Trữ Tú Điện.
Chu Thất nhìn thoáng qua nam nhân ngoài cửa thư phòng, hơi kinh hãi, rõ ràng nàng đi trước hắn, hắn lại đến trước nàng, không phải là khinh công sao, nàng hừ lạnh một tiếng, quay người đi.
Long Phi Ly thân hình nháy mắt vắt ngang trước mặt nàng, đưa tay nắm tay của nàng, nàng vội vàng lui về phía sau. Hắn nhìn nàng một cái, đột nhiên tiến lên, ôm nàng đá cửa đi vào.
Chu Thất trong lòng tức giận, lạnh lùng: "Thả ta ra."
Lục Khải theo Long Phi Ly đến, lúc này gấp rút thay hai người đóng cửa lại.
"Chuyện trạc tuyển tú nữ là chủ ý của ngươi?"
Hắn đặt nàng xuống, đem tay của nàng nắm thật chặt, giọng nói vững vàng, nhưng tay lại khẽ run, nàng hiểu trong lòng hắn mừng như điên.
Nàng cắn răng nghiêng đầu, thản nhiên: "Đúng."
"Ngươi biết rõ, trẫm sẽ không - - "
Nàng lạnh lùng cắt ngang lời hắn, "Bị người bức bách mình làm chuyện không nguyện ý, có phải hay không cảm thấy rất tức tối?"
"Trẫm sẽ không giận ngươi."
Hắn thanh âm ôn hòa.
Chu Thất trong lòng đau nhói, nghênh tiếp ánh mắt của hắn, "Long Phi Ly, ngươi không tức giận là chuyện của ngươi, ta có thể giận hay không, muốn hay không muốn, ngươi có nghĩ qua sao?"
Long Phi Ly ngẩn ra, đè lại bả vai gầy mỏng của nàng, trong lòng đau đớn, thốt lên: "Ngươi nói ta làm sai chỗ nào? Ta sửa."
Chu Thất cũng sững sờ, gần như cho là mình nghe lầm, sợ run một hồi lâu, mới hung hăng hất tay của hắn ra, đi qua một bên, trong mắt chua xót, đưa tay xoa xoa mắt.
Long Phi Ly lại không nhìn nổi nàng như vậy, đi tới, đang muốn hỏi, lại nghe được nàng thấp giọng: "Ngươi cho rằng quên ngươi, đối với ta mới là tốt nhất sao? Đại ca nếu có thể trọng sinh, ta tất nhiên là ngàn nguyện vạn nguyện, nhưng ta không thể quên ngươi."
Nàng đột nhiên hung hăng nhìn hắn, "Ngươi cho rằng ngươi là người nào của ta? Ngươi là trượng phu của ta."
Long Phi Ly toàn thân chấn động, nàng biết ước định của hắn cùng với Phật Đà!
Hắn không biết nàng làm sao biết việc này, nhưng hắn hiểu được nàng giờ phút này tức giận.
Khi đó, thần trí của nàng ngày càng mơ hồ, mỗi ngày thống khổ, hắn không có cách nào. Hắn chỉ muốn nàng có thể vui vẻ một chút.
Gặp quỷ mới buông tay!
Nếu hắn thật có thể buông tay, hắn đã không về được, cuộc chiến đấu kia, hắn bị đả thương nặng.
Nhưng hắn không bỏ được nàng.
Cho nên, hắn đã trở lại.
"Tại sao không nói chuyện?"
Nam nhân trầm mặc, làm cho Chu Thất trong lòng vừa đau vừa giận, hắn cúi người xuống nắm chặt tay, trên tay nổi lên đường gân màu xanh... Nàng sao không biết trong lòng hắn đau khổ, nhưng hắn có thể nào lại có thể bỏ nàng lại! Đây không phải là vui vẻ nàng muốn. Không có hắn, nàng vĩnh viễn sẽ không vui vẻ.
Yêu người cũng muốn vì đối phương lập kế hoạch tốt nhất trong tương lai, buông tay, xác thực là tình yêu trên đời này cao đẹp nhất, nhưng, bọn họ luôn quên rằng, chỉ có cùng người kia cùng một chỗ, đối với người yêu mà nói mới là tốt nhất đẹp nhất, mặc kệ bất kỳ khốn khó, sống chết có làm sao.
Trong lòng nàng thấy khổ sở, cúi xuống, vùi đầu vào giữa hai gối, nàng biết rõ, vì nàng, người nam nhân này có bao nhiêu hung ác, quyết tuyệt cùng bướng bỉnh, nếu có một lần khác nữa, hắn nhất định cũng vẫn chọn lựa như vậy, hắn không lên tiếng, nàng đã hiểu.
Thân thể bị hắn ôm vào trong ngực.
"Đừng khóc." Hắn nói.
Hai chữ này quả nhiên là lời nói trên đời này không để cho người thu lại được nước mắt.
Nàng càng khóc nhiều hơn, hắn có chút nóng nảy, dồn dập hôn hít mái tóc của nàng, nhưng chỉ biết nói đi nói lại hai chữ này, nàng cảm nhận được trên người hắn hơi thở khẩn trương lại nóng nảy, nàng biết rõ hắn lo lắng cho mình. Đáng tiếc nam nhân này thật sự không biết dỗ người, hắn cũng không muốn lừa gạt nàng, hắn có nguyên tắc cùng ngạo khí của hắn.
"Tiểu Thất, ngươi muốn ta làm gì, ta đều đáp ứng ngươi. Ngươi nói, ta làm."
Hai tay hắn mạnh mẽ nâng mặt nàng lên, trong mắt của hắn vằn tia máu, ánh mắt bức bối, hô hấp nặng nề phun lên chóp mũi của nàng.
Nàng không nói gì, mạnh mẽ hôn lên môi của hắn, dùng sức cắn nát, hắn không lên tiếng, ngồi trên đất, để nàng ngồi trên đùi hắn, nhẹ nhàng vội vã hôn trả nàng, đè đầu của nàng xuống, thăm dò vào trong miệng nàng, mút lấy khí tức của nàng.
Nàng thở hồng hộc níu quần áo của hắn, tựa hẳn vào người hắn.
Sau lưng, đầu ngón tay ấm áp của hắn chạm vào trong quần áo của nàng.
Nàng hít vào một hơi, xoay người, dùng ánh mắt nóng rực thâm thúy nhìn hắn, từng chữ nói: "Có phải ta nói, ngươi liền vì ta làm?"
"Đúng."
"Nhất định có thể làm được sao?"
"Đúng."
Thanh âm của hắn không chút do dự.
"Vậy ngươi nghe, ta không biết ngươi lần này bị thương nặng đến mức nào, có thể hay không sẽ khỏi, có thể sống bao lâu, ta cũng sẽ không hỏi ngươi. Ngươi nếu thật yêu ta, thì không thể chết trước ta, ta còn sống, ngươi phải còn sống thật tốt, nếu như ta chuyển sinh, ngươi cũng phải chuyển sinh cùng ta, trước khi ta hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, ngươi đều phải cùng ta, Long Vương, được không?"
"Nếu như không được, ta hiện tại liền rời khỏi ngươi, phiền toái ngươi đem hình dáng của ta khôi phục, ta đi tìm quan lại quyền quý gả cho, đỡ khỏi sau này vì sinh tử của ngươi mà thương tâm."
Nàng nhìn thấy trong mắt hắn dày đặc bi thương. Hắn không ứng một tiếng, chỉ là an tĩnh lại thâm sâu như vậy nhìn chằm chằm nàng.
Nàng toàn thân run rẩy, trong lòng cực kỳ tuyệt vọng bi ai, xoay người không nhìn hắn nữa, hai tay che mắt lại, nàng biết rõ thương thế của hắn rất nặng, hắn sẽ chết, sẽ rời khỏi nàng sao?
"Tiểu Thất."
Nàng mờ mịt xoay người lại, thấy hắn quỳ một gối xuống trước mặt nàng, nàng cả kinh, hắn là nam nhân lại là vua, hắn khinh bỉ thần Phật, chỉ quỳ xuống lạy trời lạy cha mẹ, nàng giật mình nhìn hắn, không biết làm sao.
Long Phi Ly lại ngẩng đầu lên, con mắt lửa nóng bình tĩnh nhìn sâu vào mắt nàng, trầm giọng nói: "Lúc ta bảy tuổi, trước khi phụ hoàng lâm chung, ta quỳ trước mặt hắn, tiếp nhận ngọc tỉ truyền quốc từ trong tay hắn, ta đáp ứng hắn, tuyệt không làm cho Tây Lương xuống dốc từ trong tay ta."
"Long Phi Ly ta cũng đáp ứng ngươi, bất luận Tía Tô hay là tiểu Thất, chỉ cần sợi hồn này của ngươi tồn tại một ngày, ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi coi chừng ngươi."
Môi mấp máy thật lâu, nàng mới run rẩy nói không ra tiếng, "Long Phi Ly, ta sẽ sống thật tốt, sống thật lâu, ngươi hiểu không?"
"Tốt."
Thanh âm của hắn mơ hồ giữa môi lưỡi của nàng, nàng nhào tới, ôm cổ của hắn, hôn hắn thật sâu, hắn lập tức đổi khách làm chủ đè nàng dưới thân, rồi lại khôi phục cuồng ngạo trước sau như một, hung ác ép hỏi, "Ngươi còn muốn gả người khác! Vậy ngươi chờ làm quả phụ đi!"