TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

“Ca ca nàng đâu rồi?” Long Chỉnh Văn đột nhiên thản nhiên hỏi.

“Đang trên đường trở về quận. Ca ca vẫn bị chuyện này làm cho tức giận nên không cùng ta cùng nhau quay trở về đây.” Mộ Dung Lâm cười dài nhìn mấy tên nam tử đến gần xe ngựa, đưa tay ghì mặt Long Chỉnh Văn xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.

Trong khoang miệng nếm được bột phấn thơm ngòn ngọt, Long Chỉnh Văn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đây là cái gì?”

“Chỉnh Văn, ta sắp trở về rồi, chàng không nhớ ta sao?” Giọng Mộ Dung Lâm khàn khàn, lưỡi quấn quít lấy đôi môi của hắn.

Long Chỉnh Văn nhất thời hiểu ra, đây chính là hợp hoan tán*. Hắn chớp mắt, nắm lấy bả vai Mộ Dung Lâm, nói từng chữ từng chữ một i: “Mộ Dung Lâm, ở trong này làm chuyện nam nữ, nàng quả thật điên rồi!”

Ánh mắt Mộ Dung Lâm hiện ra ý cười, si ngốc ngắm nhìn dung nhan tuấn tú của hắn.

Đột nhiên một tia hàn khí lạnh như băng rất nhanh xẹt qua, trước khi đau đớn truyền đến là một thanh âm trầm đục, thanh âm này so với nỗi thống khổ ngay sau đó càng làm cho người ta trống rỗng và sợ hãi hơn.

Lúm đồng tiền của Mộ Dung Lâm nhanh chóng tan rã.

Nàng không thể tin cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt chạm phải mũi kiếm nhô ra giữa bụng, cuối cùng trái tim đã chết lặng.

“Chỉnh Văn, ngày đó ta bị Niên Tuyền Cơ đẩy ngã xuống vực, sau đó lại bị Long Phi Ly bắt được, hai lần đó ta đều nghĩ rằng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ… Ta chưa từng nghĩ rằng ta thế nhưng sẽ chết trong tay ngươi.”

“May mắn là ca ca của ta, hắn… Hắn không có đến đây. Ngươi thực ngoan độc, chắc là ngay cả ca ca của ta ngươi cũng muốn giết !”

Mộ Dung Lâm thấp giọng nói xong, chậm rãi rũ mắt xuống.

Ánh mắt Long Chỉnh Văn lạnh lẽo, cánh tay cầm kiếm nhanh chóng triệt hạ, hung hăng nắm lấy cánh tay phải của Mộ Dung Lâm đột nhiên vươn ra, cổ tay hơi dùng lực một chút, đã bóp gãy xương tay nàng ta, một cước đá văng nàng ta ra xa, mỉm cười, nói: “Lâm nhi, tính tình của nàng ta còn không rõ ràng sao?”

Mộ Dung Lâm phủ phục dưới đất, chủy thủ sáng choang rơi không xa cổ tay bị gãy, nàng thở phì phò, đã là hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.

Mấy nam tử đang tới gần xe ngựa khiếp sợ đứng yên tại chỗ, không biết kẻ nào bi ai rống lên một tiếng, mấy người nhất tề lao về phía Long Chỉnh Văn.

“Ngu ngốc, đi… Đi nói cho ca ca ta biết, thay ta báo thù!” Mộ Dung Lâm hét lên.

Long Chỉnh Văn khẽ nở nụ cười, thân ảnh trắng muốt xuyên qua giữa bọn họ.

Đến khi bóng trắng kia dừng lại trước mặt nàng ta thì Mộ Dung Lâm cười thảm, chỉ mới mấy chiêu mà hắn đã giết sạch thủ hạ của nàng.

“Vì sao?” Nàng dùng hết khí lực ngẩng đầu lên, ánh mắt oán hận chất vấn nam tử trước mắt khiến nàng mất hết tất cả mọi thứ này.

“Bởi vì, ” Long Chỉnh Văn chậm rãi xoay người, cúi xuống nâng hai má của nàng lên, “Thứ nhất, tâm cổ đã sắp luyện thành, thứ hai, ca ca ngươi nói đúng, ta vốn định giữ lại vị trí chính phi cho nàng ấy, làm sao cho ngươi giết nàng được? Hơn nữa, ta chán ghét kẻ không nghe lời mà ngươi lại khiêu chiến điểm mấu chốt của ta.”

“Ta… Ca ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi và Niên Tuyền Cơ cũng không …”

Thanh âm trầm ách cứ thế mà ngừng lại.

“Không chết tử tế được sao?” Long Chỉnh Văn thản nhiên cười nói: “Mộ Dung Lâm, ca ca ngươi sẽ không biết là ta giết ngươi, hắn sẽ tưởng là Long Phi Ly gây nên, hắn còn có thể gặp Long Phi Ly một lần, đừng quên, hắn cần thuốc giải của tồi tâm đan. Ngươi nói xem lúc đó là hắn giết Long Phi Ly, hay là Long Phi Ly giết hắn?”

Ánh mắt sương hàn chậm rãi quét qua xe ngựa bỗng trở nên dịu dàng hơn một chút. Long Chỉnh Văn nhíu mày, liếc nhìn khắp bốn phía một lượt, đem Long Lập Dục nâng đến sau lưng thi thể của Mộ Dung Lâm, làm cho tay hắn nắm chuôi kiếm cắm thẳng trên lưng Mộ Dung Lâm.

Hắn vừa mới đứng dậy thì phía dưới bụng trở nên căng thẳng… dược lực hợp hoan tán phát tác, đây là bí dược trong cung, dược tính rất mạnh, trước kia hắn chơi đùa cùng Mộ Dung Lâm từng dùng qua.

Sự tự chủ của hắn vốn rất mạnh, nhìn xe ngựa cách đó không xa, lại đột nhiên trở nên dao động.

Không được! Hắn khẽ cắn răng, bây giờ vẫn chưa thể chạm vào nàng!

Nhớ tới vui sướng ngày đó cùng ca cơ kia, đó chẳng qua chỉ là kẻ thế thân của nàng… Nếu là nàng thì tư vị sẽ như thế nào! Dục vọng của hắn nhất thời trở nên mãnh liệt, đợi đến khi phát giác ra chính mình đang làm thì hắn đã vén rèm che trên xe ngựa ra, nhìn chằm chằm nữ tử vừa rồi đã bị hắn điểm huyệt ngủ.

Trên mặt nàng vẫn còn nhợt nhạt mấy vết sẹo, da thịt mới lên rất non nớt, vô cùng mịn màng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, ánh mắt ngây dại, lại nhìn thấy vết xanh tím trên cổ của nàng.

Phía dưới bụng hắn đột nhiên căng lên, nóng rực đau đớn mãnh liệt ập đến, giống như bị quỷ ám, hắn nhẹ nhàng mở cổ áo nàng ra, trên làn da trắng nõn quả nhiên càng xuất hiện thêm nhiều dấu vết từng được nam nhân ân ái.

Từng vết từng vết xanh tím ái muội… Nghĩ tới sắc mặt thẹn thùng của nàng ở dưới thân đệ đệ của hắn, rên rỉ hầu hạ, hắn nhất thời trở nên luống cuống phẫn nộ, dựa vào cái gì mà Long Phi Ly có thể cùng nàng đêm đêm ân ái còn hắn thì chỉ có thể chạm vào nữ nhân rất giống nàng kia chứ!

Kiếp trước, hắn yêu nàng hừng hực như lửa cháy, trong lòng nàng lại chỉ có Long Hạo, đời này nàng lại trở thành nữ nhân của hắn.

Ánh mắt hung hăng nhíu lại, trước đây theo phụ hoàng săn bắn, bãi săn này hắn đã tới nhiều lần, nơi này là khu vực săn bắn của bọn hắn, trừ những người nằm trên mặt đất này thì sẽ không có người xuất hiện ở vùng này, vào sâu hôn một chút có một vài hang động —— hắn vung roi quất lên lưng ngựa, con ngựa bị đau, lập tức phóng nhanh về phía trước …

Chuyến đi săn bắt đầu từ giờ Thân, hiện tại là đầu giờ Dậu, còn một thời gian dài nữa mới đến giờ Thìn, cũng đủ cho hắn an bài sắp xếp.

Hiện tại, hắn muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn!

******

“Có lẽ trong mắt nàng ấy ta thậm chí là kẻ không biết liêm sỉ, còn chàng thì sao, chàng cũng thấy ta như vậy sao? Ta thật vất vả mới có được một cơ hội ở chung với chàng, chàng cứ như vậy mà đi sao? Chàng và nàng ấy gặp nhau mỗi ngày, chẳng lẽ nàng ấy vẫn chưa thoả mãn, còn muốn tranh giành với ta hai canh giờ này ư?” Như Ý đau khổ cười, nói.

Long Phi Ly hơi hơi nghiêng ngươi đi, nhẹ giọng nói: “Trẫm nghĩ rằng ngày đó giữa chúng ta đã nói đủ rõ ràng, Tâm Y, không biết bắt đầu từ khi nào thì người không thoả mãn không phải là nàng ấy mà là trẫm.”

Bình luận

Truyện đang đọc