TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Không ai có thể lại gần để ngăn cản hoàng đế.

Người có võ công mạnh nhất là Thanh Phong và Từ Hi thì một người bị điểm huyệt, một người bị thương, Đoạn Ngọc Hoàn cũng đã thử qua giúp Thanh Phong giải huyệt, nhưng bí quyết điểm huyệt của Danh Kiếm sơn trang vốn kì quái, Long Phi Ly lại ra tay tàn nhẫn. Mà huyệt đạo trên người vốn có trăm đạo, mấy huyệt đạo bị phong tỏa lại là huyệt đạo trí mạng, Đoạn Ngọc Hoàn càng không dám tự ý giải lung tung.

Thanh Phong cố gắng tự mình phá giải huyệt đạo, khóe miệng đã có chút máu chảy ra. Từ Hi bị kiếm khí khóa lại các đại huyệt, võ công tạm thời cũng không thể dùng.

Cấm quân trong ngoài đều vây kín lại, đem hoàng đế cùng nữ nhân của hắn vây ở bên trong mà bảo hộ. Long Tử Cẩm run rẩy nhìn Long Phi Ly, trong lòng đau khổ nghĩ, khi Thanh Phong nói ra hai chữ nghịch thiên, thì đã là ám chỉ hoàng huynh hắn thực đã điên rồi.

Long Phi Ly không nói một tiếng mở hòm ra.

Có một viên đan dược màu trắng nhỏ, đặt ở trong hộp gấm, trong suốt như tuyết, bao xung quanh là một làn khói trắng lững lờ.

Khi hộp vừa mở ra, làn khói liền tỏa hương ra bốn phía.

Ngón tay thon dài cầm lấy, đơn dược như tuyết, tay trắng như ngọc. Một tay kia mơn trớn khuôn mặt nàng, khẽ vuốt qua môi nàng.

Hắn đem đơn dược bỏ vào miệng rồi chậm rãi hôn nàng.

******

Nhìn theo kẽ hở của vòng vây, Hoàng hậu nhìn thấy nam nhân tôn quý nhất thiên hạ đang hôn lên môi nữ nhân kia.

Đôi môi đó tái nhợt rất đáng sợ.

Nàng ta đã chết, chẳng lẽ hắn không thấy sợ?

Hắn vì nàng bỏ qua mọi lễ tiết, hôn ngay trước mọi người.

Thế này còn gì là gia môn, còn gì quốc pháp.

Đại môn này không chỉ là một ngưỡng cửa nhà dân, mà còn là ngưỡng cửa quốc gia trọng đại.

Nàng là người hắn dùng lễ nghi long trọng, linh đình nhất để rước qua cửa.

Ngày đó, hàng nghìn người đều đổ xô ra đường, phủ khắp kinh thành là một màu đỏ rực rỡ, vệ binh theo nghi lễ được phân phó bảo vệ kéo dài tới mười dặm.

Nhưng nếu đổi lại người chết là nàng, liệu có được hắn đối xử giống như Tuyền Cơ kia?

Nàng là mẫu nghi thiên hạ. Nhưng nàng lại chẳng vui vẻ gì.

Hết thảy mọi nữ nhân trên thế gian này, từ đầu tới cuối, kì thật có cầu điều gì khác đâu, quyền khuynh thiên hạ, vinh hoa phú quý? Hay có lẽ chỉ đơn giản là mong ngóng một tấm chân tình, nắm tay nhau tới già?

Long Phi Ly, rốt cuộc trong lòng chàng có ai. Là nương nương cung Tuyết Tùng, thanh nhã, thông minh hay thực ra lại là Niên Tuyền Cơ quật cường, bướng bỉnh, đáng ghét trước mắt?

Nếu vậy, thì chính thê của chàng, Úc Di Tú ta có vị trí như thế nào?

“Hoàng hậu nương nương.” phía sau vang lên giọng nói của Lâm tư chính, hồ như một tiếng thở dài.

Hoàng hậu khoát tay, đôi mắt bình tĩnh nhìn người phía trước.

******

Mở khớp hàm của nàng, đem viên thuốc đưa vào trong miệng nàng. Nước miếng tương giao, bởi vì là nàng, Long Phi Ly không cảm thấy dơ bẩn. Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm người trong lòng, ánh nhìn không chút dao động, giống như sợ bỏ qua bất cứ thay đổi nào.

Đứng ở bên cạnh, Long Tử Cẩm sống mũi cay cay, đau xót.

Sắc mặt nữ nhân đó vẫn trắng xám ảm đạm như trước, đôi mắt đẹp nhắm chặt.

Long Phi Ly vuốt ve hai tay nàng, trời mùa đông thực lạnh, tay nàng cũng rất lạnh. Giữ lấy tay nàng trong bàn tay lớn của mình, rồi nhẹ nhàng chà sát như ngày xưa vẫn làm.

“Tiểu Thất, rất lạnh phải không, mau tỉnh lại nào, ta mang nàng trở về.”

Taynàng chợt buông, dây cột tóc đột nhiên rơi xuống tay hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc