TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Thân thể hắn nằm ngay trước mắt nàng, cách nửa bước chân.

Chu Thất lảo đảo đi đến người nọ bên cạnh, đang lúc mọi người kinh hãi, hắn lại ôm nàng vào lòng, Truy Truy té ở bên cạnh, ôm ngực, ánh mắt sợ hãi không thể tin.

Long Tử Cẩm nhìn Long Phi Ly, lại nhìn Truy Truy, nhất thời giật mình đứng tại nguyên chỗ.

Bị một người đẩy mạnh một cái, nhìn lại hóa ra là Ngọc Trí. Ngọc Trí cười lạnh, "Đi xem nàng a, Cửu ca không có huynh đệ tốt như ngươi, ta cũng không có người anh tốt này."

Long Tử Cẩm cắn chặt răng, ánh mắt nhìn khắp nơi đột nhiên đụng vào một đôi mắt xa xa, đó là - - Thôi Nghê Thường.

Nàng đứng bàng quang như ở ngoài ngàn dặm, nhẹ nhàng nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, trên môi cười yếu ớt, đôi gò má xanh xao.

Tiếng hài tử khóc nỉ non, vang dội cả miếu thờ.

Hắn ngẩn ra, kìm lòng không được nhìn lại, thấy Vô Cấu đã bị Tinh Oánh ôm trên tay, Lữ Tống đang xem vết thương của Long Phi Ly.

"Vì cái gì không tránh?"

Chu Thất nhẹ giọng hỏi, nàng muốn mở vòng tay hắn, để cho Lữ Tống xem vết thương, Long Phi Ly không thã, ôm nàng vào trong ngực, nàng chỉ có thể cố tránh đi miệng vết thương của hắn, vết thương chảy rất nhiều máu, nàng đau lòng quá, trong lòng bất an cùng lo lắng.

Chủy thủ đã bị rút ra, máu chảy ra mơ hồ lộ ra tia màu đen.

Nàng nghĩ dao kia tẩm độc vật.

Lữ Tống không nói một lời, lông mi nhíu chặt, Ngọc Trí khẩn trương, chỉ ở bên cạnh không ngừng hỏi, Hạ Tang hung hăng chế trụ eo của nàng, trầm giọng quát bảo ngưng lại. Hiện tại không có một ai không sầu lo, chỉ hận người bị thương kia chính là mình.

Long Phi Ly ánh mắt khẽ động, liếc mọi người một cái, "Trẫm không có việc gì."

Chu Thất cảm giác tay bị nắm rất chặt, hắn nhẹ giọng: "Nàng là bằng hữu tốt của ngươi không phải sao."

Chu Thất gật gật đầu, lại lập tức ngơ ngẩn, trong lòng cuồng loạn, một ý niệm trong đầu loáng lên, rung động nói: "Ngươi nói cái gì?"

Lời của nàng, lại bị người lớn tiếng cắt ngang.

"Tốt lắm, Long Phi Ly, tốt lắm!"

Thanh âm kia từ bên cạnh đến, trong ngực Long Tử Cẩm, Truy Truy nặng nề thở hổn hển, vừa khóc vừa cười, nàng lẩm bẩm nói: "Đơn giản là vì Ngọc Hoàn là bằng hữu A Thất, vậy ta đây thì sao? Long Phi Ly, vậy ta đây..."

Nàng cuối cùng cũng phát hiện, hắn cũng không có nhìn nàng, ánh mắt thủy chung gắn chặt trên người cô gái trong ngực hắn.

"Ngươi đoán được phải hay không? Phải hay không?" Tay nàng trong lòng bàn tay hắn, bị hắn dùng lực vuốt ve, tầm mắt Chu Thất sớm đã một mơ hồ... Ngọc Hoàn cùng Niên Tuyền Cơ cũng không có cùng xuất hiện, giao tình sâu sắc cùng Ngọc Hoàn là Niên tiểu Thất.

Long Phi Ly đem đầu của nàng áp vào trong ngực, thanh âm trầm thấp, nhưng cũng mang theo tia khẽ run, "Tiểu Thất, quả nhiên là ngươi. Ngươi sớm đã trở lại, ta liên tục nghi ngờ, từ đêm đó, ngươi bức ta như vậy, ta nhịn không được xuống nặng tay với ngươi, về sau rời đi tẩm cung, ta hối hận ngay. Ta ở bên ngoài suy nghĩ một đêm, nhớ những lời trước khi đi ngươi nói, nghĩ lại mỗi một câu nói mấy ngày qua ngươi đã nói với ta, còn nữa ngươi làm cháo loãng thức ăn nấu trà, khi đó còn không dám hoàn toàn xác định, bởi vì cũng không hợp lý, ngươi như thế nào lại ở trong thân thể khác, nhưng ta liên tục không tự chủ được bị thân thể kia hấp dẫn."

"Thời điểm ngươi ở trong miếu té xỉu, ta cũng biết nhất định là ngươi, cái loại cảm giác hoảng loạn sợ hãi đó, sẽ không sai, ta thậm chí không dám đến gần, chỉ dám để cho Thôi Nghê Thường xem mạch cho ngươi, sợ ngươi lại xảy ra chuyện gì."

Thanh âm của hắn nhỏ đến chỉ có hai người mới nghe thấy, nàng rốt cục không nhịn trong ngực hắn run rẩy lên.

Nàng không nghĩ tới, thật sự chưa từng nghĩ đến, tại thời điểm nàng đã mất tất cả hi vọng, đêm nay không hề báo động trước tất cả lại được xác định lại.

Nàng sớm nên nghĩ đến! Từ lúc xuống xe ngựa, nàng muốn tránh hắn, hắn lại dùng tính mệnh Ngọc Hoàn uy hiếp!

Nước mắt hòa với máu trên người hắn, làm thân thể hắn ướt nhẹp.

Tay hắn trên tay nàng, dùng chút ít lực.

Trong một chớp mắt, tâm ý hai người tương thông, đều chỉ nghĩ lúc này rời đi, trở về trong cung, trở lại trong Trữ Tú Điện nơi hai người cùng nhau sinh sống ba năm, nàng có thể chọc ghẹo hắn, làm khó hắn, chỉnh hắn. Hắn sẽ dùng hết mọi lực lượng bảo vệ nàng, không bao giờ chia lìa.

Chỉ là, bàn tay trên lưng hắn nóng bỏng... Hắn muốn tận lực dùng sức, nàng biết rõ hắn tất nhiên hết sức đau nhức. Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn như nước ngó qua nàng, lại nhẹ mím môi. Môi sắc rất trắng, có chút dọa người.

Trong lòng nàng kinh hoảng, đang muốn hỏi Lữ Tống, đột nhiên nghe được Nghê Thường quát to một tiếng, "Ngươi muốn làm gì?"

Còn ôm Truy Truy Long Tử Cẩm rõ ràng cả kinh, đem Truy Truy để xuống đất, chạy vội tới bên cạnh Nghê Thường, ôm nàng vào trong ngực. Mọi người nghiêng người nhìn lại, chỉ thấy một gã tử vệ đang đứng tại địa phương không xa Nghê Thường, trong tay hắn ôm Niên tiểu Thất đã hôn mê.

Chu Thất cảm giác thân thể rung động, được Long Phi Ly ôm lên, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm tử vệ kia, "Đặt nàng xuống."

Đối phương nhẹ giọng cười nói: "Ta trước kia liên tục ám chỉ Mạc Tông - - nàng kia chính là Tía Tô, làm cho nàng đố kị hận thù không ngừng sâu hơn, lần này trở về lại đưa linh thuật vào chủy thủ giao cho nàng, càng mất khí lực đem linh hồn nữ nhân của ngươi từ thân thể này dời về đến trên người Niên Tuyền Cơ, hiện tại như thế nào lại dễ dàng đem thân thể này giao trả lại cho ngươi, Long Hạo."

"Nói ra điều kiện của ngươi!" Long Phi Ly ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng: "Bạch Tử Hư."

"Thông minh!" Tử vệ kia con mắt sắc trầm xuống, cười nhẹ nói: "Ta hiện tại liền mang nàng đi. Thân thể Niên Tuyền Cơ quá yếu, nếu không có pháp lực đưa trở về thân thể trên tay ta, nữ nhân của ngươi chỉ có một con đường chết, nàng còn có thể cùng ngươi bao lâu, một tháng? Hai tháng? Ta hao hết linh lực chọc thủng cấm chú kiếp trước Tuyết Lang Vương đi tới thế giới này, ta vĩnh viễn không chiếm được nàng, cũng muốn ngươi tận mắt nhìn nàng tan thành mây khói."

Bình luận

Truyện đang đọc