Nhìn bóng dáng vị triều thần cuối cùng biến mất ngoài cửa điện, Hạ Tang cười nói: “Chúc mừng Hoàng Thượng, tâm nguyện lớn đã được đền đáp!”
Long Phi Ly cười nhẹ, mở tấu chương trong tay ra.
“Niên phi nương nương nếu không phải được Hoàng Thượng che chở thì đừng nói là đã bị Niên gia đưa vào chỗ chết bao nhiêu lần, ngay cả việc hôm nay cũng vốn khó thoát khỏi vận rủi…”
Hắn liếc nhìn Long Phi Ly một cái, không dám nói tiếp… Long Phi Ly nhớ tới Tuyền Cơ, trong lòng không khỏi hơi giật mình. Đột nhiên lại muốn nhìn nàng một cái, cùng nàng chia sẻ niềm vui trong lòng.
Nhiều năm qua phải dung túng thế chân vạc này, không thể phá vỡ cũng không thể chèn ép, hôm nay chỉ là mới bắt đầu! Hắn nói với Hạ Tang: “Bây giờ trẫm trở về Trữ Tú điện, tuyên Niên phi đến đó gặp trẫm.”
Hạ Tang lĩnh chỉ đi ra ngoài, vừa định cười thì giọng Long Phi Ly lại vang lên sau lưng: “Không được lỗ mãng, đợi nàng ngủ trưa dậy rồi hãy tuyên.”
Hạ Tang chỉ đành quay lại trả lời rồi bước nhanh ra ngoài điện, lúc đó hắn mới dám cười ra tiếng.
******
Biết Long Phi Ly coi trọng chuyện này, Hạ Tang bèn tự mình đi một chuyến. Lúc đến Phượng Thứu cung, Điệp Phong – đại tỳ nữ của Tuyền Cơ nói là Tuyền Cơ đến Thu Thủy hiên.
Hạ Tang khẽ nhíu mày, Niên Dao Quang bị ban thưởng tự ải*, hiện tại cách thời điểm Niên Dao Quang bị hành hình chỉ còn vài canh giờ, Niên phi nương nương đến đó đừng phát sinh chuyện gì là tốt nhất.
* tự ải: buộc bị treo cổ chết
Trên Kim Loan điện đám người Long Tử Cẩm cũng không ở lại lâu mà cùng bách quan bãi triều. Lúc trở lại Trữ Tú điện, đám người Long Tử Cẩm, Hạ Hầu Sơ đến đầy đủ không sót một ai, ngay cả hữu thừa tướng Úc Cảnh Thanh và Đại Lý tự Lâm Tư Chính cũng có mặt, điều không ngờ nhất là hoàng hậu cũng đến.
Long Phi Ly ôm hoàng hậu ngồi một bên, cùng mọi người trò chuyện với nhau thật vui.
Hạ Tang thỉnh an với hoàng hậu, thấy hoàng đế cùng hoàng hậu vô cùng thân thiết, hắn nghĩ rằng may mà lúc này Tuyền Cơ còn chưa đến.
Long Phi Ly liếc mắt nhìn hắn, hắn hiểu ý, đang định bẩm báo với Long Phi Ly thì cửa điện lại lập tức bị đẩy ra.
Người vội vàng bước vào là Tuyền Cơ.
Hạ Tang thầm kêu không ổn, Niên phi tóc mai hỗn loạn, dáng vẻ tựa hồ cực kì gấp gáp, chưa xin phép đã tiến vào, cấm quân ngoài cửa biết nàng là sủng phi của hoàng đế nên cũng không ngăn cản.
Tuyền Cơ không ngờ có rất nhiều người đang ở đây, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cánh tay của Long Phi Ly đang đặt trên bụng Úc Di Tú, một chút sau mới định thần lại hành lễ.
Úc Cảnh Thanh và Lâm Tư Chính thoáng nhìn nhau, cả hai đều nhận ra sắc mặt không hài lòng của đối phương.
Mọi người cũng chào Tuyền Cơ, Tuyền Cơ cười cười, khoát tay, chỉ nói không cần đa lễ rồi khẽ cắn môi nhìn Long Phi Ly.
Long Phi Ly khẽ nhíu mày, nói: “Sao không xin phép tiếng nào đã vào ngay? Lễ nghi cũng không để ý sao!”
Tuyền Cơ cúi đầu nói: “Hoàng Thượng nói phải, là nô tì lỗ mãng phạm lỗi.”
“Hoàng Thượng, Niên muội muội bệnh nặng mới khỏi, người đừng trách nàng.” Úc Di Tú cười cười, từ trong lòng Long Phi Ly đứng lên, bước tới thân thiết kéo tay Tuyền Cơ muốn nàng cùng ngồi xuống.
“Tạ ơn hoàng hậu tỷ tỷ.” Tuyền Cơ nói lời cảm tạ, nhưng lại khéo léo từ chối, chỉ nhìn thẳng về phía Long Phi Ly, “Hoàng Thượng, nô tì có nói mấy câu muốn nói với người, người xem…”
Úc thừa tướng than thầm, quả nhiên cha nào con nấy, cấp bậc lễ nghĩa Niên phi là không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu, lại dám ương ngạnh như thế! Bên cạnh Lâm Tư Chính đã khẽ cười lạnh, ho khụ một tiếng.
Tuyền Cơ cười khổ, mím môi, lại nhìn về phía Long Phi Ly.
“Không phát hiện trẫm cùng các vị đại nhân đang nghị sự sao? Lát nữa hãy đến đi.” Ánh mắt Long Phi Ly càng sâu thẳm, ngữ khí mang theo một chút không kiên nhẫn.
“Vậy người bao lâu nữa mới nói chuyện xong?”
Tuyền Cơ nắm tay lại, thấp giọng hỏi.
Lâm Tư Chính lạnh lùng cười, nói: “Hóa ra chuyện Niên phi nương nương muốn thương nghị với Hoàng Thượng còn quan trọng hơn đại sự triều chính, vậy vi thần xin cáo lui.”
Hắn nói xong hướng về phía Long Phi Ly vái chào thật dài định rời khỏi.
“Xin lão sư dừng bước.” Long Phi Ly cất cao giọng nói, lại nhìn về phía Hạ Tang đứng bên cạnh, “Đưa Niên phi nương nương trở về tẩm cung trước đi.”
“Nàng đi về trước đi, lát nữa trẫm sẽ đến gặp nàng.”
Ánh mắt hắn lướt qua mặt nàng, Tuyền Cơ hiểu rõ tình cảnh xấu hổ lúc này, nhưng chỉ còn mấy canh giờ nữa Dao Quang sẽ… Nàng khẽ cắn môi, đi đến trước mặt Long Phi Ly khuỵ gối quỳ xuống.
Lâm Tư Chính nói: “Úc thừa tướng, ngài không đi cùng Lâm mỗ sao?”
Úc Cảnh Thanh nheo mắt nhìn Tuyền Cơ không nói gì, trong long hắn giận dữ, còn hoàng hậu ở chỗ này mà.
Úc Di Tú cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, muội muội có chút chuyện muốn nói với Hoàng Thượng, vậy bản cung cùng Úc thừa tướng, Lâm đại nhân và các vị đại nhân cáo lui trước.”
Long Phi Ly đứng lên, đi đến trước mặt Úc, Lâm hai người, cười nói: “Như thế thì hôm khác trẫm lại thỉnh giáo tướng gia cùng lão sư.”
Úc Cảnh Thanh và Lâm Tư Chính trong lòng mặc dù căm hận Tuyền Cơ nhưng cũng không tiện làm hoàng đế mất mặt, đều hơi khom người, nói: “Thần không dám, xin cẩn tuân ý chỉ của hoàng thượng.”
Long Phi Ly xoay người nắm tay hoàng hậu, “Đi đường cẩn thận, đêm nay trẫm đến Loan Tú điện thăm nàng.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Hoàng hậu ôn nhu nói, cúi đầu thi lễ, lúc nàng ngẩng lên Tuyền Cơ chỉ cảm thấy ánh mắt nàng ta sáng như hoa như ngọc, dung mạo thanh lệ, tuy không đẹp bằng Hoa Tuệ nhị phi, ngay cả An Cẩn, Dao Quang cũng xinh đẹp hơn nàng vài phần, nhưng lúc này vừa ngẩng lên lại thấy ánh mắt nàng sáng rực, cực kỳ xinh đẹp.
Long Phi Ly cầm tay nàng, ngắm nhìn nàng một hồi mới dặn dò: “Hạ Tang, đưa hoàng hậu nương nương trở về tẩm cung, cẩn thận hầu hạ.”
Tuyền Cơ nhìn thấy trong lòng hơi nghẹn lại.
Hôm qua hắn mới nói với nàng trong diễn có thật có giả, vậy tình hình trước mắt thì sao? Nếu nói là giả, nàng quả thật… không thể tin nổi.
Đêm nay hắn định đến Loan Tú điện sao.
Nàng không nên nghĩ đến chuyện này, chuyện này không có quan hệ gì với nàng.