TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

“Lưu Cảnh, đầu ta có chút không dùng được, ngươi có thể nói lại một lần nữa cho ta nghe được không?” sau khi ngốc trệ một lúc lâu, Chu Thất run giọng nói, ” Ta hình như nghe thấy ngươi nói ta là Tía Tô, phải không?

“Kiếp trước ngươi là thần, chứ không phải là heo.” Lưu Cảnh nhắm mắt lại.

Chu Thất nhìn lại, Lưu Cảnh vẻ mặt khinh bỉ, bĩu môi, khóe miệng lại he hé nở nụ cười, bắt chước hắn nhắm mắt lại. Lưu Cảnh hơi hơi trợn mắt, bình tĩnh nhìn lúm đồng tiền của nữ tử. . . . . . đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao còn có thể cười như vậy chứ? Nhưng, nàng tuy cười như vây, trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.

“Lưu Cảnh” thanh âm của nàng nhu nhược, Lưu Cảnh giật mình, ngưng thần lắng nghe.

Nhưng lại chỉ dừng ở đó, hồi lâu nàng mới cười nói: “Ngươi đừng gạt ta, Long Vương không thương Tía Tô. . . . . “

“Hắn yêu Tía Tô, chỉ là Long Hạo lúc sinh tiền không biết đó chính là Tía Tô thôi.”

“Không, người hắn yêu là Mạc Bính, ngươi không phải vừa mới nói Như Ý chính là Mạc Bính ư, cho nên cho dù hắn nhận nhầm Như Ý là Tía Tô, nhưng thật ra là hắn yêu Mạc Bính.”

“Nhưng ta là Tía Tô, ta lại còn rất sung sướng, ta không thua thiệt so với ai, ta có người yêu, đã cứu một con tuyết lang . . . . . kiếp trước kiếp này, còn có chư thần, ngẫm lại, thật mịt mù trống rỗng, tựa như giấc mộng, nhưng lại giống như đã từng cùng một vài người trải qua điều gì đó, nhớ lại những điều đó, cuộc sống của Chu Thất cũng không phải chỉ là một tờ giấy tráng, thật tốt.”

“Lưu Cảnh, ngươi là hậu duệ của Tuyết Lang Vương phải không? Cho nên mới đưa ta đến Tây Lương. Bởi vì thế giới 2010 không có Long Hạo cũng không có Long Phi Ly.”

“Chỉ là. ta không hiểu, lúc trước khi vừa đến Tây Lương, vì sao ngươi không nói cho ta biết những điều này? Rôt cuộc vận mệnh của Chu Thất sẽ ra sao? Rõ ràng theo như Vị kính, ta chết ở phố Tây Trữ, có rất nhiều vết thương, nhưng trên cơ thể mà ngươi vẫn gìn giữ lại không bị tổn hao gì.”

Lưu Cảnh không trả lời, hồi lâu, mới nhếch miệng, nói: “Ta là ai không quan trọng, thân thể ngươi vẫn còn không tốt sao, cần gì phải biết nhân quả. A Thất, có một số việc, ta không thể can dự vào, càng không thể nói cho ngươi hay Long Phi Ly chuyện kiếp trước, đây cũng là ước định trước khi tái sinh của Long Phi Ly với Phật Đà.”

“Theo Phật thiền, trải qua là một loại lịch luyện, đạt thành chính quả độc vô chi kính, không thể dạo cũng không thể triệt, trong đó tiền duyên, kiếp trước đủ loại, cơ duyên tương hợp, sau này ngươi sẽ biết.” ( hix,chém bừa, không biết có sai quá lố hay không, mọi người thông cảm =.=!)

Chu Thất mở to mắt, nhìn Lưu Cảnh, mê muội lắc đầu.

“Ngươi không cần biết.” Lưu Cảnh thản nhiên nói, mặt mày xa xăm, “Lúc trước, không phải la hét muốn biết Long Phi Ly đi Tiên Nghiên Đài hay là hồi cũng sao?”

Chu Thất đại hỉ, bật ngồi dậy, “Ngươi đồng ý cho ta xem Vị kính, vẫn câu nói ấy, ta không thể trở về sao? Lưu Cảnh, ta nhất định phải trở về! Thế giới này không có hắn, ta ở nơi này. . . . . “

Đuôi mắt nàng thê lương . . . . .Lưu Cảnh nhắm mạnh hai mắt, đứng lên, ngoan thanh cắt ngang lời nàng, “Không thể trở về !”

“Tiểu Trát là thánh vật Phật gia, ngươi lần trước sống lại, là vì có nó, ta không có năng lực để đưa ngươi trở về!”

Lưu Cảnh nghĩ rằng nàng sẽ náo loạn, nhưng khi hắn nói xong, Chu Thất lại chỉ cúi đầu không lên tiếng.

Nàng mang theo dung mạo Tía Tô chuyển sang kiếp này thành Chu Thất, lúc Tía Tô không vui, sẽ nhẹ nhàng mím môi, lúc này vẻ đau khổ trên mặt nàng giống như đúc, nhếch khóe môi, Lưu Cảnh trong lòng đau đớn, đã biết phải làm gì!

Hắn chỉ muốn nàng vui vẻ!

Bản thân bị thương, linh lực còn lại không nhiều, lại mạnh mẽ đem linh hồn của nàng nhập về thân thể, nên chờ qua mấy ngày nữa làm tiếp việc này, như vậy, tối thiểu mạng của hắn còn có thể kéo dài lâu một chút, ở bên nàng lâu một chút. Chỉ vì một câu nói giận dỗi của nàng. . . . .mà hắn cũng có thể kiếm được một cái ôm. Hắn vẫn là đem thân thể của nàng lấy ra.

Đắn đo cân nhắc, muốn đưa nàng trở về, nhìn sự hoạt bát vui vẻ, mắt mày vui sướng của nàng, lại nghĩ đến, nếu nàng thật sự có thể trở về, nhất định sẽ chịu càng nhiều khổ sở, khả năng lớn nhất đó là sẽ bị hại chết, nếu nàng ở lại thế giới này, mặc dù tránh không khỏi vận mệnh hôi phi yên diệt, nhưng vẫn còn mấy ngày, hắn cũng không nhất định sẽ tìm được biện pháp cứu nàng. Trong mấy ngày này, ít nhất hắn có thể che chở nàng chu toàn, để nàng vui vẻ.

Hắn nên làm gì đây?

Nhất chân quay về nội thất cước bộ đột nhiên định trụ ——-canh bạc này, cứ cược một ván đi.

“A Thất, thời không chỗ chúng ta, thời gian so với Tây Lương nhanh hơn vài ngày, Long Phi Ly bây giờ còn đang ở pháp trường, Tiên Nghiên Đài hay cung Tuyết Tùng, ngươi đoán thử Long Phi Ly rốt cuộc sẽ đi nơi nào, nếu ngươi đúng, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi trở về! Nếu ngươi đoán sai, vậy hãy ở lại thế giới này đi.”

Hắn không phải mới vừa nói không thể đưa nàng trở về nữa sao? Hiện tại —-Chu Thất chợt kinh chợt hỉ, nhất thời giật mình đứng nguyên tại chỗ.

“Một giờ sau, chúng ta sẽ xem lại Vị kính, ngươi nói Long Phi Ly yêu Mạc Bính, ta cho là hắn yêu Tía Tô, Như Ý nghĩ rằng mình là Tía Tô, không hoàn toàn ám chỉ Long Phi Ly nàng chính là Tía Tô, hắn vị tất sẽ không nhận nhầm Như Ý là Tía Tô, mới có cục diện sau này, mới có thể khiến cho nàng ta có đứa nhỏ, ngươi cần suy nghĩ cho cẩn thận.”

“Lưu Cảnh, những gì trong Tố kính, người đều xem rồi sao?” Chu Thất cắn môi, nghĩ nghĩ hỏi.

Lưu Cảnh lắc đầu, lúc ấy hắn đã ở Tây Lương, mỗi người đều tự mình trải qua, cùng xuất hiện.

“Vậy phỏng đoán của ngươi cũng không nhất định là đúng. Tố kính, ngươi mở lại một lần nữa đi, ta muốn xem lại, nếu không xem Tố kính, ta căn bản sẽ không biết đêm ở nhà lao Như Ý từng cùng Long Phi Ly gặp mặt một lần nữa, có lẽ lúc này đây ta có thể từ những việc mình đã quên hoặc bỏ lỡ mà tìm ra một chút manh mối.”

Ánh mắt nàng sàng ngời, Lưu Cảnh hơi hơi, nhăn lông mày, tay phất một cái, hình ảnh trong gương lại một lần nữa dừng ở Bích Hà cung. . . . . Long Phi Ly đi xa, Như Ý quỳ raph trên đất, nhìn chăm chăm hai vật trong tay.

Chu Thất ngưng mắt nhìn sang, không lâu sau khi Tây Lương phát sinh đại sự nàng mới biết được linh hồn bên trong thân thể Như Ý là ai . . . . đây là nổi đau mà nàng đến chết cũng không nguyện nhắc đến.

Nhưng kỳ thật, trước mắt hình ảnh đã sớm ánh thị.

Bình luận

Truyện đang đọc