TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Ngón tay đặt lên cổ tay buông thõng của nàng.

Mạch đập đã đứt.

Ánh mắt đã nhắm chặt lại, lệ chảy xuống đã đông thành băng.

Đáng lẽ hắn nên vui mới phải chứ?

Chỉ là hắn không vui, tuyệt đối không hề thấy một chút vui sướng nào hết.

Khi rìu chém kia sắp giáng xuống, hắn lại đột nhiên mở miệng.

Trong lòng hắn khi đó đã sớm có quyết định.

Chỉ là, không dám thừa nhận.

Ban cho nàng một nguyện vọng không thời hạn là đại diện cho điều gì chứ? Chỉ cần nàng không nói, nàng liền không phải chết. Ngu xuẩn cố chấp ép nàng đến bước đường này.

Ha ha.

Thì ra, cho dù nàng phản bội hắn, hắn vẫn không muốn nàng chết.

Vẫn luyến tiếc, đúng là vẫn còn luyến tiếc.

Trái tim như bị xé rách thành từng mảnh. Nhẹ nhàng thở một cái, cũng rất đau đớn.

Niên Tuyền Cơ, nàng không thể chết được.

Tóc của trẫm nàng vẫn chưa vấn xong.

Ánh mắt mông lung rơi xuống làn váy bên chân nàng, vết máu loang lổ.

Không, dù chân có bị tổn thương như vậy cũng không thể nào lấy đi tính mạng của nàng được?

Chẳng lẽ?! Trong lòng hắn chấn động, đưa tay lật chiếc áo khoác lông chạm vào chiếc quần của nàng. Bàn tay nâng lên, đầy tay máu tanh, vết máu sền sệt ướt át.

Con ngươi nháy mắt trở nên âm trầm, lạnh giá, ôm nàng bước ra ngoài.

******

Chưa từng có người nào nhìn thấy bộ dạng này của hoàng đế.

Tóc dài tung bay, đôi mắt đỏ ngầu, cả người toát ra hơi thở tà mị yêu dã.

Chỉ liếc mắt một cái, không ai dám nhìn thêm, mặc cho bên ngoài pháp trường dân chúng đang chen lấn.

Trong nháy mắt, toàn bộ nên yên lặng, không một âm thanh.

Long Tử Cẩm ngơ ngẩn nhìn nữ nhân trên tay huynh trưởng, đột nhiên chuyển mắt nhìn Thanh Phong cười lớn, giọng nói đay nghiến, “Nàng đã chết, ngươi hẳn rất vui phải không?”

Sắc mặt Thanh Phong liền trở nên tái nhợt, đón nhận ánh nhìn của Long Tử Cẩm, cười lạnh lùng, nhưng bàn tay cầm kiếm bên hông lại bất giác run khẽ.

Đoạn phu nhân một tay che miệng, muốn tiến lên, nhưng Đoạn Ngọc Hoàn đã gắt gao ôm lấy nàng.

“Hoàng thượng.” Hoàng hậu đi tới, chạm vào thân thể của Tuyền Cơ.

“Ai bảo ngươi chạm vào nàng.”

Lời nói nhẹ nhàng phát ra từ nam nhân trước mặt lại khiến tay của Hoàng hậu đang chạm vào Tuyền Cơ như đụng phải lửa mà rơi xuống. Không dám tin trừng mắt nhìn nam nhân lãnh tuyệt trước mắt, giờ khắc này, lần đầu tiên nàng quên mất mình là quốc mẫu trang nghiêm.

“Từ Hi.” khóe miệng Long Phi Ly nỡ ra một nụ cười, như sen hồng tươi thắm khoe sắc mười dặm .

Từ Hi cúi mắt, nhìn chằm chằm mặt đất, “Bệ hạ.”

Long phi Ly dừng một chút.

“Đêm qua, trẫm bảo ngươi đem Lãnh Hương hoàn dâng cho Niên phi, ngươi không có dâng lên, trẫm bảo ngươi truyền y nữ cầm máu cho nàng, ngươi cũng không truyền, có đúng hay không?”

Từ Hi không có đáp lời, chỉ là đầu gối khẽ khuỵu, quỳ rạp xuống đất.

“Lãnh Hương hoàn?” Long Tử Cẩm thất thanh hô, “Đó là cấm dược khởi tử hồi sinh của Tiên Nghiên Đài!”

Bình luận

Truyện đang đọc