Thải Trân Các.
Long Phi Ly ngồi trên ghế chủ tọa. Luận cao quý, Tuyền Cơ là phi, Dao Quang chỉ là tần, vị trí bên phải Long Phi Ly nên để Tuyền Cơ ngồi, Như phu nhân lại đẩy Dao Quang tiến lên.
Tuyền Cơ vừa nói chuyện với Niên phu nhân, vừa vui vẻ chơi với đứa nhỏ ngồi trong long, không để ý đến, Niên phu nhân đau lòng thay nàng, thấp giọng nói: “Nữ nhi.”
Tuyền Cơ lắc đầu cười, giọng Long Phi Ly truyền tới, “Niên thừa tướng, phu nhân, xin mời ngồi.”
Hắn nói xong đứng lên, liếc Hạ Tang một cái, Hạ Tang hiểu ý, đỡ Niên thừa tướng ngồi vào vị trí chủ tọa, lại bước qua dìu Niên phu nhân.
Niên thừa tướng vội vàng nói: “Không được, Hoàng Thượng làm lão thần sợ hãi.”
Long Phi Ly mỉm cười nói: “Tướng gia đừng khiêm nhường, hôm nay là gia yến*, cứ theo quy cũ trong nhà, khanh là phụ thân của Niên phi, nên cùng phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa.”
Tuyền Cơ giật mình, Long Phi Ly cũng đã đi tới kéo nàng ngồi bên cạnh Niên phu nhân.
Niên thừa tướng, Niên Tụng Đình ánh mắt giao nhau, Niên thừa tướng hơi hơi ngưng mi suy nghĩ, chẳng lẽ ngày đó đã sai lầm rồi sao?
Hoàng đế dường như cực kì sủng ái Tuyền Cơ, trước đây đã nghe nói Tuyền Cơ ngủ ở trong tẩm cung hoàng đế, sau đó cùng hoàng đế đến Thu Sơn, hôm nay xem ra, cử chỉ ánh mắt của hoàng đế đều lộ ra vẻ sủng nịnh Tuyền Cơ, ngay cả vị trí chủ tọa cũng bỏ, thứ nhất là vì tỏ lòng ân sủng thần tử, thứ hai là vì hoàng đế cố ý ngồi cùng một chỗ với Tuyền Cơ.
Trên Thu Sơn không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng thấy dung mạo của nàng giống như đã bị tổn hại nặng, vậy mà hoàng đế lại không để ý, đối với nàng càng thêm yêu sủng.
Hắn liếc Như phu nhân cùng Dao Quang một cái, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt.
Như phu nhân cùng Dao Quang cả kinh, không dám nói gì, Niên phu nhân trong lòng vui mừng, tuy rằng lòng vua khó dò, nhưng lúc Long Phi Ly cùng Niên thừa tướng, Niên Tụng Đình chuyện trò cười đùa, ánh mắt hắn không hề rời khỏi Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ ôm Lục tử chơi quên trời quên đất, đối với chuyện bốn phía ra vẻ như cũng không để tâm, năm phần là thật, năm phần là giả, vì Long Phi Ly đang nhìn nàng.
Hắn cùng với hai vị Niên tướng nói chuyện, ngữ phong sắc bén rõ ràng vậy mà ánh mắt còn lo lắng nhìn nàng, nàng hơi sợ hãi ánh mắt như vậy của hắn, theo sát giống như bóng với hình.
Niên phu nhân thấy Tuyền Cơ hình như cũng không quan tâm đến hoàng đế, trong lòng vừa mừng vừa lo, sợ là hiện tại hoàng đế cảm thấy mới mẻ nên nhường nhịn, nhưng chẳng may ngày nào đó Tuyền Cơ chọc giận Hoàng Thượng vậy thì thật là họa lớn. Bà làm sao biết được những khúc mắc giữa Tuyền Cơ cùng hoàng đế, chỉ thầm nghĩ đứa nhỏ này vào cung từ khi còn rất trẻ, tính tình khiến người ta rất phiền não, bèn cười nói: “Tuyền nhi, con của thúc thúc mà con đã thích như thế rồi, ngày nào đó con mà có con thì sẽ nuông chiều nó đến hư hỏng mất.”
Tuyền Cơ cười thật lớn, “Nương thật tốt, biết con ở trong cung buồn mới dẫn Lục tử đến chơi với con.”
“Đáng tiếc nương nương lâu rồi cũng không thấy động tĩnh, thiếp thân nghe nói có môt số nữ tử thân thể suy nhược số mệnh đơn bạc, không dễ mang thai, không được giống như Dao Quang của ta, từ nhỏ đã được thầy tướng số xem qua, nói là nó có số ‘sướng vượng tử đinh’**.” Như phu nhân cười dài nói, thỉnh thoảng lại nhìn Long Phi Ly.
Niên thừa tướng trong lòng thầm mắng: ngu xuẩn!
Sướng vượng tử đinh, thì cũng phải được hoàng đế sủng hạnh mới được.
“Nương, ai lại nói như người vậy chứ, sẽ khiến hoàng thượng chê cười cho xem.” Dao Quang thẹn thùng cười, lại nhìn Tuyền Cơ nói: “Muội muội được Hoàng Thượng sủng ái, tỷ tỷ cũng ngóng trông muội muội sớm ngày sinh hạ long tử cho Hoàng Thượng, khiến cho tỷ tỷ cũng được hưởng lây vinh quang; trước đây không lâu muội muội còn theo Hoàng Thượng đến Thu Sơn, các tỷ muội trong cung đều nói người mang thai long tử của hoàng thượng nhất định sẽ là muội muội …”
Ngữ khí của nàng ta mang vẻ tiếc hận, khi nói đến hai chữ ‘Muội muội’ thì ngập ngừng dừng lại, nhưng những người ngồi ở đây có ai nghe không hiểu ẩn ý của nàng ta chứ, rõ ràng là nàng ta tiếp lời của Như phu nhân, nói Niên Tuyền Cơ bạc phước, được gần gũi hoàng đế nhưng mãi chẳng thể mang thai.
Lời này đối với Tuyền Cơ mà nói vốn cũng không có gì, nhưng đột nhiên nhớ tới đứa con còn trong bụng bị chính mình gián tiếp giết chết, lúc ấy ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có, trong lòng đau đớn, bàn tay của nàng đang vỗ về cái bụng nhỏ nhắn của Lục tử vô tình dùng sức ấn mạnh, Lục tử bị đau, kêu lên một tiếng rồi nắm tay Tuyền Cơ lên cắn mạnh một cái.
Tiểu hài tử không biết nặng nhẹ, lần này cắn nàng đến mức máu tươi chảy ròng ròng, nàng cũng chỉ ngơ ngác nhìn quên cả tránh né, Long Phi Ly nhìn thấy sắc mặt đau thương của nàng thì không thể nén giận được nữa, ôm lấy Lục tử quẳng vào trong tay của Hạ Tang, một tay chỉ về phía Dao Quang, cười lạnh nói: “Niên phi không thể mang thai thì ngươi có thể mang thai được sao?”
Dao Quang cùng Như phu nhân nhất thời sợ tới mức phát run, không ngờ tự nhiên xảy ra chuyện như vậy, càng không nghĩ tới Tuyền Cơ bị phá tướng, hoàng đế lại vẫn yêu sủng nàng như vậy.
“Ta không sao.” Tuyền Cơ thấy Long Phi Ly tức giận, vôi vàng nói: “Ta không sao, lục tử đâu? Ngươi đừng có làm cho nó khóc.”
Lục tử cũng là một đứa nhỏ khi thiện sợ ác***, vừa rồi bị Long Phi Ly lôi ra khỏi lòng Tuyền Cơ thì cái miệng nhỏ nhắn đã mếu máo, lúc này vừa nghe Tuyền Cơ nhắc tới tên của hắn, mặc dù không hiểu lời nói của nàng nhưng cũng rất phối hợp “Oa” một tiếng bật khóc, hai tay giơ ra muốn Tuyền Cơ ôm, sớm quăng chuyện mình chính là đầu sỏ gây chuyện ra sau đầu.
Vẻ mặt Hạ Tang tối sầm, đáng thương cho hắn chưa từng dỗ con nít, không biết phải làm sao bây giờ. Tuyền Cơ thấy thế đau lòng, bước tới định ôm đứa bé nhưng lại bị Long Phi Ly đưa tay kéo vào trong lòng, trầm giọng nói: “Muốn ôm thì ôm đứa nhỏ của nàng.”
Tuyền Cơ giật mình, “Ta đâu có đứa nhỏ?”
“Có!”
Nàng mới nghe được một tiếng trầm thấp như vậy thì đầu váng mắt hoa, bị nam tử ôm lấy. Nàng kinh ngạc nhìn Long Phi Ly còn hắn thì lại nhìn Niên Tụng Đình nói: “Hoàng hậu hiện tại có thai, không thể để người khác coi thường Niên phi. Việc quân quyền trẫm đều có an bài, Tụng Đình, tiệc chúc thọ của trẫm ngươi cần phải tham dự, đã hiểu chưa?”
Hắn nói xong lại nhìn Long Tử Cẩm đang và thức ăn vào miệng, nói: “Thập đệ, hãy cẩn thận chiêu đãi Niên thừa tướng và Niên phu nhân.”
Mọi người chỉ thấy thân ảnh vàng rực chợt lóe lên, hoàng đế đã ôm Niên phi đi mất dạng.
————————————————————
* : tiệc trong gia đình
** : số có phúc, sinh được nhiều con trai con gái khỏe mạnh
***: nghĩa là thấy người lương thiện thì hiếp đáp, thấy kẻ ác thì sợ hãi, giống như câu ‘mềm nắn rắn buông’