Sắc mặt Lãnh San đỏ lên vì thẹn, miệng ngập ngừng hỏi:
– Ngươi có chê ta làm nghề này?
Hạ Tang lắc đầu làm Lãnh San cười đến là vui vẻ:
– Vậy ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, cái vòng tay kia là do ta đoạt được từ một vị tiểu thư giàu có.
– Ồ, vậy sao.
Những chiếc bóng nghiêng ngả từ rừng cây đổ xuống gương mặt Hạ Tang, loang lổ ma mị, đôi mắt hắn chớp cái đã lạnh đi:
– Hạ công tử. – Lãnh San cúi đầu nói chuyện cùng Hạ Tang nên không hề phát hiện ra ánh mắt lạnh băng của hắn, chuyên chú bộc bạch. – Nơi này cách nhà ta khá gần, cảnh sắc trong núi cũng rất đẹp, sao ngươi không đi lên du ngoạn, xem như không uổng công đến quận Nhạc Dương một chuyến.
Lãnh San vốn nghĩ hắn sẽ vui vẻ đồng ý, nào biết hắn lại nhẹ giọng nói:
– Tiểu thư làm nghề này chắc đã gặp qua rất nhiều bảo vật. Nhìn chiếc vòng ngọc kia có thể thấy thủ nghệ rất tinh xảo, tất không phải vật bình thường; mà nữ tử có thể xứng mang món trang sức này cũng tất không tầm thường. Thật không biết tiểu thư thiên kim kia là người phương nào? Lỡ như gặp phải người khó dây thì chẳng phải phiền phức?
Trong lòng Lãnh San như có dòng nước đường ngọt lịm chảy qua vì nghĩ hắn đang quan tâm mình, nàng cười nhẹ đáp:
– Công tử không cần vì San lo lắng, vụ vị thiên kim tiểu thư kia là do huynh San tiếp nhận, nghe nói là chi nữ của một đại phú hộ tại quận Yên Hà. Quận Yên Hà vốn giàu có, đông đúc nên có rất nhiều gia đình phú quý mà nhà này cũng không có quan hệ với quan gia. Vị thiên kim tiểu thư kia vốn có hôn ước với một công tử, thế nhưng cha nàng tham tài nên cố ý đem nàng gả cho người có tài lực hơn. Trong một chuyến xuất hành, vị công tử kia vì quá phẫn nỗ nên phái người tới thuê chúng ta giết chết đám hộ vệ; về phần đám người hầu đi theo và tiền vật thì tùy chúng ta xử trí. Chúng ta vốn người đông thế lực mạnh, có thể xem là đứng đầu tại quận Nhạc Dương này nên vị công tử kia không tìm lầm người.
– Hạ công tử, chuyện này vốn cha ta được vị công tử kia dặn dò là tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài; mặc dù chúng ta không sợ nhưng dù sao đối phương là một đại nhân giàu có gia thế, một khi để lộ tin tức ra bị truy cứu cũng không tốt. Nhưng mà công tử có ân cứu mạng San, San tất không giấu diếm ngươi.
– Vậy nhóm tiểu thư đã xử trí đám nữ quyến này thế nào?
Lãnh San hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Hạ Tang. Nàng có thể cảm nhận được ngữ khí của nam tử đột nhiên trở nên thâm trầm ngoan lệ; song nhìn gương mặt hắn vẫn từ tốn như trước, trên môi còn ẩn hiện ý cười. Nàng thầm mắng chính mình đa nghi, cười đáp:
– Trong môn nam tử nhiều, đều đã thưởng cho bọn hắn làm ấm giường!
Sau một lúc lâu, không thấy nam tử tuấn tú đang hơi cúi đầu xuống trả lời, Lãnh San cũng chẳng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chần chờ một chút mới cắn cắn môi ướm hỏi:
– Hạ công tử, chúng ta đi có được không? San mất tích cũng đã hai ngày, cha, huynh ta chắc cũng lo lắng, đợi lên núi San sẽ… hầu hạ công tử thật tốt để báo đáp ân cứu mạng này. – Lãnh San xưa nay cao ngạo nhưng lúc này trông như một tiểu cô nương đang xấu hổ, giọng nói dịu dàng, tha thiết mê say.
Nói xong, nàng chủ động nắm lấy tay Hạ Tang, Hạ Tang cũng không đẩy ra, ngược lại còn nắm chặt tay nàng, giọng cực nhẹ, cực dứt khoát:
– Đi thôi!
Bị bàn tay to lớn của nam nhân nắm chặt, Lãnh San gần như dựa hẳn nửa người mềm yếu của mình vào lòng nam nhân. Trong bóng đêm, hai người men theo đường núi mà đi. Thường ngày tính tình Lãnh San rất lãng đạm nhưng lúc này trong lòng không hề có ý phòng bị, nói cũng nhiều hơn:
– Lại nói tới chiếc vòng tay kia, kỳ thực ta cũng không hiểu giá trị của nó cho lắm, chỉ là thấy đẹp mắt liền lấy đeo. Mà nha đầu kia cũng rất cứng đầu, nàng mang theo không ít châu báu, vàng bạc nhưng sống chết cứ nắm lấy cái vòng tay nàng không chịu buông. Thế nên ta không thể không giáo huấn nàng ta một chút, đánh cho ngất đi rồi mới lấy được chiếc vòng này.
Hạ Tang đi chậm hơn nửa bước ở phía sau nên Lãnh San không phát hiện ra đôi mắt nam nhân này đã đỏ au một màu máu, có đau đớn, có tàn nhẫn, có lạnh lẽo. Người Long Phi Ly phái đi hiện đang trên đường tới, một bức thư cũng đã được bồ câu đưa thư đưa tới, nội dung nói rõ rằng xác xuất chuyện lần này có thể là âm mưu của Long Tu Văn là rất lớn. Hắn dự đoán, tên công tử có hôn ước với con gái phú gia muốn mượn đao giết người nhất định là vị thất vương gia này rồi! Tin tức về vị công tử này cũng không hề được nhắc tới, với tính cẩn thận của Long Tu Văn thì không đời nào hắn lưu lại đầu mối về thân phận của mình. Hắn căn bản không cần ra mặt, chỉ cần phái thủ hạ giả dạng thành vị công tử này là được rồi.
Vả lại, trong lòng hắn ngoại trừ nữ tử có đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh kia… lúc này đây giữa bóng đêm thê lương, giữa ánh trăng lạnh giá, sao hắn có thể tiếp tục giả vờ? Nàng bị đánh, khốn kiếp hơn là bị biến thành vật làm ấm giường!
…
Ngọc Trí – người được hắn chở che trong lòng bàn tay từ khi còn nhỏ, người hắn âm thầm yêu thương hơn mười năm nay, rốt cuộc đã gặp phải tai ương gì? Chỉ cần nghĩ tới, cảm giác lại giống như dùng móng tay cào vào vết thương còn chưa kết vảy. Trong lòng ngoại trừ sự đau đớn không ngừng lan tràn thì chỉ còn cảm giác lạnh lẽo đến tột cùng, so với đêm thu trước mắt thêm tiêu điều, so với ánh trăng trên đầu thêm vắng vẻ.
Vân lý ngọc thúy là món lễ vật do đám quan viên phía Bắc dâng lên vào dịp sinh nhật phó tổng quản phủ Nội vụ là hắn, giá trị cực xa xỉ, ý nghĩa cực thâm sâu. Hạ Tang như Thúy, còn Ngọc ở trong, một chữ NGỌC nho nhỏ nằm ở bên trong khối phỉ thúy… Đó là một lời hứa hẹn cả đời trong lòng hắn, hứa hẹn cả đời bên cạnh bảo vệ… một lời hứa không thể nói ra , cũng không dám nói ra. Hắn rất ít khi nhận lễ vật, nhưng món quà này ngoại lệ sau đó được giao cho Ngọc Trí. Ngọc Trí vẫn luôn mang trên tay, chưa từng tháo ra.
… …
Lãnh San vì chuyện khắc khẩu với cha và huynh nên đã giận dữ xuống núi hai ngày nay chưa về, Lãnh Phi Hổ – môn chủ Phi Hổ môn cực kỳ lo lắng nên đã phái người ra ngoài đi tìm. Bấy giờ Lãnh Phi Hổ thấy Hạ Tang đưa Lãnh San về, lại nghe Lãnh San kể lại những chuyện đã trải qua nên biết thân phận tôn quý của Hạ Tang, vui mừng quá đỗi. Vị huynh kia tên Lãnh Bằng trời sinh tính kiêu ngạo, âm lãnh này đối với Hạ Tang cũng rất có kính có lễ. Hai cha con cùng các đương gia môn chủ Phi Hổ tổ chức yến tiệc chiêu đãi tại sảnh lớn, Lãnh San ngồi bên cạnh Hạ Tang, vui vẻ hầu rượu.
Rượu quá ba tuần, Hạ Tang đang dự định tìm hiểu tin tức về Ngọc Trí thì tên Lãnh Phi Hổ kia gật gù cười nói:
– Bằng nhi, trong phòng con gần đây chẳng phải mới thu nhận một nữ nhân sao? Nghe nói nàng ta có thể đánh đàn, biết chút xa múa. Mau kêu nàng ta ra múa hát góp vui cho Hạ đại nhân chẳng phải rất tốt?
Tay Hạ Tang hơi rung một cái, rượu trong chén theo đó té đổ ra mu bàn tay; lồng ngực hắn chợt căng cứng, ánh mắt cũng trầm xuống. Lãnh San cười, dùng khăn tay giúp hắn lau vết rượu, quan tâm hỏi:
– Công tử sao vậy?
Hạ Tang cần chén rượu hướng về phía Lãnh Phi Hồ đang ngồi ở xa làm một động tác kính rượu, miệng thản nhiên cười đáp:
– Có rượu mà không có ca múa thì quả thực thiếu vui. Khó có cơ hội được chủ nhân có nhã ý, Hạ Tang xin nhận!