Trước khi xuất phát, Tuyền Cơ đưa ra một yêu cầu với Long Phi Ly, nàng muốn một chiếc xe ngựa cho riêng nàng và Ngọc Trí.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sắc mặt Long Phi Ly lúc ấy hơi hơi thay đổi, hắn nhìn chằm chằm Tuyền Cơ một hồi lâu, ngoài dự kiến của mọi người, hắn đồng ý với điệu kiện là phải để cho đại phu bắt mạch lại cho Tuyền Cơ.
Đại phu chỉ nói vết thương của phu nhân chưa lành, thân thể suy nhược nhưng cũng không đáng lo ngại lắm. Sau đó, Long Phi Ly lập tức ra lệnh cho mọi người khởi hành.
Cảm giác lo lắng run sợ kia phát ra từ xe ngựa của Tuyền Cơ và Ngọc Trí.
Suốt đường đi không ai nhìn thấy Tuyền Cơ bước ra khỏi xe ngựa, càng không ai biết vì sao nàng muốn làm như vậy, không lẽ là vì giận dỗi hoàng đế?
Trên đường đi, mỗi bữa cơm đều là Ngọc Trí đi ra ngoài, không nói tiếng nào lấy đồ ăn rồi trở lại trong xe ngựa. Trừ việc đi ra ngoài lấy đồ ăn, Ngọc Trí gần như cũng không rời khỏi xe ngựa nửa bước.
Đêm trước khi tới hoàng thành, giống như những lần trước, Ngọc Trí cầm một ít lương khô định lên xe, Long Phi Ly lạnh lùng ngăn nàng lại, xoay người muốn tiến vào xe ngựa.
Trừ bỏ Thanh Phong dựa vào thân cây trầm mặc không nói gì, tất cả những người khác đều nhận ra một điều: rốt cuộc tính nhẫn nại của hoàng đế đã tới cực hạn.
Thanh Phong lặng im không nói, qua lớp màn xe mỏng manh tiếng Tuyền Cơ nhợt nhạt truyền ra, “Ta muốn ở một mình một lúc, A Ly, trở về rồi ta sẽ lại ở bên cạnh ngươi được không?”
Long Phi Ly không tiến vào nữa.
Hắn cau mày, khóe miệng lại hơi mang ý cười.
Kéo Hạ Tang qua một bên, Long Tử Cẩm cười khổ nói: “Ngươi bên cạnh Cửu ca nhiều năm như vậy, có từng thấy Cửu ca sủng ái một nữ tử nào tới mức như vậy không?”
Hạ Tang cười, “Niên Phi nương nương là một nữ tử tốt”. Hắn dừng lại, liếc mắt nhìn Long Tử Cẩm, khẽ nói: “Bởi vì Như Ý cô cô, nên Vương gia cảm thấy không ổn?”
“Không phải.” Long Tử Cẩm lắc đầu, “Trong lòng ta biết điều đó, nhưng mà, ta vẫn có cảm giác có chỗ nào đó không ổn, không biết có là vì Niên Phi quá im lặng hay là vì cảm xúc hiện giờ của Cửu ca. Hạ Tang, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác này sao?”
Đoạn Ngọc Hoàn hơi nhíu mi nói: ” Vương gia, ngài sợ Niên Phi nương nương có thể sẽ làm hoàng thượng bị tổn thương ư?”
“Không phải có thể hay không mà là ai có thể” Hạ Tang thản nhiên: “Trước kia ai cũng không thể, hiện tại…”
***********
Đế đô, hoàng thành.
Cửa cung một màu đỏ tươi thắm, trên cửa lấp lánh ánh màu vàng sáng chói.
Màu đỏ như son lay động tầm mắt, cửa cung mở rộng ra, đá dưới chân sáng trong như ngọc, mái cung điện phía xa xa cong cong lấp lánh ngọc lưu ly, khắp nơi một màu vàng huy hoàng xa hoa.
Phúc thọ, cẩm tú, ánh mắt ẩn chứa nét cười yếu ớt, một người đứng ở giữa, trái phải đều là những mỹ nhân dung nhan kiều diễm nghiên nước nghiên thành với đủ loại quần áo hoa lệ tập hợp như dãy ngân hà, bên dưới là bách quan áo mũ chỉnh tề nghiêm trang kính cẩn phân theo thứ tự mà đứng chờ.
Ngoài đoàn người này ra, bốn phía cấm vệ quân, cung nhân cũng nhiều vô số kể.
” Hoàng thượng giá lâm !”
Tiếng hô vang vọng thánh thót như tiếng chuông cổ, khi liễn thêu rồng vàng năm móng từ từ tiến tới, con rồng kia giống như vừa bay qua một tầng mây tím, ngạo nghễ nhìn khắp bốn phương trời đất, khi liễn giá chậm rãi dừng lại, rồng vàng cũng đáp xuống.
Mười mấy cấm quân khom người tuần tự đi về phía liễn giá, bên cạnh liễn có ba người, trong đó, nam tử trẻ tuổi tuấn tú mỉm cười, vung tay lên, ngăn cản cấm quân tiến lên hầu hạ, tự tay vén rèm, một nam tử mặc hoàng bào, dung nhân tuấn mỹ quý phái chậm rãi bước ra.
Đó chính là Kháng Gia hoàng đế Long Phi Ly
Hắn cũng không vội vàng đi về phía thái hậu, tần phi và bách quan mà khoanh tay đứng, thần thái tao nhã ung dung, thản nhiên nhìn về một cái liễn ở phía sau.
Dưới trăm ngàn ánh mắt soi mói, một cô gái nhanh chóng nhảy xuống, nàng mặc một thân y phục rực rỡ, bên hông đeo ngọc bội phỉ thúy lung linh, miệng cười yếu ớt, dung nhan kiều diễm như đóa phù dung.
Khẽ hành lễ với hoàng đế, nàng nhẹ nhàng nhấc rèm phượng liễn lên.
Ai cũng biết bên trong đó là ai, nhưng mà, không ánh mắt nào không nhìn qua, bao gồm cả người đứng đầu hậu cung, đứng đầu bá quan văn võ trong triều đình.
Áo váy màu tím, trang điểm đơn giản, Niên Tuyền Cơ.
Nàng là sủng phi của hoàng đế, dung mạo không tính là đẹp nhất, nhưng khi hoàng đế bước nhanh về phía nàng, nhẹ nhàng kéo nàng sát vào người dẫn về phía mọi người, mọi người đều để ý thấy dung mạo của nàng dường như có chút thay đổi.
Vốn đã không phải là nhan sắc quá kiều diễm, lúc này lại càng thêm tái nhợt tiều tụy, mà điều khiến mọi người càng ngạc nhiên là hình như trên mặt nàng là có những vết mờ nhạt, không thể nói rõ đó là cái gì, nhưng nó từ một bên mí mắt nàng, uốn lượn kéo dài tới khóe miệng.
Trong lòng rất nhiều người thậm chí đã nảy ra một suy nghĩ: Có phải nàng đã…bị hủy dung hay không ?
Đi theo sát đằng sau hoàng đế và phi tần tiến về phía đoàn người cùng nghi thức long trọng, là ba nam tử vừa rồi đứng hầu ở bên cạnh long liễn, nội vụ tổng quản Từ Hi, Hạ Tang và thiếu niên áo xanh Thanh Phong.
Cô gái mặc y phục rực rỡ cười nhìn về nam tử mặc cẩm y vừa bước ra từ cái liễn thứ ba, hai người đi song song với nhau cùng tiến lên phía trước.
Trước đó mấy bước là một rừng người đứng chờ.
Long Phi Ly cùng Tuyền Cơ đứng lại, khẽ cười vấn an Thái hậu, Thái hậu mỉm cười vuốt cằm, nói: “Rõ ràng là sinh nhật của Hoàng thượng, lại vì xã tắc và ai gia cầu phúc, vất vả cho hoàng thượng rồi.”
“Vì xã tắc là trách nhiệm của trẫm, vì mẫu hậu là bổn phận làm con của trẫm” Long Phi Ly cười nói, sau khi hắn nói, mắt phượng khẽ lộ tia trào phúng, bách quan lễ bái, chúng phi thi lễ, cấm quân cung nhân tung hô vạn tuế.
Mẫu hậu? Mẫu hậu của hắn còn bị nữ nhân trước mắt này giam cầm. Nhìn khóe môi hắn cười yếu ớt, diễn xuất hoàn mỹ không lộ ra dấu vết, Tuyền Cơ khẽ cười, không rõ vui hay buồn. Lúc này nàng mới biết được ‘nguyên nhân’ hắn tới Thu Sơn.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, qua việc này, hắn đã thành công, hắn tìm được Bạch Chiến Phong.
Có lẽ có một số việc giống như là định mệnh, đi một vòng cuối cùng nàng vẫn trở về chỗ này.
Ở chỗ chỉ có nam nhân đứng bên cạnh nàng và nữ nhân đẹp đẽ quý phái đối diện với hắn.
Hoàng đế khẽ thu lại nụ cười nói: “Tất cả hãy bình thân.”
Trong đám đông khi chỉ có một người nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi có lẽ sẽ có thể nhận ra hắn là ai?
Nhưng khi có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào ngươi thì ngươi có khả năng phân biệt ai với ai nữa không?
Có điều có một vài người Tuyền Cơ luôn nhận ra được, hai người đứng hai bên hông Thái Hậu cùng tất cả nữ nhân trong hậu cung phía sau, cung nhân trong Phượng Thứu cung vẻ mặt vui sướng đứng ở xa xa, Niên thừa tướng, Niên Tụng Đình, và Tam vương gia, Thất vương gia, Nạp Minh Thiên Lãng cùng đứng đằng trước bách quan trong triều.
Còn thêm Cát Tường và… Như Ý, trong đó có một người nhìn nàng với ánh mắt thực cổ quái.