TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Đột nhiên nàng ‘ưm’ một tiếng, tựa hồ nghe thấy tiếng động, cánh tay vô ý thức vươn lên không trung như muốn chụp cái gì. Hai người thấy vậy, rốt cuộc đều không cầm lòng được mà sải bước tiến lên phía trước.

Long Phi Ly ngồi bên mép giường, lông mày khẽ nhướn cười nói: “Vị bằng hữu đó của Thất ca giống Niên phi lắm sao?”

Long Chỉnh Văn tựa hồ ý thức được bản thân mình thất lễ, khom gối quỳ xuống nói: “Thần trót vô lễ, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”

Khoảng cách ban ngày tại khoảnh khắc này thoáng chốc trở nên thu hẹp lại, Tuyền Cơ trong lúc ngủ mơ bị mùi hương của Long Tiên Hương dẫn dụ, hơi hơi hướng về phía hơi ấm bên cạnh.

Tuy là còn có người ngoài ở đây song trái tim Long Phi Ly vẫn không nén được nhịp đập cấp bách.

Hắn yêu thích sự ỷ lại lúc này đây của nàng, liền ôm siết nàng vào lòng, không ngần ngại mà hướng về Long Chỉnh Văn hạ lệnh trục khách: “Thất ca, trẫm e là không thể tiễn xa được.”

Long Chỉnh Văn vẫn còn quỳ trên đất, nghe thế hạ giọng nói: “Thần xin cáo lui.”

Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh ban nãy, nam tử một thân áo gấm hoàng bào kia vươn ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi nàng, lúc hắn xốc tấm mành thủy tinh đi ra lại nhịn không được quay đầu liếc một cái, lại thoáng thấy chiếc cằm của Long Phi Ly khẽ gác trên mái đầu Tuyền Cơ, đang suy tư mà nhìn hắn, khóe miệng như nhếch một nét cười nhạt.

Lòng hắn chùng xuống, tự nhiên nảy sinh cảm giác bị nhìn thấu nội tâm song nét mặt hắn vẫn không có gì khác thường, chỉ mỉm cười, đoạn nhanh chóng rời khỏi phòng.

******

Chờ cho tiếng bước chân ngoài điện dần dần biến mất, Long Phi Ly mới nhoẻn miệng cười. Thất ca, Long Chỉnh Văn. Hắn cố gắng kìm nén ý tưởng muốn đoạt ngay lấy thuốc giải trên người Long Chỉnh Văn. Đêm nay, lần gặp mặt này chỉ là để trao đổi mấy câu, quả nhiên chỉ ngắn ngủn vài câu đối thoại lại khá thú vị!

Hơi thở khe khẽ truyền đến, mới vừa rồi nàng có chút dấu hiệu tỉnh lại nhưng rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Nàng rất gầy yếu… Ngắm người nằm trong lòng một lát, Long Phi Ly lại nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.

Đảo mắt qua tấm mành một cái, chậm rãi nói: “Vào đi.”

Cái bóng tên tử vệ lập tức xuất hiện trước mắt.

“Bẩm chủ nhân, Như Ý cô nương chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ, mời chủ nhân sang tịnh xá Kinh Giao chung vui một phen.”

Long Phi Ly khẽ cau mày, nói: “Trẫm không qua, bảo trẫm cảm tạ cô ấy, truyền lời của trẫm rằng, hiện nay tình hình hung hiểm, cô ấy không nên đến tịnh xá nhiều, sau này trẫm sẽ sắp xếp thời gian gặp cô ấy.”

“Tuân chỉ.”

Tử vệ lĩnh mệnh mà đi, tấm mành thủy tinh được xốc lên những hạt châu cũng theo đó thoáng đong đưa.

Ánh mắt quay trở lại trên khuôn mặt nữ tử đang nằm trên giường.

Hắn còn được bao nhiêu ngày có thể không kiêng nể gì mà ngồi đây ngắm nàng? Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân cũng phải nhượng bộ. Phải, rốt cuộc hắn đã thua sạch cả tiền đặt cược cuối cùng mất rồi.

Kỳ thực, nếu hắn khư khư giữ nàng bên mình thì cũng không phải là không thể, chuyện lúc trước bất quá chỉ là một đống hỗn độn, tuẫn táng? Không, nàng nhất định sẽ không nhẫn tâm để cho mẫu thân của mình hoặc bất kỳ người vô tội nào trong Phượng Thứu cung phải uổng mạng.

Hắn chỉ cần giết một người trong Phượng Thứu cung, giết gà dọa khỉ cũng đủ để cho nàng chịu vào khuôn khổ. Chỉ là, hắn không muốn phải ép nàng nữa, giữa bọn họ đã nảy sinh nhiều hiềm khích lắm rồi.

Chuyện trên triều tuy rằng có khó khăn nhưng cuối cùng vẫn luôn tìm được giải pháp, còn về phần nàng, hiện tại hắn chỉ có chờ đợi mà thôi!

Ánh mắt lại lướt qua cái rương bên cạnh tấm màn thủy tinh, nơi đã đem cất cuốn sổ nhỏ đi.

Nàng làm quà sinh nhật tặng hắn.

Một đêm kia tại Vực cung, hắn nghe tỳ nữ Thúy Nhi của nàng nói, nàng vì hắn mà làm lễ vật này, sau đò nàng bị trọng thượng, hắn đưa nàng về Trữ Tú điện, lại vội vã sai người đi lấy lễ vật của nàng đem đến.

Một quyển sổ kia viết đầy những chữ, hắn luôn thấy nàng thật thú vị, hắn thực sự yêu thích lễ vật này, chỉ là cũng không thể nào thực hiện được.

Hắn cười tự giễu, đột nhiên lại một lần nữa ôm nàng vào lòng, ngón tay khẽ để trên đôi môi đã không còn chút máu nào của nàng, chậm rãi đặt một nụ hôn.

Nhẹ nhàng nhấm nháp, sau đó lại dần dần nồng nhiệt.

Ngày hôm nay chính là sinh nhật của hắn, dù sao hắn cũng phải đòi nàng một chút bồi thường, dù cho chỉ là nụ hôn từ một phía.

Hơi thở bị ngăn chặn, đôi môi mềm mại bị chiếm đoạt, Tuyền Cơ chợt nhíu mày từ từ mở mắt ra. Vốn là Thôi y nữ đã nghĩ ra cách dùng chút thuốc an thần cho nàng ngủ yên, như vậy tư tưởng sẽ không chịu chấn động gì đồng thời có thể bảo tồn được khí lực.

Thế nhưng hôm nay là sinh nhật của hắn, không ai biết được là nàng có thể chịu đựng nổi ba ngày hay không, hắn có chắc chắn tìm được thuốc giải hay không? Nàng bèn bảo Thôi nữ y giảm bớt liều lượng thuốc đi.

Hắn thấy nàng tỉnh lại, trong lòng nao nao, hai bàn tay nâng khuôn mặt nàng, cũng đã rời khỏi đôi môi nàng, hắn híp mắt nhìn nàng chằm chằm.

Bầu không khí trở nên ngượng nghịu, Tuyền Cơ cười khổ.

“Sinh nhật vui vẻ.” Rốt cuộc nàng vẫn mở lời.

Lời nói bất ngờ bị đôi môi cuồng bạo của người kia nuốt mất.

Hắn dùng lực rất mạnh, nhưng nàng cũng không từ chối. Cả hai đều tuyệt vọng, môi lưỡi quấn quít lấy nhau . . . kích động, đê mê . . . mãnh liệt tựa như lời hứa ba ngày sau chưa từng tồn tại, nhưng sau đó ai cũng hiểu, cái giao hẹn kia sẽ không thay đổi.

Nàng sẽ không thu hồi, mà hắn cũng sẽ không nuốt lời.

Hôn xong, Long Phi Ly đẩy nhẹ nàng nằm trở lại giường, ôm Tuyền Cơ vào ngực, chỉ nói khẽ bên tai nàng: “Ngủ đi.”

Kỳ thực hắn muốn nói, trẫm thực may mắn vì được trải qua sinh nhật cùng nàng.

*******

Một cái bóng cao gầy yểu điệu in trên cánh cửa phòng đang hé mở, híp mắt nhìn vào trong phòng.

Trong phòng ánh đèn mờ ám, một cái sàn nhà vung vãi áo quần, nam có, nữ có.

“Vương gia.”

Âm thanh nũng nịu kiều diễm kia nghe êm ái mê hoặc lòng người, nụ cười trên môi Long Chỉnh Văn càng ngày càng lạnh.

Cô ả này là do một viên quan trong triều đưa tới, hòng bợ đỡ lấy lòng.

Dung mạo, tư thái cùng hương vị quả nhiên là vô cùng tốt, một công cụ dùng để phát tiết thì không còn gì tốt hơn.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, thình lình trước mắt hiện lên gương mặt tái nhợt của một nữ tử đang say ngủ, con ngươi hắn chợt trở nên thẫm lại . . . hung hăng tiến thẳng vào thân thể nữ nhân đang nằm trên giường kia .

Sau khi phát tiết xong, hắn đột nhiên rút phắt cái trâm gài tóc trên đầu nữ tử kia, vung tay ném “cách” một cái, cánh cửa kia chịu lực đánh mở toang ra.

Bình luận

Truyện đang đọc