“Thanh Phong!” Tuyền Cơ thử gọi một tiếng, Thanh Phong vẫn chẳng nói chẳng rằng, cứ thế tiến về phía nàng.
Tuyền Cơ nhíu mày, không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
“Nàng đang đề phòng ta ư?” Thanh Phong đột nhiên cười lạnh.
Tuyền Cơ thấy sắc mặt hắn đỏ gay, hơi rượu nồng nặc bay tới trước mũi nàng, làm nàng khẽ hắt xì một cái. Thật không ngờ vào lúc này rồi mà Thanh Phong vẫn còn uống rượu được.
Bước đi của hắn càng lúc càng nhanh, vẻ mặt cũng càng lúc càng u ám, trong lòng Tuyền Cơ thoáng bất an, nói:
“Ta đi trước đây, ngươi đừng có uống nhiều rượu như thế nữa . . .”
Mới đi vài bước thì đã có người thô bạo nắm lấy hai vai nàng, lẫn trong hơi rượu, giọng Thanh Phong khàn khàn nóng nảy mà điên cuồng vang bên tai nàng:
“Cô yêu Bạch Chiến Phong đúng không? Vì sao cô lại muốn gả cho hắn? Cô với hắn hẳn đã chung chạ thân thể? Đừng cho là ta không biết, xem ánh mắt hắn nhìn cô . . .”
Hai vai Tuyền Cơ bị hắn bóp đến phát đau, đã bắt đầu thấy giận, lúc này lại nghe thấy những lời bất kính nhơ bẩn của hắn, không khỏi nổi sùng lên: “Bọn ta không có xấu xa như ngươi nói! Ngươi có thể mắng ta thế nào tùy ý, nhưng không cho phép ngươi sỉ nhục đại ca của ta!”
“Cô còn che chở hắn?” Thanh Phong cuồng nộ, gương mặt cũng trở nên thật dữ tợn.
“Sư huynh đối xử tốt với cô là thế, tại sao cô có thể làm như vậy chứ?”
Lực tay trên vai nàng càng lúc càng gia tăng, mùi rượu nồng nặc cũng phả lên da thịt của nàng, Tuyền Cơ vừa kinh vừa sợ, nói: “Ngươi uống quá nhiều, buông . . .”
“Ta không có, ta không có, Niên Tuyền Cơ, nàng không nên như vậy!” Thanh Phong gào lên, hơi men nóng rực đã ép lên mặt Tuyền Cơ.
Da thịt hai người động chạm, hơi thở Thanh Phong càng ngày càng gấp gáp, bàn tay hắn nóng như lửa, Tuyền Cơ mặc dù ngây ngô nhưng suy cho cùng cũng đã từng trải qua chuyện nam nữ, nàng phát giác ra trong mắt của Thanh Phong là . . . dục vọng.
Nàng kinh hãi, ra sức vùng vẫy, chỉ nghe “roạt” một tiếng rất ngọt, áo lụa trên người đã bị hắn xé toang.
“Ngươi điên rồi! Ta là nữ nhân của sư huynh ngươi . . .” Nàng lắc đầu nguây nguẩy, âm thanh đã bị chôn vùi trong bàn tay của gã đàn ông kia.
Hai tròng mắt của Thanh Phong vằn máu, si mê dán trên làn da trắng nõn như tuyết của Tuyền Cơ, lẩm bẩm: “Ta lại đang nằm mơ sao?”
Một tay hắn ghì hai tay Tuyền Cơ ra sau lưng, bịt miệng Tuyền Cơ lại, “Đừng ầm ĩ, để cho ta ngắm nàng một chút, lần nào ta cũng đều nhìn không rõ thì đã tỉnh, không thể mỗi lần đều như vậy được, ta chỉ xem lần này thôi!”
“Dừng tay! Đại ca, Ngọc Trí . . .”
Cơ thể nặng nề của hắn đã đè lên người nàng, hắn võ công cao cường, uống rượu rồi mất đi nhân tính, động tác càng thô bạo, mặc cho nàng vùng vẫy bạt mạng, khóc lóc gào thét, thứ thanh âm vụn vặt kia cũng chỉ như tơ liễu không chút sức lực phảng phất bên hồ.
Tử vệ đều đã bị hắn đuổi đi . . . Tuyền Cơ tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một chất lỏng âm ấm bất chợt bắn lên mặt, Tuyền Cơ chấn động, thân thể nàng đã bị người ta giằng mạnh vào lòng, cánh tay choàng trên vai nàng của người nọ cũng run nhè nhẹ.
Nàng mở to mắt, chỉ thấy Bạch Chiến Phong ôm mình thật chặt, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào mặt Thanh Phong. Thanh Phong ôm lấy miệng vết thương nơi đầu vai, máu đã thấm đỏ vạt áo, hắn mở to hai mắt, ngơ ngác không dám tin nhìn Tuyền Cơ. Trong con ngươi ánh lên vẻ kinh hãi, từ trong cơn say cũng đã tỉnh táo lại.
Mặt mày Bạch Chiến Phong sa sầm, đôi môi nhếch lên báo hiệu một cơn giận dữ. Nếu không phải hắn thính tai, láng máng nghe được tiếng kêu la của nàng thì nàng sẽ làm sao đây? Chỉ cần nghĩ đến việc nàng bị người ta hiếp đáp, hắn lập tức không thể nào nén được nỗi căm hận cùng đau đớn kịch liệt.
Con ngươi của hắn dần dần thẫm lại, Tuyền Cơ biết hắn đã muốn giết người.
Nước mắt còn chưa khô, nàng cắn chặt răng, đưa tay ghìm lại bàn tay cầm kiếm của Bạch Chiến Phong, lắc lắc đầu.
Bạch Chiến Phong liếc Tuyền Cơ một cái, lại lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Thanh Phong, giọng nói khản đặc vì giận:
“Cút! Nếu để ta thấy ngươi lảng vảng gần nàng nửa bước, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Thanh Phong nhìn Tuyền Cơ đăm đăm, trong ánh mặt lộ vẻ hổ thẹn, thất thố, thình lình hắn quát to một tiếng, chớp mắt đã xoay người chạy đi.
Tuyền Cơ vừa bối rối vừa xấu hổ, một tấm áo choàng đã phủ lên vai nàng, vẫn còn đượm hơi ấm mỏng manh nhàn nhạt, nàng ngẩn người, Bạch Chiến Phong đã buông tay, nàng thấy hắn nhanh chóng xoay người đi.
“Tuyền đệ, mặc quần áo vào trước đã.”
Tuyền Cơ run run đáp lời, mặc áo khoác ngoài của hắn vào, nhớ lại tình cảnh vừa nãy, cuộc chạm mặt nơi miếu Long Hậu lại bắt đầu dậy lên trong óc, trong bụng cuộn lên mùi tanh tưởi của cá, mùi nồng nặc từ rượu của Thanh Phong, ngón tay không nhịn được run lên nhè nhẹ, ôm mặt khóc.
Tiếng nghẹn ngào nức nở vang lên, Bạch Chiến Phong hoảng hốt, quay phắt người lại, trong tầm mắt của hắn là mái đầu cúi gằm của Tuyền Cơ, áo quần tả tơi, thân thể run rẩy, trong lòng vừa đau vừa giận, đôi mắt lại quét qua thanh kiếm sắc bén, chỉ hận vừa rồi sao lại tha cho Thanh Phong dễ dàng như thế.
Bạch gia mặc dù lánh đời, đối với thế sự chẳng màng, song Bạch Chiến Phong thừa nhận Long Phi Ly chẳng phải là một tên vua tầm thường. Dọc đường vẫn lẳng lặng ở bên quan sát, hắn biết tên đó yêu nàng.
Chỉ là, tên đó lại một lần nữa bỏ rơi nàng, một lần nữa để cho nàng bị người ta làm nhục.
Nếu là hắn . . . hắn cười khổ, hắn đã không còn có thể mong muốn . . .
Dòng lệ không ngừng tuôn ra từ khóe mắt nàng, nàng cứ một lần lại một lần đưa tay lên gạt, tựa hồ cảm nhận được hắn đang quan sát mình, nàng ngẩng đầu lên cười cười, nụ cười gượng gạo thiếu sức sống đến thế . . .
Bạch Chiến Phong tiến lên môt bước, cũng không e dè gì nữa, ôm Tuyền Cơ vào trong ngực.
Tuyền Cơ run lên, bàn tay nam tử to lớn vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng.
Mặt hồ lấp lánh sóng nước, nàng hiểu, cái ôm này không hề vương một ý niệm hỗn tạp nào.
Ngả đầu lên vai Bạch Chiến Phong, nàng nhỏ giọng nói: “Đại ca, cảm ơn huynh.”
“Muội đã kêu ta một tiếng đại ca, sao vẫn còn khách sáo với ta như vậy ?”
Hai người ngồi dựa vào bên cạnh tảng đá.
“Đại ca, ta vẫn muốn hỏi huynh, chuyện tiếp nhận binh quyền huynh thực sự đã cân nhắc cẩn thận chưa?”
Bạch Chiến Phong nhìn đôi mắt đỏ hồng của Tuyền Cơ, ánh nhìn trong trẻo chăm chú, đã hiểu tâm tư của nàng, trong lòng thấy ấm áp, nói: “Còn nhớ những lời muội nói với ta không? Trước khi đất nước lâm vào đại nạn, bất kể là muội, là Hoàng Đế, hay là đại ca, cũng đều phải một lòng một dạ.”
Tuyền Cơ gật đầu, lại nghe Bạch Chiến Phong nói: “Chuyện của Thanh Phong, muội định xử lý sao đây? Hoàng Đế ở nơi ấy . . . ”
“Trước mắt có thể đừng nhắc đến . . . Hoàng Thượng được không?”