói: “Ta không muốn nghe, ta thật sự phải trở về.”

Long Phi Ly cũng áp sát thân thể của nàng, hắn nhìn nàng, ngữ khí vừa lạnh lùng vừa hài hước.

“Nàng nói đem túi gấm trả lại chủ nhân vốn có, nàng muốn cùng trẫm không ai nợ ai, vậy vừa rồi vì sao phải cầu trẫm đừng thương tổn Niên phu nhân cùng đứa nhỏ kia? Trước đây không phải nàng nói đều không cần sao?”

Một cỗ uất nghẹn nảy lên trong đầu, Tuyền Cơ nhíu mi, lấy tay che mắt, không quan tâm đến cảm giác đang áp bức cõi lòng.

Tay nàng lại bị hắn gỡ ra, nàng chỉ kịp khẽ kêu một tiếng, cái mũi cao vút của hắn đã chạm vào mũi nàng, rồi đè sát mặt nàng, “Đừng nhúc nhích.”

“Nàng muốn phân rõ chiến tuyến với trẫm vậy thì nàng không nên cầu xin trẫm chuyện gì hết.”

“Ngươi ——” Tuyền Cơ tức giận, muốn ngăn chặn một hơi nhưng lại không nói được.

Long Phi Ly cũng không để ý tới, chỉ đạm mạc tiếp tục lời nói của mình.

“Trẫm không bức nàng, nhưng theo như nàng nói , giữa chúng ta hai bên đã thoả thuận rồi, nàng cầu xin trẫm, trẫm cũng có thể đòi nàng báo đáp vài thứ có phải hay không?”

Báo đáp? Tuyền Cơ rùng mình. Dù là buồn bực cũng được, giật mình cũng thế, môi của nàng đã bị hắn đè thật mạnh… vườn hoa bên ngoài thỉnh thoảng có nội thị cung nữ đi ngang qua, tay nàng cứng ngắc buông thỏng hai bên hông, không dám đẩy nam nhân trước mặt ra.

Hắn không biết xấu hổ chứ nàng thì vẫn cần mặt mũi.

Mãi cho đến khi môi của nàng sưng lên, đầu lưỡi cũng bị cắn nát, hắn lại hung tợn nhìn nàng chằm chằm, “Nếu không phải là bọn Ngọc Trí đến, tối hôm qua rõ ràng nàng không có phản đối…”

Hắn khẽ nhíu mày, vỗ về cánh môi của nàng, nói giọng khàn khàn: “Đây là cho tối hôm qua, không tính.”

Tuyền Cơ tức nghẹn giọng, người này có phải là càng ngày càng quá đáng hơn hay không? Hắn biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, hắn đáp ứng với nàng không hề đặt chân vào Phượng Thứu cung, đáp ứng nàng sẽ không triệu nàng thị tẩm, điều đó tương đương với việc hứa hẹn với nàng là hắn sẽ không bức bách nàng. Hiện tại, hắn lại thay đổi một loại phương thức khác để “Bức” nàng, hơn nữa, đường hoàng không chê vào đâu được.

Nàng dùng sức lau khóe miệng, hắn nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng chậm rãi hiện ra nụ cười mỉm.

Nàng buồn bực ngược lại hắn thì cao hứng. Tuyền Cơ cắn môi, không nói một tiếng xoay người bước đi.

Không có đuổi theo Tuyền Cơ, Long Phi Ly hơi hơi phất phất tay.

Hạ Tang chậm rãi xuất hiện từ phía sau một cái cây.

“Động tác của ngươi thật nhanh chóng.”

Thấy sắc mặt chủ tử hơi đen, Hạ Tang cười gượng nói, “Hoàng Thượng, vừa rồi ở Thải Trân Các không phải ngài ám chỉ nô tài theo tới đây sao? Xin Hoàng Thượng phóng tâm, những chuyện nên xem lẫn không nên xem, hết thảy nô tài đều không phát hiện ra được.”

Long Phi Ly nhíu mày, “Còn có chuyện ngươi nên xem ư?”

“Hóa ra chuyện ngài và nương nương làm ở trong này đều là chuyện nô tài không nên xem à?” Vẻ mặt Hạ Tang vô tội.

Long Phi Ly hừ lạnh một tiếng, nghiêm sắc mặt, Hạ Tang rùng mình, vội vàng cúi người đến gần.

Cho đến khi nghe Long Phi Ly phân phó xong, hắn vẫn còn khiếp sợ, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Nô tài hiểu rõ.”

Long Phi Ly vuốt cằm, lại thản nhiên nói: “Báo cho Tử Cẩm, bảo hắn cần phải cẩn thận tiến hành cho thỏa đáng.”

******

Thu Thủy hiên.

Đã là canh ba, ngọn đèn bên trong mái hiên vẫn tiếp tục lay động mông lung.

Cho tất cả người hầu lui xuống, Dao Quang khoác sa y nằm ở trên tháp, thân hình như ẩn như hiện dưới lớp vải sa mềm mại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh… Nàng vốn tự cho ràng mình là ‘nhân trung long phượng’, vậy mà mỗi ngày phải cùng bọn phi tần trong hậu cung nói chuyện nhàn thoại qua ngày, thường xuyên phải dùng khuôn mặt tươi cười cẩn thận nghênh tiếp nịnh bợ người khác. Tuyền Cơ độc chiếm sủng ái của hoàng đế, nàng lại đêm đêm tịch liêu khó chịu nổi.

“Tuyền Cơ, ngươi hãy chờ đó, Niên Dao Quang ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi!” Trong lòng uất hận, Dao Quang đứng dậy đi đến bàn trang điểm lấy ra hộp trang sức mang từ nhà mình đến, từ trong một cái ngăn ngầm lấy ra một hình nhân có viết tên Tuyền Cơ, hung hăng dùng kim châm đâm mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc