“Tiểu Thất, chúng ta trở về, ta sẽ chữa hết toàn bộ vết thương trên mặt cho nàng, ta giết sạch toàn bộ gia tộc nhà Mộ Dung báo thù cho nàng, có được không?”
Miệng hắn nỉ non hỏi có được không, ngón tay thon dài lại vuốt ve những vết sẹo trên khuôn mặt Tuyền Cơ, giọng nói cũng đã trở nên lạnh lẽo đến tột cùng.
Họ Mộ Dung . . . Trong con ngươi vằn tia máu đỏ ánh lên vẻ hung dữ tàn bạo.
Chết, cũng không cho phép.
Hắn làm sao có thể để bọn chúng hà hiếp nàng như thế?
Giải Thủy Sinh, hắn đã phái tử vệ quay lại trong thôn bắt kẻ kia về cung.
Ai đã từng ăn hiếp nàng, một người hắn cũng không tha . . .
Hắn là ai kia chứ? Sao lại dùng giọng điệu như thế mà nói chuyện với nàng, đó là một giọng điệu lưu luyến yêu thương sâu nặng, cho dù có cố che giấu nhưng vẫn thấm đẫm nỗi đau thương sầu khổ, nhưng là, bọn họ không nên như vậy, người hắn yêu không phải nàng, không phải nàng . . .
Hai mắt trừng trừng chống lại đôi mắt phượng kia, tựa như có người dùng dao giáng mạnh một cú vào đầu, Tuyền Cơ xoa nhẹ gò má, quát to một tiếng, gắng hết sức đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, hét lên:
“Ngươi câm miệng đi, đừng có mà nói nữa, ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, ngươi vừa mở mồm là ta đã thấy nhức đầu rồi . . .”
Rõ ràng hắn chỉ nói với nàng mấy câu, toàn bộ cảnh chém giết kinh hoàng trong xe ngựa ngày đó lại bùng lên trong lòng, Tuyền Cơ ôm chặt lấy đầu, hét lên tiếng.
Sau khi rời đi, rốt cuộc nàng đã trải qua những chuyện gì?
Bóng nàng hiện lên trong mắt hắn, những vết sẹo xấu xí trên mặt, ánh mắt đau khổ đẫm nước mắt, hắn cứ ngây ngốc kinh ngạc mà nhìn nàng như thế, thoáng đã quên mất phải ôm lấy nàng trở lại trong lồng ngực.
Hóa ra, so với thời khắc này mà nói, đau đớn do tám mũi kiếm đâm vào nào có đáng gì. Long Phi Ly cười, trong khóe mắt đã ươn ướt một lần nữa mười bốn năm sau thời điểm phụ hoàng cùng mẫu phi ra đi.
Lạnh lùng liếc Long Phi Ly một cái, Bạch Chiến Phong bước nhanh đến bên người Tuyền Cơ, ôm nàng vào trong lòng.
Thanh Loan đột nhiên cảm thấy trong lòng hoảng loạn đan xen, khóe mắt biểu ca nhìn nàng, đó là . . . căm hận? Không, làm sao có thể như vậy? Hắn biết huynh ấy nhiều năm như vậy, chưa từng thấy huynh ấy nhìn một người như vậy.
Đừng nhìn nàng như thế! Trong lòng kinh hoảng khiến cho nàng chỉ muốn thét to lên. Vết thương đáng sợ nhất, thì ra là để cho người trong lòng của mình nhẹ nhàng liếc mắt một cái như vậy, thậm chí không cần đến một câu trách móc.
Khách khứa trong phòng hôm qua gặp bọn Long Phi Ly trên đường không ít, lại không ngờ được người đàn ông tuấn tú này cuối cùng sẽ gây ra một trận náo loạn như thế.
Công tử nhà họ Phong, còn có nam tử trước mắt này, những nhân vật như vậy, mà sao tân nương xấu xí đến nỗi dọa người ta chạy kia lại có thể được cả hai người yêu?
Mọi người vừa sợ vừa tò mò, trong chốc lát nín thở, trong một căn phòng to thế này, lại không hề nghe một tiếng động nào.
Nhan Thư Vọng liếc nhìn sắc mặt tái mét của cha mẹ, trong bụng thầm kêu khổ không thôi, ai mà ngờ hắn chỉ vô tình mời, cuối cùng lại rước họa vào nhà.
Đang ngồi, Bạch Chiến Chỉ cùng Khang Ninh cũng đã đứng lên, mặt mày có vẻ nghiêm trọng.
Bạch Chiến Phong ôm chặt Tuyền Cơ, ghé bên tai nàng nói nhỏ:
“Tuyền đệ không phải sợ, đại ca sẽ không để cho người này tiếp tục làm tổn thương ngươi nữa, đại ca đã từng nói, sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi.”
Thân hình nhỏ bé của Tuyền Cơ trong ngực vẫn còn đang run rẩy.
Một tay bắt chéo ở sau lưng, con ngươi dán trên người Bạch Chiến Phong càng trở nên trầm lạnh dữ tợn, Long Phi Ly phun ra từng chữ từng chữ:
“Buông tay! Nàng là thê tử của ta!”
Trên môi Bạch Chiến Phong cười nhạt một cái:
“Không thể! Kể từ lúc ngươi bỏ rơi nàng, nàng đã không còn là thê tử của ngươi!”
Nếu không vì hắn, nàng làm sao lại bị thương đến như thế? Ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được.
Lời này vừa thoát ra, khách khứa trong phòng lại kinh hãi . . . Cô con dâu này của Phong gia, thế nhưng lại là gái gả lần hai!
Tính khí Bạch Chiến Phong vốn điềm tĩnh, mặc dù trên mặt lúc này không biểu hiện gì, song trong lòng đã tức lồng ruột. Mà hắn càng giận, trên mặt lại càng thêm bình tĩnh, nhìn chằm chằm Long Phi Ly, khẽ cười nói:
“Vì sao ngươi không đến sớm hơn? Hai ba ngày trước, ngươi có biết tình trạng của nàng như thế nào hay không? Toàn bộ mọi chuyện nàng đã quên sạch rồi, nàng đã điên rồi!”
Một câu cuối cùng, Bạch Chiến Phong tựa hồ là tức giận mà rống lên, thanh âm ở sâu trong yết hầu bật ra rồi vọng lại, giống như quét mạnh qua lòng mỗi người.
“Nàng là do chính tay ngươi làm cho phát điên! Ngươi đã cưới nàng, tại sao lại không đối đãi thật tốt với nàng? Một cô gái như nàng, có điểm nào không đáng để ngươi quý trọng? Nếu trong lòng ngươi đã có người khác, vậy thì đừng lấy nàng. Mà đã lấy nàng, thì đừng có bỏ mặc cho loại người như vậy làm tổn thương nàng!”
Con ngươi Bạch Chiến Phong như bốc cháy, chỉ thẳng ngón tay vào mặt Long Phi Ly, cũng nghiến răng phun ra từng chữ:
“Thê tử? Không, ngươi không xứng!”
Nàng lại mất trí một lần nữa? Nàng thậm chí . . . điên rồi?
Nàng đã phát điên rồi!
Long Phi Ly chấn động cả người, hơi hơi cúi mặt, hai bàn tay cũng đã run rẩy dữ dội.
Từ lúc khăn voan của tân nương rơi xuống đã khiến cho bọn Long Tử Cẩm kinh hãi, đến nay nghe được Bạch Chiến Phong nói như vậy, trong lòng ai nấy đều như cái mặt trống bị gõ liên hồi!
Niên phi đã bị điên?!
“Cửu tẩu.” Long Tử Cẩm thấp giọng cười khổ.
Thanh Phong chậm chạp cụp mắt xuống, lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ cùng đau đớn, lúc mới biết nàng một lần nữa đội khăn uyên ương cùng kẻ khác thì phẫn nộ, mà giờ đây đầu óc đã trở nên trống rỗng . . .
Hạ Tang liếc Ngọc Trí một cái, Ngọc Trí lại sợ hãi mà nhìn Tuyền Cơ trong lòng Bạch Chiến Phong, đưa tay lên bịt chặt miệng.
Trong phòng im ắng, không gian ngưng đọng tựa như cõi chết, hoàn toàn tương phản với cái màu đỏ rực rỡ được bố trí khắp cả sảnh đường.
Ngũ Thất mới trước đó còn cùng Dung Thẩm Nhi đến nội đường phân phó sửa soạn phòng tân hôn cho công tử, lúc này đi ra lại chứng kiến được một cảnh bái đường như vậy của thiếu gia, khiếp đảm đến mức không nói được lời nào, chỉ ngây ngốc đứng một chỗ.
Mà người đàn ông có đôi mắt phượng trong sảnh kia, tuy là chỉ gặp một lần duy nhất tại Yên Vũ lâu, song làm sao có thể không nhớ? Hắn ta chính là đương kim hoàng đế! Vậy thì Niên Tuyền, nàng ta . . .
Giật mình một cái, gã hoảng sợ chạy đến bên cạnh Bạch Phiến Chỉ, ghé miệng vào bên tai Bạch Phiến Chỉ, run run nói . . .
Bạch Phiến Chỉ tuy đã trải qua biết bao sóng gió cuộc đời, thế nhưng lúc này cũng kinh hoàng đến lảo đảo.
Ngoài cửa, bóng chiều cũng đã tàn những giọt nắng cuối cùng, trong sảnh đã sớm thắp nến đỏ, vẫn sáng rực như trước.
Dưới ngọn đèn, ánh hàn quang thình lình lại lóe lên, khiến cho mọi người lóa mắt.
Thanh kiếm mỏng đã nhẹ nhàng vung lên, chỉ thẳng vào một thân hỉ phục công tử Phong gia.
“Phải, là ta không xứng.”
Những người khác thì không nói làm gì, còn Long Tử Cẩm nghe được một câu nói như vậy thì giật nẩy mình. Người kia là Hoàng Đế, mà Hoàng Đế lại vừa nói mình không xứng đáng? Hay là nên hỏi là hiện tại hắn có biết là mình vừa phát ngôn cái gì hay không?
“Nhưng đêm nay ta nhất định phải mang nàng đi. Mặc kệ nàng hiện tại ra sao, mặc kệ ta không xứng, ta phải mang nàng đi.”
Mọi người chỉ nghe một thanh âm thản nhiên vang lên, ngay tại trong sảnh này, lời nói kia thoang thoảng mờ nhạt đến độ nghe không rõ, thế nhưng sự giá buốt tuyệt vọng thì dường như vang lên ngay trong lồng ngực từng người, khiến người ta không rét mà run.