Cả người Như Ý run lên, thật lâu sau, cười khổ, “Hắn rốt cuộc vẫn là… Chỉ khổ Niên tần nàng…”
Lời này nàng nói không được trọn vẹn, Long Tử Cẩm lại đột nhiên giận dữ, gắt gao nắm lấy bả vai Như Ý, thô lỗ nói: “Ôn Như Ý, nàng điên rồi, Niên Tuyền Cơ sao đáng để nàng…”
Hắn nói xong, liền hướng miệng trên môi Như Ý hôn đến, Như Ý cũng không giãy dụa, chỉ nhẹ giọng nói: “Lăng Thụy vương gia, ngài nếu muốn chạm vào Như Ý, thỉnh đi tìm Thái Hậu Hoàng Thượng tứ hôn, đừng nói như vậy đãi Như Ý, ngay cả thân thể này của Như Ý cũng là của người.”
Long Tử Cẩm nghe vậy, cắn răng, gầm nhẹ nói, “Tốt, tốt, thật tốt, nàng so với người khác đều rõ, tuyệt đối không có khả năng! Long Tử Cẩm nếu không khởi ngươi ôn như ý!”
“Vậy thỉnh buông Như Ý ra.” Như Ý cười, thanh âm nàng uyển chuyển hàm xúc, nhưng lúc này lại đầy vẻ thê lương.
Đèn lồng đã tắt, ánh lửa đột nhiên bừng lên, cũng rất nhanh lại ngừng.
Tối đen, vô y.
******
Tuyền Cơ trở lại đi, Điệp Phong đám người chính hậu, nhìn đến bộ dáng nàng thất hồn lạc phách, một cung tỳ đang muốn hỏi, Điệp Phong lắc đầu, mọi người không dám nói thêm nữa, Điệp Phong vội vàng khiến ban nội thị lui xuống, thấp giọng nói: “Nương nương, Điệp Phong đi nấu nước cho người tắm rửa.”
Tuyền Cơ cười cười, “Cám ơn.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
Tuyền Cơ ngồi vào trên nhuyễn tháp, giật mình một trận, trong lòng trái lại có một khoảng trống rỗng, chỉ còn lại một ý tưởng: nàng phải đi.
Đột nhiên, trên đầu gối lại một mảnh ấm áp, nàng có phần bị dọa, lại là sói nhỏ nhảy lên.
Thì ra nó vừa rồi luôn ở trong phòng này.
Đôi mắt nó nhìn nàng chằm chằm, hai mắt sáng ngời có thần, giống như chăm chú lại giống như an ủi.
Rất nhanh tắm rửa xong liền ngủ lại .
Bắt đầu chuyện muốn chạy trốn. Nhưng quan trọng nhất là vấn đề lộ trình.
Ngày mai xuất cung đi đến Niên phủ, trên đường phải quan sát thật kỹ một chút mới được. Trở về còn phải hỏi Điệp Phong tìm bản đồ.
Nghĩ ngợi linh tinh vụn vặt, tâm thức bắt đầu mơ hồ.
Lúc này, bên hông lại khẽ động.
Cơn buồn ngủ của Tuyền Cơ biến mất, lặng lẽ mở mắt ra, đã thấy sói nhỏ cuộn tròn bên cạnh nàng nhẹ nhàng nhảy qua người nàng, đáp xuống giường.
Nó muốn đi đâu? Cửa này cửa sổ đều quan trọng.
Đối diện phía trên nhuyễn tháp là cửa sổ. Lúc này đột nhiên có tiếng vang truyền đến.
Kia âm thanh rất nhỏ, nhưng trong đêm cô tịch, Tuyền Cơ có thể nghe thấy được.
Nàng thất kinh, hé mắt nhìn lại, đã thấy cửa sổ kia không biết khi nào đã mở rộng .
Sói nhỏ dường như liền theo đó đi ra ngoài.
Bên ngoài có người!
Nàng khẽ cắn môi, xuống giường, lặng lẽ mở ra cửa phòng.
Phòng tối đen, một mảnh mơ hồ, lại ẩn ẩn nhìn đến thân ảnh một người cao lớn đứng bên cạnh bàn.
Tâm nàng đập loạn, là ai?
Là Long Phi Ly sao? Chỉ là, nam nhân kia thói quen cường thế, mỗi lần đến đều trực tiếp tiến vào phòng, hơn nữa, đêm nay ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, hắn như thế nào lại đến đây?
“Ngươi tỉnh?”
Thanh âm lạnh lùng đột nhiên ở trong bóng tối vang lên. . . . . Đối phương phát hiện nàng!
Tuyền Cơ thất kinh, hơi thất thanh hỏi, “Ngươi là ai?”
Người tới thân hình khinh thiểm [hiện lên khẽ khàng], đã thay đổi phương vị, vị kia trí ánh trăng vừa mới lậu hạ, chiếu rõ bộ dáng hắn.
“Là ngươi?” Tuyền Cơ sửng sốt, cũng không còn vẻ hoảng loạn ban nãy.
Thiếu niên có gương mặt tuấn tú lại lạnh lùng.
Thanh Phong.
“Ta đến đưa tuyết sói đi huấn luyện.” Hắn hờ hững nói, xoay người liền đi.
“Đợi chút.”
Hắn tựa hồ hơi không kiên nhẫn, nghiêng người nhíu mày nhìn chằm chằm nàng.
“Là Hoàng Thượng phái ngươi tới sao?” Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, hỏi.
Thiếu niên này thường đi theo bên người hoàng đế, số lần cùng hắn gặp mặt cũng không ít, hơn nữa, đây là lần đầu tiên chính thức nói chuyện với hắn.
Thanh Phong nhíu mày hỏi lại, “Việc này có liên quan sao?”
Tuyền Cơ cười nói: “Nếu là chính ngươi đến, như vậy, Tuyền Cơ muốn cám ơn ngươi, nếu là Hoàng Thượng phái ngươi tới —— “
Nàng dừng một chút, Thanh Phong dường như chuyên chú lắng nghe, cười lạnh ngắt lời nàng, “Nếu là sư huynh phái ta tới, vậy thì như thế nào?”
“Tuyền Cơ vẫn là muốn cám ơn ngươi.” Tuyền Cơ cười khẽ, tự đáy lòng nói, “Là ngươi tự mình huấn luyện sói nhỏ, cám ơn.”
Thanh Phong ngẩn ra, chăm chú liếc nhinw nàng một cái, mới lách mình ra sảnh.
Tuyền Cơ cười cười, đang chuẩn bị trở về ngủ tiếp, lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng bị nàng xem nhẹ thật lâu.
Lập tức sợ tới mức cơn buồn ngủ biến mất, chạy nhanh ra sảnh, xuyên qua hành lang gấp khúc, đi đến cửa phòng Điệp Phong, hung hăng gõ lên cửa.
******
Tuy nói muốn thăm viếng nhà cha mẹ, Tuyển Cơ lại không biết trình tự này như thế nào.
Đại loại như, nàng cùng hoàng đế . . . . . vấn đề tụ họp.
Thời gian, địa điểm.
Hôm sau, nàng còn đang nặng nề trong cơn mơ ngủ, lại bị Điệp Phong lay tỉnh.
Nàng còn buồn ngủ nhìn Điệp Phong một chút, tiện tay cầm lấy cái mền, trở mình lại tiếp tục ngủ.
“Nương nương, nương nương, khởi khách , Hoàng Thượng và kiệu, còn có một đoàn người đã ở sân sau, nô tỳ van cầu ngài, đừng khiến cho Hoàng Thượng chờ a.”
Cung nữ đầu lĩnh gấp đến độ sắp khóc, thành cái thể thống gì … Hoàng Thượng đều đến đây, nương nương các nàng còn ở nơi này phì phì ngủ. Nhưng nói đến cũng tự trách mình, đêm qua, nương nương trở về không lâu, tổng quản Hạ Tang liền tới, dặn thời gian hôm nay, còn nói Hoàng Thượng gặp qua đến Phượng Thứu cung tiếp nương nương.
Buổi tối, nương nương trở lại, mặt đầy nước mắt, nàng cũng lo lắng đem chuyện quên đi, sau nhớ đến, nương nương lại đã ngủ. Cho đến nửa đêm, nương nương lại tóc tai bù xù tìm đến nàng, kéo nàng vào trong phòng, hỏi một đống vấn đề không hiểu.
Cho đến gần canh năm, hai người mới ngủ.