Lúc này, Từ Hi nói: “Các vị đại nhân, từ năm trước, Hoàng Thượng đã phái người đi tìm ở xung quanh nơi hậu nhân họ Bạch rơi xuống, Tây Lãnh rộng lớn, trong nước mấy trăm quận, cũng không phải dễ tìm, qua nhiều năm tìm kiếm, hiện tại phạm vi đã thu nhỏ lại. Chỉ còn hai, ba mươi quận, cũng có thám tử trở về nói đã phát hiện tin tức. Gần đây nhất có một đám thám tử mới trở về.”
Sau đó bọn họ lại còn nói gì đó nhưng Tuyền Cơ đã không còn chú ý lắng nghe, trong lòng đột nhiên dội lên tiếng sấm…Vì sao Long Phi Ly muốn cùng nàng đi tìm Bạch Chiến Phong?
Bốn năm hôm liền trời vừa sớm nàng đã đi hứng giọt sương, giờ mệt mỏi dồn lại, mông lung vô định, hình như nàng đụng phải cái gì đó, nhưng chỉ cảm thấy xung quanh mình ấm áp,mí mắt bất giác trĩu xuống…
Nàng đã được ôm ra.
Tiếng cười nhàn nhạt làm nàng giật mình mở to mắt, rồi dần rõ ràng, mơ hồ là tiếng của Long Tử Cẩm cùng Hạ Tang.
Nàng nhanh chóng vùng dậy thoát khỏi lòng Long Phi Ly.
Cúi đầu, nàng không dám nhìn hắn, cầm lấy cái đĩa nhỏ trên bàn trà, nói : “Thần thiếp cáo lui.”
“Niên Tần.”
Nàng vừa đi tới cửa lại nghe thấy giọng hắn.
Nàng xoay người, mi mắt hạ xuống, “Hoàng Thượng còn có chuyện gì phân phó ?”
‘‘Hạ Tang, ngươi lấy một lọ cao ngọc tông đưa cho Niên tần nương nương.’’ Long Phi Ly nói.
Hạ Tang nói : ‘‘ Nô tài tuân chỉ.’’
‘‘Tạ ơn Hoàng thượng, nhưng đừng nên lãng phí thuốc này thì hơn.’’ Tuyền Cơ lãnh đạm nói, xoay người vén áo thi lễ.
Long Phi Ly hơi hơi trầm giọng, ‘‘ Hạ Tang.’’
Hạ Tang lập tức chạy về hướng gian phòng nhỏ bên kia, Thanh Phong lạnh nhạt xuy một tiếng.
Tuyền Cơ căn bản không nghĩ tới ý muốn nhận đồ này, lại nghĩ giống như… Giống như đang hờn dỗi cùng ai?
Hắn là vua, điểm ấy nàng vẫn còn nhận thức rõ, chẳng qua, về sau… không chọc vào hắn là được.
Đi ra ngoài cửa, nàng chợt nghĩ, quay mình trở lại. Dừng trước cửa điện, nhẹ giọng nói : ‘‘ Xin Hoàng Thượng yên tâm, từ trở đi, thần thiếp nhất định sẽ không bước một bước nào vào nơi này nữa.”
Tầm mắt bị cánh cửa khép kín chặn đứng lại, điều cuối cùng nàng nhìn thấy là vẻ run khẽ ẩn sâu trên gương mặt.
Không thể nói rõ hắn đang có cảm xúc gì, cảm giác như là… tức giận? Nàng cười, lòng chết lặng, không nhận ra là khổ tâm hay là bất đắc dĩ.
Vừa mới bước ra vườn, một giọng nói rõ ràng mà trong vắt gọi lại.
‘‘Tiểu thái giám kia, ngươi đứng lại.’’
Nàng hơi hơi tò mò, một người bước nhanh đi đến trước mặt nàng, mỉm cười nói : ‘‘ Tiểu thái giám, ta muốn lấy quần áo trên người ngươi.’’
Tuyền Cơ cảm thấy thật buồn cười, nàng mới lấy quần áo của tiểu Lã Tử dùng, hiện tại cũng có người muốn lấy ?
Trong mắt nàng, đối phương là cô gái mười sáu mười bảy tuổi, miệng cười đáng yêu như hoa cúc, mặt mày thanh tú, bộ dáng rất xinh đẹp, nàng là người cung nào? Trong hậu cung này, tính đơn giản từ trên xuống thì có Thái hậu, hoàng đế cùng với các vợ lớn vợ bé của hắn, em hắn, ngoài ra thì chỉ còn cung nữ và nữ quan.
Nàng tóc vẫn chưa búi, như vậy chắc chắn không phải phi tần, nếu nói là một trong số những công chúa con tiên hoàng, thì quần áo nàng lại quá mức đơn giản, nếu là cung nữ, thì lời nói lại quá phóng túng.
Nữ quan, so với Cát Tường, Như Ý thì cốt cách lại không giống, cũng có thể loại bỏ.
Chớ chọc vào người là tốt nhất… Nhưng quần áo này, nàng cũng không thể đưa cho cô gái kia được.
Nghĩ nghĩ, nàng chỉ vào phía sau cô gái khẽ nói : ‘‘ Trên trời có con lợn bay….’’
Cô gái kia ngẩn ngơ, liền xoay người nhìn, đợi thời điểm nàng quay đầu lại, ‘‘ Tiểu thái giám’’ kia như thế nào đã biến mất không thấy bóng dáng ?
Nàng tức giận dậm chân, lại thấy trên mặt đất có một đồ vật, thấy kỳ quái, nhặt lên, tiện tay bỏ vào trong người.
Một giọng nói tràn đầy trêu chọc vang tới : ‘ A, xem ai đến đây nào?’’
Cô gái ngẩn ra, lập tức cười tươi như hoa, rúc đầu vào trong lòng người nam nhân, thẹn thùng, ‘‘ Cửu ca.’’
Long Tử Cẩm cả giận nói : ‘‘ Ngọc Trí, nha đầu chết tiệt nhà muội, muội định làm tức chết thập ca của muội à.’’
Cô gái kia đúng là nhân vật gây tò mò nhất trong cung hiện nay – Ngọc Trí công chúa, nàng vừa hồi cung, đã đến cung Hoa Âm thỉnh an Thái hậu. Từ nhỏ nàng cùng Long Phi Ly và Long Tử Cẩm tình cảm thân thiết, nghe nói hai người ở Tú Ninh điện, cung nhân nội thị cũng không mang theo, cực kỳ vui vẻ, hứng khởi mà đi đến Tú Ninh điện tìm bọn họ.
Lại gặp phải Tuyền Cơ cải trang, nàng nhất thời nổi hứng, liền muốn thay quần áo thái giám đi hù dọa hai người.
Long Phi Ly cười khẽ, vuốt ve mái tóc Ngọc Trí, ‘‘ Tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi, vừa rồi cùng ai nói chuyện vậy hả?’’
‘‘Là một tên thái giám chết bầm.’’ Ngọc Trí nổi giận đùng đùng nói.
Hạ Tang liếc mắt nhìn Từ Hi một cái, người đằng sau vẻ mặt trấn định, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Trí cười hắc hắc, ‘‘ Tiểu Tang tử, bản công chúa cũng không phải là nói ngươi nha, Cửu ca, vừa rồi có một tiểu thái giám gạt ta, bắt được, nhất định phải trừng trị thật là nghiêm khắc.’’
Thanh Phong lạnh lùng nói : ‘‘ Công chúa đừng khi dễ người khác đã là may lắm rồi.’’
‘‘ Thanh Phong, ngươi là tên quái dị, vẫn còn giữ bộ dáng chết tiệt này.’’ Ngọc Trí hừ một tiếng, lại ôm cánh tay Long Phi Ly nói : ‘‘ Cửu ca, hắn nói có lợn bay ở trên trời, ta nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui, chỗ nào cũng không có a ?’’
‘‘ Ngọc Trí, nha đầu nhà ngươi thế nào lại ngốc như vậy a…’’ Long Tử Cẩm cười tới nỗi cúi gập người lại, khoé mắt hơi lấp lánh nước, hoàng đế khẽ liếc xéo Long Tử Cẩm một cái.
Hạ Tang ngoài cười nhưng trong không cười nói : ‘‘ Công chúa, thái giám kia phỏng chừng đã từng nhìn thấy cả sói bay nữa.’’
Tuyền Cơ muốn chết luôn đi cho xong, nàng mang lọ thuốc trở về, thế mà lại làm mất tấm thẻ*, chắc là có người nhặt được … Nhưng mà, nàng đã nói sẽ không bước vào Tú Ninh điện một bước… * tấm thẻ ở đây hình như là chỉ quyển sổ tỷ ý mang đi, cơ mà J lười soát nên cũng k biết đc, chờ đọc đến gay cấn nhắc đến thì J sửa sau nhé :D
Đương nhiên, chỉ là nàng không đi mà thôi, nhưng nàng có thể phân phó Điệp Phong và mấy thái giám giúp nàng đi tìm, lại dặn dò bọn họ trăm ngàn không thể làm ầm ỹ lên việc đánh mất tấm thẻ.
Chỉ có điều cách làm này thực sự mang lại hiệu quả rất thấp,nhưng có thể làm bây giờ chỉ có như vậy.