“Nương nương, chúng ta quay trở về đi.” Thúy Nhi cầm đèn dẫn đường đột nhiên giữ chặt Tuyền Cơ lại.
Tuyền Cơ ngẩn ra, “Làm sao vậy?”
“Xiêm y của người…” Thúy Nhi lắc đầu.
“Xiêm y của ta làm sao?” Tuyền Cơ cười nói: “Quần áo này vô cùng đơn giản, tốt lắm mà.”
“Nhưng mà quá đơn giản,” Thúy Nhi vẻ mặt đau khổ nói: “Điệp Phong tỷ tỷ còn chưa kịp giúp người ăn diện cho tốt người liền đi ngay, như vậy làm sao mà đi thị tẩm?”
Tuyền Cơ sửng sốt một lúc lâu mới bật cười nói: “Ta không phải là đi thị tẩm, hơn nữa nếu như quả thật là đi thị tẩm, thì quần áo cũng cởi ra, ăn mặc xinh đẹp như vậy làm gì chứ?”
Thúy Nhi trợn mắt há hốc mồm, mặt đỏ tới mang tai, dậm chân nói: “Nương nương người —— ”
Hai chủ tớ đùa giỡn với nhau một trận, Thúy Nhi làm rơi đèn cung đình vào giữa đám cây cối bèn đi vào nhặt, đột nhiên “Phốc” một tiếng, tựa hồ là một trận gió xẹt qua làm ánh nến tắt ngóm.
Thúy Nhi nhớ ra trong hà bao có đồ đánh lửa, vội vàng lấy ra, Tuyền Cơ đi tới ngồi xổm xuống, hứng thú xem Thúy Nhi cố đánh lửa.
Đột nhiên một luồng ánh sáng thản nhiên từ tiền phương rọi lại đây, bên ngoài đám cây cối có tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
“Đi nhanh lên chút.” Trong đó một người thúc giục tên còn lại, “Hạ tổng quản ngàn dặn vạn dặn giao phó, vạn nhất Niên phi nương nương ra khỏi cửa rồi thì phiền lắm.”
Tuyền Cơ hơi hơi tò mò, nghe thanh âm là hai gã nội thị, ra khỏi cửa rồi thì phiền lắm? Hai người này thay Hạ Tang đến truyền ý chỉ gì sao?
“Hoàng Thượng không phải đến chỗ hoàng hậu nương nương à? Tại sao lại phân phó Hạ tổng quản bảo Niên phi nương nương đêm nay đừng đến Trữ Tú điện?”
“Lão ca, chuyện khác thì ta không biết, chỉ biết là vừa rồi hoàng hậu nương nương đến Trữ Tú điện tìm Hoàng Thượng, sau đó…” Tên nội thị kia hạ giọng, “Hai người thân mật, ngươi không phát hiện lúc ta thay Hoàng Thượng đóng cửa đã nhìn thấy rành mạch, quần áo tan tác hết.”
Hai người cúi đầu nói xong, nở nụ cười, tên nội thị ban đầu lại hỏi tên kia: “Vậy chứ không phải Niên phi nương nương có việc đi tìm Hoàng Thượng à?”
“Ai biết,” Tên nội thị kia cười nhạo nói: “Niên gia hiện tại không ổn, nương nương lại là người phá tướng, ngươi nói Hoàng Thượng làm sao mà thích được? Nàng ta còn không biết tốt xấu đi tìm Hoàng Thượng, ngươi nói xem hoàng hậu nương nương lại mang long tự, Hoàng Thượng như thế nào không yêu thương hơn một chút? Niên phi thì đáng gì?”
“Đúng vậy, chúng ta đi nhanh đi. Trở về rỗi rảnh hai chúng ta còn có thể uống chung rượu.”
“Cũng không được! Ta nói mọi chuyện cho ngươi, ngươi trăm ngàn lần đừng để lộ ra, theo lời Hạ tổng quản dặn thì chỉ nói biên quan đưa tấu chương khẩn cấp đến, Hoàng Thượng phải xử lý.”
“Huynh đệ hiểu rõ, ngươi cứ yên tâm đi.”
******
Đợi hai tên nội thị đi xa, Thúy Nhi mới đỡ Tuyền Cơ đứng lên.
“Nương nương.” Thúy Nhi run giọng, nắm tay hai chủ tớ đều là lạnh buốt.
Tuyền Cơ thản nhiên nói: “Thật đúng là bị tiểu nha đầu ngươi nói trúng rồi, chúng ta trở về đi.”
“Nương nương, Hoàng Thượng hắn…” Thúy Nhi nắm đèn cung đình, lẩm bẩm nói: “Có thể nào đối xử với người như thế?”
“Hắn đối xử tốt lắm mà.” Tuyền Cơ cười khẽ, dặn nói: “Ngươi chạy nhanh, mau đuổi theo hai gã nội thị phía trước nghe bọn hắn tuyên chỉ, cũng nên cho bọn họ trở về phục mệnh.”
Thúy Nhi lau lau nước mắt bên khóe mắt, “Hai người kia thực quá đáng, dám cả gan nói nương nương như vậy, nếu để hoàng thượng biết, tất sẽ không tha cho bọn hắn.”
Tuyền Cơ buồn bã nói: “Nô tài đều là nhìn sắc mặt chủ tử làm việc, tiểu nha đầu, ngươi như thế nào còn không hiểu?”
Thúy Nhi làm sao không hiểu chứ, nghe thấy thanh âm Tuyền Cơ hơi ách lại dường như ẩn chứa chút nghẹn ngào thì không dám nói thêm nữa, nói: “Nương nương, hiện tại nô tỳ đi tìm bọn họ, không để cho bọn họ bước vào Phượng Thứu cung của chúng ta, đỡ mất công bẩn chỗ của chúng ta.”
“Ừ, đi đi, ta trở về sau.”
Nhìn Thúy Nhi đi xa, Tuyền Cơ đứng trong bóng đêm một hồi lâu, cho đến khi nuốt lại hết cảm giác nghẹn ngào trong miệng mũi mới chậm rãi quay trở về.
Rõ ràng mới mấy canh giờ trước hắn còn nói, đêm nay nàng nhất định phải đến.
Nàng nói, nàng không biết có thể đến hay không.
Hắn lại nói, hắn sẽ luôn luôn chờ nàng ở Trữ Tú điện cho đến khi bình minh mà nàng không đến, hắn mới hết hy vọng.
Sau đó hắn không nói gì nữa, nàng đã có cảm giác mưa gió không cũng không lay chuyển được.
Giờ phút này, nàng lại mờ mịt không biết bắt đầu thế nào, không biết kết cuộc ra sao.
…
Rốt cục, tất cả mọi người đều đi xa.
Trong đám cây cối một thân ảnh chậm rãi hiện ra.
Ánh sáng đèn đuốc ở phía cung điện xa xa chiếu lên thân ảnh ăn mặc đẹp đẽ quý phái, khí chất tuấn nhã, đó chính là Thất vương gia Long Chỉnh Văn.
Ném hòn đá nhỏ ở trong tay xuống, miệng hắn bất giác nở nụ cười mỉm, vừa rồi hắn dùng hai hòn đá nhỏ dập tắt ngọn đèn cung đình của tiểu cung nữ kia.
Đúng là một đêm quan trọng, buổi trưa đi một chuyến đến Thu Thủy hiên kia rất tốt, nghe được tin Long Phi Ly muốn Tuyền Cơ đến Trữ Tú điện, làm vài chuyện vặt —— đều là chuyện rất thú vị.
Bao gồm chuyện sớm hơn mọi người một bước ẩn vào Thu Thủy hiên, dạy Dao Quang một câu, dạy nàng một mình hỏi Long Phi Ly, sau đó một mình nói cho Tuyền Cơ, nữ nhân Long Phi Ly yêu nhất là ai.
Lòng người luôn nhiều lo nghĩ, Tuyền Cơ, nàng chắc sẽ ngờ vực vô căn cứ rồi.
Lại sai một tiểu cung nữ đem một thứ gì đó của Dao Quang chuyển cho một người. Thứ này nếu biết cách lợi dụng sẽ có hiệu quả không tưởng được.
Hơi hơi ngoài dự liệu là cuối cùng Tuyền Cơ vẫn chuẩn bị đến Trữ Tú điện tìm Long Phi Ly. Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ không đi.
Có điều cũng không sao, nên cảm tạ… Long Tử Cẩm, vị thập đệ kia đã nhắc nhở hắn —— giả truyền thánh chỉ, hắn phái thủ hạ cải trang hai gã nội thị phụng mệnh lệnh Hạ Tang đi truyền chỉ.
Cửu đệ, từ trận đánh ở Đoạn Kiếm Môn, hết thảy mới chỉ là bắt đầu thôi, thứ Thất ca muốn không chỉ có giang sơn của ngươi mà còn có nữ nhân của ngươi nữa.