TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Nàng nghe thấy Long Phi Ly trách cứ nói: “Thân thể đã như vậy sao không ở trong viện dưỡng bệnh cho tốt? Cát Tường đến đây thông báo ý́ chỉ của Thái Hậu là được rồi, nàng lại đây làm chi?”

Như ý nghẹn giọng nói: “Chàng bảo ta chờ chàng đến gặp mặt, cuộc hẹn lần này, ta không biết sẽ phải đợi bao lâu nữa nên mới nhân dịp thay Thái Hậu nương nương truyền chỉ theo Cát Tường đến đây, bằng không nếu ta không lấy cớ…”

Vừa rồi Cát Tường nói, Như Ý từ hôm ở Trữ Tú điện trở về thì bị bệnh ngay, đêm đó đã xảy ra chuyện gì nàng vẫn nhớ rõ.

Như Ý đến thăm hắn, nàng từ trong phòng đi ra gây trở ngại cho bọn họ, sau đó Như Ý bỏ đi, hiện tại Như Ý bị bệnh, hắn nhất định là rất ảo não đau lòng.

Tuyền Cơ cười cười, cố ý xem nhẹ tư thế hai người trước mặt, khẽ cắn môi nói: “Long Phi Ly —— ”

“Hạ Tang, đi truyền y nữ.” Giọng Long Phi Ly lạnh lùng cất lên cắt ngang nàng, hắn hơi trầm ngâm, nói: “Nói là Như Ý cô cô đến truyền chỉ, bệnh cũ lại tái phát, té xỉu ở Trữ Tú điện.”

Hạ Tang hiểu ý, ở Trữ Tú điện mà truyền chỉ chẩn bệnh cho Như Ý thì quá mức lộ liễu, phải nói như vậy mới hợp lý. Hắn gật đầu đi ra ngoài cửa, lại khẽ liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng khẽ thở dài, cho dù là cầu xin cho Niên Dao Quang là không đúng nhưng Niên phi nương nương dù sao cũng bị bệnh nặng mới khỏi.

Ngay cả một cơ hội nói chuyện hắn cũng không cho nàng sao? Tuyền Cơ túng quẫn, trong lòng nói thầm ta đây chỉ nói một lần cuối cùng thôi …

Long Phi Ly lại bế Như Ý lên, bước nhanh vào bên trong tấm rèm thủy tinh, thanh âm đạm mạc truyền đến.

“Nàng trở về đi, trẫm sẽ không đồng ý bất cứ khẩn cầu nào của nàng.”

Tuyền Cơ cắn chặt răng, thân mình không kiềm được khẽ run rẩy.

Nàng đang định tiến lên thì một thân ảnh lại chặn phía trước nàng, “Nương nương, lão nô đưa nương nương trở về.”

“Niên phi nương nương, Như Ý bị bệnh, cô ấy chỉ mong được gặp Hoàng Thượng một lần, như vậy cũng không được sao?” Đôi môi đỏ mọng của Cát Tường mấp máy, mặc dù giọng nói ôn nhu, đôi mắt đẹp ngấn lệ nhưng ngữ khí thật bức người.

Nhìn chằm chằm vào tấm rèm thủy tinh đã buông xuống, Tuyền Cơ đột nhiên giơ bàn tay lên, hướng vào mặt Cát Tường mà tát, Cát Tường kinh hãi, thất thanh nói: “Cô muốn đánh ta? !”

Mọi người cũng lắp bắp kinh hãi, ngay cả Hạ Tang vừa dợm bước ra khỏi cửa lẫn Long Phi Ly đang ở sau tấm rèm thủy tinh liêm cũng đột nhiên dừng bước.

Nguyên tưởng rằng sẽ có âm thanh vang dội nhưng rốt cuộc lại không có chút tiếng động.

Bàn tay chỉ dán vào khuôn mặt run run của Cát Tường rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Tuyền Cơ khẽ nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Đánh ngươi, ta đánh ngươi làm chi? Không sợ lãng phí sức lực sao? Ngày hôm qua ta còn phải nằm ở trên giường đấy… Cát Tường cô cô, được hay không được chưa bao giờ do Niên Tuyền Cơ định đoạt, chỉ là cũng xin cô cô đừng quên, nếu Niên Tuyền Cơ chưa chết thì cũng là chủ tử của ngươi.”

“Đừng dùng ngữ khí kinh ngạc như vậy nói chuyện với ta, nếu ta muốn giáo huấn ngươi, nơi này ai cũng không thể ngăn cản ta! Trừ phi hắn phế ta đi, nếu không, ta vẫn là nữ nhân của hắn.” Nàng nói xong, tay chỉ thẳng tắp vào Long Phi Ly.

“Còn ngài nữa, Từ tổng quản, không cần nhọc công ngài, ta sẽ tự mình đi.” Ánh mắt Tuyền Cơ đảo qua Từ Hi, lạnh lùng cười.

“Như Ý cô cô, hãy dưỡng bệnh cho khỏe.”

Nói xong Tuyền Cơ kiên quyết xoay người rồi mới dám để cho nước mắt tuôn rơi.

Không ai dám lên tiếng, lần đầu tiên mọi người cũng kinh sợ ánh mắt của một người ngoài Long Phi Ly.

Ánh mắt đó long lanh nước, sáng rực như ánh lửa.

“Đứng lại!”

Sau lưng, giọng Long Phi Ly nặng nề truyền đến.

“Nàng nói đi, có phải là nàng muốn trẫm đặc xá cho Niên Dao Quang hay không?”

Ánh mắt Long Phi Ly thâm trầm nhưng cũng như ánh mắt rực lửa của Tuyền Cơ, lúc này mọi người đều có một cảm giác mãnh liệt là, nếu Tuyền Cơ mở miệng, Long Phi Ly sẽ đáp ứng!

Nhất định sẽ!

Có lẽ là vì ánh mắt của Tuyền Cơ hoặc có lẽ là vì câu nói Tuyền Cơ, ta là nữ nhân của hắn.

Một chân đã bước ra khỏi cửa, nghe vậy, Tuyền Cơ cười cười, “Trước khi đến, ta chưa từng nghĩ như vậy, hiện tại cũng thế.”

“Có lẽ, cho tới nay ta và ngươi đều sai lầm rồi, hoặc là kỳ thật chúng ta đều không sai, sai là ở chỗ này, cuộc sống ở Đào Nguyên thôn mặc dù đơn giản, nhưng một đêm đó từng có vài phần vui vẻ.”

“Hạ Tang, cám ơn ngươi, vừa rồi chỉ có ngươi không nhìn ta như vậy…” Thanh âm đã sắp trở nên run rẩy, Tuyền Cơ không nói tiếp nữa, cũng không quay đầu mà rời khỏi Trữ Tú điện.

“Ta đưa cô trở về.”

Sau lưng hình như là thanh âm khẽ run của Thanh Phong, nhưng nàng đã không còn quan tâm.

******

Đúng là vẫn không thể xin được.

Đi nhanh được một đoạn, Tuyền Cơ lấy tay che mặt, cười khổ.

Niên phu nhân nói, nếu nàng không đi cầu hoàng đế thì bà sẽ quỳ mãi ở tẩm cung của nàng không đứng dậy.

Nàng đã đi cầu xin, lại… Nàng nên làm cái gì bây giờ.

“Cửu tẩu.”

Thanh âm trong trẻo từ sau lưng truyền đến, Tuyền Cơ sửng sốt, xoay người lại nhìn, đúng là… Long Tử Cẩm?

“Sao ngài lại ở chỗ này?”

Long Tử Cẩm nhẹ nhàng cười, “Bổn vương đến đây, là vì hai việc. Thứ nhất, lời vừa rồi của cô bổn vương không phục, không nhìn cô như vậy, trừ Hạ Tang ra còn có Long Tử Cẩm ta.”

Tuyền Cơ giật mình sửng sốt một lúc lâu mới bật cười nghẹn, hơi hơi xoay người thi lễ, “Vậy thì Tuyền Cơ xin lỗi ngài.”

Long Tử Cẩm nhướng mày, sắc mặt vui vẻ.

Tuyền Cơ cười đáp lại, cả hai hiểu ý lẫn nhau.

“Vậy còn việc thứ hai thì sao?”

“Việc thứ hai là bổn vương muốn hỏi một câu, cửu tẩu đến Trữ Tú điện kỳ thật là —— ”

Tay Tuyền Cơ buông lỏng, cúi đầu cười, nói: “Mẫu thân của Dao Quang và mẫu thân của ta muốn đến gặp Dao Quang một lần cuối cùng, không có thủ dụ của hoàng huynh của ngài, ai cũng không thể đi vào.”

Long Tử Cẩm khẽ thở dài, hạ giọng nói: “Thì ra cô đến là vì chuyện này.”

Bình luận

Truyện đang đọc