TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Nháy mắt, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Cả người Ngọc Trí run lên. Trong cung, mọi người đều nói tính tình Hạ Tang ôn hòa, hạ nhân nếu có chuyện gì thì chỉ tìm Hạ Tang, không tìm Từ Hi. Đối với người ngoài, Hạ Tang luôn giữ gương mặt tươi cười, ôn hòa; đối với nàng càng thêm sủng nịnh, dung túng. Thậm chí, cho tới bây giờ nàng vẫn không nghĩ tới Hạ Tang sẽ giết người, càng không biết Hạ Tang đã làm những chuyện gì sau lưng nàng.

Nghĩ tới, nàng run run nhìn Hạ Tang với vẻ mặt kinh hãi. Hạ Tang chỉ cười tự giễu, tay hai người đang nắm cùng một chỗ thế nhưng tay nàng đang run rẩy. Hắn dùng thêm sức mà nắm lấy. Ngày thường hắn có thể để nàng giận dỗi bỏ đi hoặc làm bất kỳ điều gì nhưng hiện tại thì không được!

Tay hắn cũng đột nhiên truyền đến cơn đau, là móng tay nàng đang dùng sức bấm vào lòng bàn tay hắn. Dù đang phải đối diện với những con mắt đầy sát khí, thù địch nhưng nàng vẫn kìm lòng không được mà liếc nhìn gương mặt hắn. Trong mắt nàng là một mảnh trong suốt, không hề có ghê sợ và căm hận.

Lãnh Bằng như được cảnh tỉnh, hô lớn với Lãnh Phi Hổ:

– Đúng! Hôm nay chỉ có một mình Hạ Tang ở đây! Cha, giết chết bọn họ rồi vùi thi thể; cho dù triều đình có truy cứu thì bọn họ tìm không ra chứng cứ, chúng ta sống chết không nhận thì bọn họ nào biết thật giả và sẽ nghĩ có lẽ Hạ Tang báo tin sai cũng không chừng! Bây giờ, chúng ta chỉ có một con đường để lựa chọn, nếu chúng ta quy hàng thì tính mạng sẽ nằm trên tay đối phương. Cha, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy!

Lãnh Phi Hổ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đáy mắt hơi lóe lên liền rút đại đao bên hông, chỉ thẳng vào Hạ Tang.

– Đồ tiện tỳ nhà ngươi! – Tiêu nữ quan chết lặng cả người, không hiểu lấy sức đâu ra giãy khỏi sự kiềm chế của hai tên lâu la. Hai tên này vì lực chú ý đều để trên người Hạ Tang và Yến nhi nên nhất thời không đề phòng liền để bà thoát.

Tiêu nữ quan nhìn chằm chằm Yến nhi, đang muốn xông về phía nàng ta thì một lưỡi đao từ phía sau đã xuyên qua ngực bà. Máu tươi chảy ra như suối từ ngực Tiêu nữ quan, bước đi cũng loạng choạng rồi khựng lại, cả người đổ gục xuống đất. Ngọc Trí kinh hãi nhìn qua thì thấy bà đã đứt hơi mà chết, hai mắt vẫn mở trừng trừng oán hận nhìn Yến nhi.

Trong khi tầm mắt đau đớn của Ngọc Trí còn đang đặt trên người Tiêu nữ quan thì Hạ Tang đã đánh gục một tên đương gia gần nhất bằng một chưởng, sau đó đoạt kiếm của tên đó. Hắn một tay ôm nàng, một tay vung kiếm phong tỏa cả hai người rồi lao về phía trước dẹp đường mà chạy.

Sau một trận hỗn loạn, chiến đấu kịch liệt, Ngọc Trí cơ hồ không có cơ hội để thở. Cũng trong tình cảnh thế này, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua ở Đoạn Kiếm môn. Điểm bất đồng chính là, hôm đó địch nhân phần lớn là đuổi theo Tuyền Cơ và Bạch Chiến Phong còn hôm nay mỗi người đều muốn mạng của nàng và Hạ Tang. Nàng cũng cầm đao kiếm chém giết nhưng lại không giúp đỡ được gì nhiều cho Hạ Tang.

May mắn là kẻ truy đuổi bọn nàng không nhiều như truy binh ngày đó đuổi theo Tuyền Cơ và Bạch Chiến Phong; đối phương cũng không có cung tiễn, không thể đả thương người từ khoảng cách xa. Mà Hạ Tang cũng không giống Bạch Chiến Phong ngày đó vừa đến là đã bị nội thương nghiêm trọng. Võ công của Hạ Tang mặc dù không bì được với Long Phi Ly và Bạch Chiến Phong nhưng cũng thuộc dạng trác tuyệt phi phàm, vả lại khinh công vô cùng lợi hại nên một bên đánh một bên đi, dù bị thương không nhẹ song hắn vẫn che chở cho Ngọc Trí chạy tới giữa sườn núi. Có điều, hắn phải bế một người, thân thủ không thể so với ngày thường; đại bộ phận đám lâu la đã bị bỏ lại khá xa nhưng ba kẻ đứng đầu Lãnh gia kia cùng vài tên đương gia vẫn đuổi theo xát xao.

Chỉ trong tích tắc, đám người kia đã bọc thành vòng tròn vây hai người họ ở giữa.

… …

Ngọc Trí biết, nếu không mang theo mình thì với võ công của Hạ Tang, đừng nói là toàn thân trở ra mà giết chết bảy, tám tên trước mắt này cũng không phải việc khó. Nàng nhìn bộ y phục thanh sam của Hạ Tang đã loang lổ vết máu, trong lòng vừa đau vừa day dứt; nàng chỉ sợ sẽ làm phiền hà tới hắn. Nàng hơi kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói:

– Một mình ngươi đi đi! Ngày khác thay ta và Tiêu nữ quan báo thù là được rồi!

Hạ Tang cong môi cười, trong lòng thầm nghĩ: Ngọc Trí, nàng làm sao biết được, đúng như Yến nhi nói, kỳ thực ta là một người rất tàn nhẫn. Nếu bản thân ta có thể đi thì ta đã sớm đi rồi. Nhưng không thể đem nàng đi, cho dù ta có bình yên vô sự thì có ý nghĩa gì?

– Đừng nhiều lời, chú ý địch nhân!

Hắn không nói những lời đồng sinh cộng tử nhưng Ngọc Trí biết hắn sẽ không bỏ nàng lại. Nếu là Cửu ca và tẩu tẩu, một người lãnh khốc như Cửu ca nhất định cũng sẽ nói với tẩu tẩu rằng, hắn sẽ không bỏ lại nàng!

Thế nhưng Hạ Tang không nói.

Lúc này, nếu đứng ở đây là Cửu ca hay Thập ca, nàng biết bọn họ sẽ không bỏ nàng lại. Nhưng bọn họ là ca ca của nàng, Hạ Tang cũng là ca ca nhưng rõ ràng cũng không phải ca ca. Bình thường nàng vẫn luôn chọc hắn tức giận nhưng chưa bao giờ thấy hắn mắng nàng. Thậm chí, tỳ nữ nói xấu sau lưng nàng, hắn — liệu có phải hắn đã giết tỳ nữ kia?

Nàng không dám khẳng định nhưng trong đầu vẫn lởn vởn ý nghĩ này. Đây không phải là hắn bình thường mà nàng biết. Nàng có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn và đáng sợ trên người hắn nhưng nàng lại thấy đau lòng.

Vì sao, một chút đau lòng, một chút hoảng hốt? Cảm xúc kỳ quái như vậy không biết bắt đầu từ đâu và kết thúc thế nào. Đột nhiên, nàng hạ quyết định, nếu hai người rơi vài tình thế ác liệt, nàng sẽ— Đang chìm trong suy tưởng, bất chợt nàng liếc thấy ánh mắt âm tà của Lãnh Bằng nhìn lướt qua mình, cả người run lên. Cảm nhận được động tác của nàng, Hạ Tang càng ôm chặt nàng vào lòng. Bốn phía vắng lặng, kình phong đang ngầm cuộn trào, đao kiếm chi ảnh lóe sáng đầy trời.

Hạ Tang liên tục công kích đối phương, nàng thì được hắn cẩn trọng che chở, không hề bị tổn thương dù chỉ một chút; còn hắn, vết cắt trên chiếc áo đơn càng lúc càng nhiều. Nàng không biết hắn bị thương bao nhiêu chỗ nhưng máu tươi cứ thế không ngừng chảy ra.

Hạ Tang vẫn giữ bình tĩnh, chiêu thức không hề loạn nhưng lòng nàng thì càng ngày càng hoảng. Nàng cắn răng hạ quyết tâm, trường kiếm trong tay vung lên đặt ngang cổ mình song lại trùng hợp hóa giải được một kiếm đâm tới. Tên Lãnh Bằng kia bất ngờ không tấn công Hạ Tang mà chuyển qua tấn công nàng. Không ngờ vận may đến, nàng vô tình thoát khỏi một kiếm trí mạng. Hạ Tang trong nháy mắt đã hiểu được hành động thực sự của nàng, sắc mặt tức thì thay đổi, giọng phát lạnh:

– Long Ngọc Trí, nàng muốn làm gì hả!?

Ngọc Trí ngẩn ra, không biết nói gì. Lãnh Bằng quan sát cục diện, trầm giọng nói ra suy đoán của mình:

– Cha, các ngươi tấn công Hạ Tang. San nhi, ngươi cùng ta tấn công công chúa. Chúng ta đánh không lại Hạ Tang, chiêu thức của hắn không hề có sơ hở nhưng hắn có một nhược điểm trí mạng, nhược điểm duy nhất đó chính là nàng ta!

Bình luận

Truyện đang đọc