TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Trước mắt dường như có một màn sương mờ mịt, mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt Long Tử Cẩm phức tạp, Thanh Phong khinh thường, Cát Tường cười lạnh, thậm chí cả Bạch Tử Hư mới quen…

Sau lưng, cửa điện lại vang động, dường như bị ai vội vàng mở ra lại khép lại . Năm ngón tay nắm chặt áo bào, Long Phi Ly phất tay áo, thậm chí khinh thường liếc mắt nhìn nàng, từ khoé mắt tới đuôi lông mày điều tràn ngập sự mỉa mai, giận dữ….

Lồng ngực giống như bị cái gì nặng nề chặn lại, trái tim đau nhói tràn đầy thê lương khiến nàng không thể hít thở.

Cuối cùng cũng đã hiểu được…

“Tốt lắm, tốt lắm, “Tuyền Cơ cười nhăn nhó, muốn nói cáo lui, nhưng vừa mở miệng lại không kịp nói lên lời, một ngụm máu tươi phun ra, thấm ướt cả một vùng quần áo trắng tinh.

“Niên tẩu.” Tiếng Ngọc Trí thét chói tai truyền tới.

Thân mình nàng loạng choạng muốn ngã, bị người khác gắt gao giữ lại, mùi long diên hương quen thuộc, là hắn. Trong ánh mắt Long Phi Ly lộ vẻ tức giận, đen tuyền sâu thẳm, bàn tay hắn siết chặt thắt lưng tựa hồ hận không thể bóp nát nàng không được.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đố phụ.

Giọng nói của hắn văng vẳng bên tai, ánh mắt lăng trì kia hung hăng dừng trên ngực nàng.

Hắn cao lớn hơn nàng rất nhiều, rốt cuộc nàng nhịn không được, kiễng chân lên miệng kề bên tai hắn, dùng thanh âm nhỏ nhất hỏi: “Có phải là vì nguyên nhân chính trị không?”.

Ánh mắt đầy giận dữ còn có cả chút hờ hững khiến nàng cũng không thể phân rõ được cảm xúc trong đó.

Đôi môi cùng giọng nói trầm thấp của hắn đã ở bên tai nàng

“Không phải. Nếu phải thì nàng ta sẽ lại là một Niên Tuyền Cơ khác”

Không ai có thể nghe được bọn họ nói cái gì.

Hắn không cần che giấu.

Lúc nàng hôn mê bất tỉnh, hắn lại cùng tỷ tỷ của nàng triền miên mây mưa, mà trong hôn mê đau đón nàng cảm thấy may mắn vì rốt cục mình cũng có thể giúp được hắn, cho dù chỉ là một chút.

Ha ha. Long Phi Ly, sao ngươi có thể như vậy.

Đến khi Tuyền Cơ ý thức được mình đang làm gì, tất cả trở nên bình thản, tĩnh mịch, giống như bị vùi sâu trong sa mạc, mãi mãi tĩnh mịch, ngàn năm phủ cát, không còn gì.

Tiếng tay vỗ trong trẻo vang vọng khắp điện Kim Loan lộng lẫy xa hoa.

Trong một chớp lóe lên, khi cổ họng bị nam nhân chụp lấy, dường như chỉ cần hắn dùng chút lực, cổ nàng nhất định gẫy vụn.

Tuyền Cơ khóc đến cười, hô hấp giống như bị rút khỏi lồng ngực, đau đớn vì hít thở không thông, nhưng nàng vẫn còn có thể híp mi, nhẹ nhàng nhìn bàn tay của chính mình.

Ở trước mặt bao nhiêu người, nàng dùng sức tát nam nhân kia một cái.

Mà nam nhân kia chính là hoàng đế.

Ánh mắt Long Phi Ly như tóe lửa hung bạo, ẩn giấu ngoan lệ cùng khát máu, giọng nói trầm thấp giận dữ dồn dập bật ra khỏi yết hầu.

“Niên Tuyền Cơ, nàng thực sự cho rằng trẫm không dám giết nàng sao!!!”

Thân mình nàng liền bị đẩy ngã thô bạo xuống mặt đất.

“Cửu ca, đừng mà!” Ngọc Trí thảng thốt nói.

Tuyền Cơ đưa tay lau máu ở khóe miệng, nhìn Long Phi Ly rút kiếm ở thắt lưng Đoạn Ngọc Hoàn ra. Mang vũ khí vào Kim Loan điện là tội chết, Đoạn Ngọc Hoàn là thống lĩnh mấy vạn cấm quân, bảo vệ cho an nguy kinh thành, được Hoàng đế đặc biệt cho phép mang kiếm vào điện.

Gươm bạc sắc bén, hào quang sáng loáng. Long Phi Ly lãnh khốc cười lạnh, giơ tay lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng của nàng.

Thân mình Tuyền Cơ run run sợ hãi, ánh mắt lại không nao núng chút nào, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt hắc ám, lạnh lùng tàn nhẫn của hắn.

Hai bóng người quỳ xuống trước mặt Long Phi Ly.

Là Cát Tường và Như Ý.

Dù là hai vị nữ quan đã từng trải, nhưng cũng bị doạ cho sợ hãi chưa kịp khôi phục lại bình tĩnh, Như Ý khẽ cắn môi, run giọng nói: “Niên tần nương nương phạm phải sai lầm lớn, nhưng “

Tâm tư Ôn Như Ý xưa nay vốn nhanh nhạy, mồm miệng lanh lợi, nhưng lúc này đắn đo mãi cũng không tìm được lời lẽ gì để cầu tình .

“Như Ý cô cô, cảm ơn .” Tuyền Cơ nhẹ giọng nói, “Dường như từ khi vào cung tới nay, Tuyền Cơ đã khiến người cùng Cát tường cô cô gặp không ít phiền toái. Hiện tại như vậy cũng tốt.”

Long Phi Ly chỉ cười, tay nắm chuôi kiếm giương thẳng tắp.

“Ngàn sai vạn sai, đều Tuyền Cơ sai.” Tuyền Cơ nhìn thẳng vào mắt Long Phi Ly, cười tan nát, “Hoàng Thượng, không phải ta sai vì phạm tội ngỗ nghịch với người, sai chẳng qua là ở chỗ… Ta không nên yêu thương người, càng không nên mong mỏi người cũng đáp lại tình cảm đó.”

Nàng cười, trong cổ họng ngứa ngáy đau xót, há miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.

Ánh mắt hơi nhắm lại rồi lại mở, hai tay chống trên mặt đất, không đến mức ngất đi.

Cánh tay cầm chuôi kiếm khẽ run lên, nhưng có vẻ vẫn gắt gao nắm chặt. Ánh mắt không nhúc nhích vẫn chăm chú nhìn vào nữ nhân quần áo nhuộm đầy máu đỏ tươi, mũi kiếm vẽ trên mặt đất thành hình một đoá hoa lửa, Long Phi Ly chậm rãi cúi người xuống, nói bên tai Tuyền Cơ : ‘Kể từ sau đêm đó, trẫm đã nghĩ sẽ cho nàng ba ngàn yêu sủng….Từ nay về sau, nàng và ta không thể chung đường.’

Tuyền Cơ chấn động, tay áo hoàng bào lay động, trường kiếm ném xuống, mũi kiếm cắm trên mặt đất, thân kiếm nhẹ nhàng lay động.

Hoàng đế khoanh tay thong thả bước trở lại ngai vàng. Thanh âm lạnh lùng vang khắp cung điện.

“Từ Hi, truyền khẩu dụ của trẫm, Niên Tuyền Cơ tính tình điêu ngoa, trước làm nhục tân phi của trẫm, sau lại kinh động Kim Loan điện, khiến trẫm thật chán ghét, Phượng Thứu cung từ nay trở thành lãnh cung”

“Việc hôm nay trên Kim Loan điện, nếu có ai để lộ dù chỉ một chút tin đồn, lọt vào tai Thái Hậu, trẫm nhất định lấy mạng của người đó!”

Hoàng đế chậm rãi ngồi trên long ỷ, giương mắt nhìn xuống.

Hoàng đế đang nhìn ta! Người nào bị ánh mắt quét qua người đều tự nhủ, trong lòng sinh ra rét lạnh, không ai đáp lời, nhưng đều quỳ rạp xuống đất.

Bao gồm cả Lăng Thuỵ Vương gia và Ngọc Trí công chúa.

Tuyền Cơ cắn chặt môi mới không bật ra tiếng khóc rống.

Nàng hận hắn!

Nhưng mà, nàng cũng hiểu được, một cái tát đối với Hoàng đế mà nói có ý nghĩa gì, nếu việc này rơi vào tay Thái Hậu, Niên Tuyền Cơ hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Hắn đối với nàng như vậy, vì sao còn muốn…

Nàng hận, thật sự hận, nhưng lúc này, dường như ngay cả hận cũng không thể!

Bình luận

Truyện đang đọc