TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Mọi người nghe xong đều cảm thấy hồ đồ.

“Cửu ca, hay là thần đệ thay huynh đi qua đó, này… Không phải huynh đã đáp ứng Niên phi nương nương là không bước vào Phượng Thứu cung một bước sao?” Long Tử Cẩm cười khổ nói: “Không phải là thần đệ không hy vọng huynh cùng nương nương hòa thuận như trước, chỉ là quân vô hí ngôn —— “

“Vương gia nói có lý,” Hạ Hầu Sơ cười nói: “Hoàng Thượng, người muốn đến Phượng Thứu cung, có phải là nên suy nghĩ đến việc đổi lại tên tẩm cung của nương nương trước rồi hãy đến hay không?”

Đoạn Ngọc Hoàn vỗ tay cười to, “Hạ Hầu, ý kiến hay lắm!”

Hám Hạ Tang cười dài nói: “Nô tài lập tức đi làm.”

Long Phi Ly liếc Hạ Hầu Sơ, khóe miệng khẽ nhếch, “Đề nghị của Trạng Nguyên rất hay, đúng là hợp ý trẫm.”

Thanh Phong nhìn mọi người, giật mình sửng sốt một lúc lâu.

“Hạ Tang, việc này ngày mai hãy tiến hành cũng không muộn. Danh hiệu Tứ cung nhất điện gắn liền với phong thuỷ, truyền từ đời của tổ tông, lễ nghi không thể phế bỏ, việc sửa đổi cần phải xin phép lễ bộ, chọn tên tốt đẹp và ngày lành tháng tốt hãy đổi biển hiệu, nhất thời trong lúc canh ba cũng khó làm cho thỏa đáng.” Long Phi Ly cười nói: “Trẫm quên mất là hôm nay mẫu thân Niên phi tiến cung thăm, trẫm nên đi thăm một phen. Niên phu nhân ở đấy, ngươi cùng Tử Cẩm phải tiếp đãi cho tốt đừng để chậm trễ.”

Hóa ra vừa rồi thái giám bẩm báo là việc này. Hạ Tang cùng Long Tử Cẩm nhìn nhau, hai người họ tiếp đãi Niên phu nhân, vậy thì Hoàng Thượng tiếp đãi Niên phi à?

Hai người đồng thời bật cười.

Thì ra hôm đó Long Phi Ly đồng ý Niên phi đồng thời cũng an bài Niên phu nhân tiến cung là có ý này.

Hắn nói đã quên, nhưng tất cả mọi người biết hắn là người chỉ cần nghe qua thì không bao giờ quên, huống chi là việc liên quan đến Niên phi, chắc là vừa rồi bị tờ giấy nhắn của Niên phi làm cho nhất thời tức giận nên mới gác chuyện này qua một bên.

Hiện tại, một khi thái giám nhắc đến thì tâm tình hắn lập tức trở nên vui vẻ lại.

Nhưng mà ——

“Cửu ca, Phượng Thứu cung vẫn gọi Phượng Thứu cung mà.” Long Tử Cẩm ngượng ngùng cười.

“Vậy thì có gì phải vội, trẫm không đi vào đó là được.”

Long Phi Ly khẽ nhăn mặt, giống như hắn nói đến vấn đề kỳ quái gì vậy không bằng: “Hạ Tang, ngươi phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị rượu ngon, trẫm mở tiệc ở Thải Trân Các chiêu đãi Niên phu nhân.”

Mọi người nhất thời buồn cười, đây quả thật đúng là không ‘Đặt chân’ vào Phượng Thứu cung, Hoàng Thượng đến Thải Trân Các ngay ngoài Phượng Thứu cung, còn sợ người ở bên trong dám không nghênh giá sao? Hơn nữa việc mở tiệc diễn ra ở nơi khác, cũng hoàn toàn không trái với ước định.

*****

Trong vườn bên ngoài Phượng Thứu cung.

Long Tử Cẩm cùng Hạ Tang rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt u ám của Long Phi Ly, hai người muốn cười lại không dám cười.

Niên phu nhân tiến cung thì không nói làm gì, sao còn hăng hái dẫn theo người nhà nữa chứ ?

Niên thừa tướng, Niên Tụng Đình, Như phu nhân, ngay cả Niên Dao Quang ở tẩm cung lân cận cũng chạy tới.

Bên ngoài cung, bọn họ và một đám nội thị cung tỳ quỳ đầy trên mặt đất. Vậy mà nhân vật chính Niên Tuyền Cơ không biết xảy ra chuyện gì, còn chưa chịu xuất hiện, chỉ có đại a đầu Điệp Phong cười cười đứng một bên.

Long Phi Ly tiến lên đỡ Niên phu nhân dậy, liếc mọi người một cái, thản nhiên nói: “Tất cả hãy bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Như phu nhân đẩy tay Dao Quang, Dao Quang hiểu ý, đang định tiến lên thì đã thấy Long Phi Ly đột nhiên nhíu mày, nhìn chằm chằm dưới chân.

Trên mặt đất có một khối gì đó.

Ngay cả Hạ Tang cùng Long Tử Cẩm cũng tò mò nhìn thứ dưới chân Long Phi Ly.

“Đây là cái gì?” Long Tử Cẩm rất là ngạc nhiên, bật cười nói.

Hạ Tang cười nói, “Vương gia, ngài nên hỏi đây là ai chứ?”

Lúc la lúc lắc đứng ôm chân Long Phi Ly là một đứa bé trai khoảng chừng hai ba tuổi, mình mặc cẩm bào thêu, có vẻ như là một thiếu gia nhà quý tộc, tay chân mập mạp, phấn điêu ngọc mài, bộ dáng ngây thơ rất đáng yêu.

Long Phi Ly nhíu mày theo dõi nó, nó cũng tròn xoe đôi mắt đen láy nhìn Long Phi Ly, không hề sợ người lạ, nó nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên đặt mông ngồi lên giày Long Phi Ly.

Mọi người cả kinh.

“Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi làm cái gì vậy?”

Như phu nhân kêu nhỏ một tiếng, mặt mày thất sắc, nhìn Niên phu nhân một cái, dậm chân nói: “Tỷ tỷ, ta đã nói không nên đưa nó tiến cung mà.”

Niên phu nhân cũng hoảng sợ, bên kia, Niên thừa tướng sợ hãi nói: “Xin Hoàng Thượng thứ tội!”

Mặt hắn đỏ bừng, cả giận nói: “Dao Quang, còn không mau đem —— ”

Một giọng nói lại đột nhiên cắt ngang hắn, “Lục tử, nhóc con đáng chết chạy đi đâu rồi? Để xem ta có đánh chết ngươi hay không nhé, ta cho ngươi uống mà ngươi dám phun đầy người ta, khi dễ tỷ tỷ bệnh nặng mới khỏi đi chậm hả, mau tới đây để cho ta đánh một chút coi… ông trời con, sao ngươi lại ngồi đằng đó! Giầy có rất nhiều vi khuẩn, bẩn lắm.”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, một bóng người thon thả từ trong viện chạy vội ra, đi đến bên cạnh hoàng đế, một tay bế lấy đứa nhỏ.

Nữ tử ôm đứa nhỏ có hơi vất vả, thân mình khẽ loạng choạng, mọi người còn đang ngây người nhìn, Long Phi Ly mặt đen thui nghiêm nghị kéo nàng lẫn đứa nhỏ vào trong lòng.

Trừ Long Tử Cẩm cùng Hạ Tang lơ đễnh, mọi người kể cả Niên phu nhân vẫn còn đang khiếp sợ, Tuyền Cơ này cũng quá mức càn rỡ, dám nói giày hoàng đế bẩn?

Sắc mặt hoàng đế mặc dù ra vẻ lo lắng, lại không nói cái gì, ánh mắt nặng nề quét qua người Tuyền Cơ.

Như phu nhân hung hăng nhéo Dao Quang một cái, Dao Quang biết rõ đã mất cơ hội, đành cắn răng nhìn Tuyền Cơ.

Trước khi xuất hiện Tuyền Cơ bị đứa nhỏ làm cho cả người đều dơ bẩn xộc xệch, nàng đang định đánh cho thằng nhóc này một trận, nhất thời nóng giận xong thì trong lòng thấy ảo não, nàng thảy đứa nhỏ vào lòng nam nhân rồi ngoan ngoãn cúi người hành lễ, “Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng.”

Hạ Tang cùng Long Tử Cẩm nhìn nhau một cái, Long Tử Cẩm vội nghiêng người đi, thân ảnh cao lớn không nhịn nổi trở nên run run, Hạ Tang che lại miệng, trong mắt hắn là hình ảnh Long Phi Ly hai tay vòng qua bế đứa nhỏ, bộ dáng cứng ngắc.

Cùng hoàng đế mắt to trừng mắt nhỏ, lục tử đột nhiên “Oa” một tiếng bật khóc.

Tuyền Cơ thỉnh an xong, thản nhiên nhướng mắt, trong lúc mọi người còn giật mình ngẩn người không biết làm sao, nàng chỉ vào Long Phi Ly nói: “Ê, ngài làm cho nó khóc rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc