TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Tại doanh địa. Lửa trại được thắp sáng, binh sĩ dàn thành hàng đứng khắp nơi, đây chính là binh lính, thủ hạ của Lăng Thụy vương phủ.

– Lần này căn bản không cần tới chúng ta, một mình Hạ tổng quản đã xới tung hang ổ Phi Hổ môn kia. – một binh lính cười nói. – Các ngươi nói xem, hoàng thượng sẽ thưởng gì cho ngài ấy? E là chức quan lại được thăng cao.

– Ngài ấy đã ngồi vào vị trí hiện tại thì thì còn gì hứng thú với mấy chức quan kia. Sau này Từ tổng quản lui về thì vị trí đó sẽ dành cho ngài ấy. – một binh sĩ khác nói.

– Ta nghĩ chắc không phải, vấn đề ở chỗ thân phận ngài ấy không thể ban thưởng bình thường. Ngài ấy mới chỉ ngoài hai mươi, so với chúng ta còn nhỏ hơn mấy tuổi nhưng đã ngồi đến chức tổng quản. Các ngươi nghĩ, nếu ngài ấy không phải thái giám thì sẽ làm chức vị gì?

– Chức vị này không thể nói được, ta chỉ biết nếu ngài ấy không phải thái giám thì đó chính là tội khi quân. Thời điểm tiên đế còn tại vị, hắn tuổi còn nhỏ đã được xuất nhập cung hầu hạ vua nên đối với nữ nhân e là hiểu biết nhiều so với ta và ngươi. Nhưng đó là nữ nhân của tiên đế, chứ đừng nói tới hiện tại là nữ nhân của hoàng thượng. Tuy ngài ấy là tâm phúc của hoàng thượng nhưng hoàng thượng sẽ bỏ qua sao? Mà ngoài hoàng thượng còn có thái hậu nương nương kìa! – một tên cười bình phẩm.

Nói xong, cả đám cười ha hả một trận. Dù sao vị này cũng là một đại thái giám, quyền cao chức trọng nên mọi người đều rất kiêng dè, cười thì có thể to nhưng nói chuyện chỉ dám nhỏ giọng, thì thào.

– Theo ta nghĩ, thưởng cái gì cũng uổng công, một trận tại Phi Hổ môn đã khiến ngài ấy thành nửa phế nhân rồi. – có người thở dài nói, giọng hạ thấp xuống. – Ta có quen biết với một huynh đệ bên phủ Nội vụ, đêm qua nhóm bọn họ đuổi tới trước tiên nên cũng thấy được chút sự tình.

– Vậy lão ca mau kể cho chúng ta nghe với. – vài tên binh sĩ nháo lên, càng vây chặt lại.

– Tuy nói chúng ta ăn bổng lộc của vua, vì vua phân ưu nhưng Hạ tổng quản cũng gánh chịu nhiều hy sinh. Các ngươi nghĩ đi, gương mặt của công chúa cho dù bị rạch thêm một đao thì thế nào? Hạ tổng quản vì vì giúp nàng chắn một đao mà bị thương gân tay, xem như bồi nguyên một cánh tay trái. Đừng nói tới dùng võ, chỉ e sau này muốn cầm bát đũa cũng không nổi.

– Không phải nói chỉ bị thương gân chân phải sao? Sao giờ lại thành tay trái?

– Cả chân phải và tay trái đều bị thương tới gân cốt. Lúc đó Hạ tổng quản giao thủ cùng mấy tên một lúc, tay trái bị thương nhưng không hề triệt kiếm về phòng thủ. Thiếu môn chủ tên Lãnh Bằng kia không ngờ ngài ấy lại ương ngạnh như vậy nên tìm sơ hở tấn công vào gương mặt công chúa. Ngay lúc đó, Hạ tổng quản đã dùng một tay trái bẻ gãy cổ của hắn còn chân phải lộ sơ hở khiến Lãnh Phi Hổ phát hiện. Lão ta không phải loại ngu ngốc, biết những vết chém bình thường không thể gây thương tổn cho Hạ tổng quản nên lão liền đâm một kiếm vào gân chân phải của ngài ấy. – binh sĩ kể chuyện tiếp tục nói.

Cả đám nghe xong được một trận cảm thán, vừa kính nể vừa cảm khái. Bị phế đi tay trái và chân phải thì cho dù hắn có võ công lợi hại thì cũng là một thân tàn tật. Ngay cả binh sĩ vừa nói Hạ Tang một thân thái giám cũng vì hắn mà thở ngắn thở dài.

– Các ngươi chắc không biết. – một người lại nhỏ giọng lên tiếng. – Nghe người trong cung nói, Hạ tổng quản và công chúa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, giao tình rất sâu đậm.

– Chuyện này cũng lạ, dù gì đó cũng là nữ nhân của người ta, có ai đối đãi như vậy? Theo ngươi nói, tên Lãnh Bằng kia cũng chỉ tấn công vào mặt công chúa chứ không phải chỗ trí mạng nào, ngài ấy tội gì phải hy sinh tay chân của mình. Xem ra, chuyện này phần đa cũng vẫn vì quyền vì thế, các ngươi cũng không cần thấy đáng tiếc. – binh sĩ nói chuyện đầu tiên lên tiếng.

Lời binh sĩ này vừa ra, bốn phía đều im bặt tiếng động, ai ai cũng có vẻ mặt hoảng sợ đồng loạt nhìn về phía sau lưng hắn. Tên lính nói xong, khóe mắt liếc nhìn đã phát hiện công chúa đang đứng ngay phía sau mình, gương mặt lạnh lùng; tên binh sĩ sợ tới mức suýt cắn nát lưỡi mình. Công chúa không quát nạt, chỉ nhẹ giọng nói:

– Nơi này có mấy trăm người, chỉ có các ngươi túm tụm thành nhóm nói chuyện huyên thuyên. Sao? Ngày thường các ngươi cũng thế này hộ vệ vương phủ Thập ca ta?

Hơn mười tên binh lĩnh kinh hãi, toàn bộ vội quỳ rạp xuống đất, dập đầu tạ tội.

– Các ngươi nói Long Ngọc Trí ta không quan trọng, nhưng nếu còn một lần nữa để ta nghe được các ngươi nói xấu Hạ tổng quản thì ta nhất định sẽ cắt lưỡi đám các ngươi ném cho chó ăn.

Ngọc Trí trầm giọng uy hiếp, hơi thở vì tức giận không ngừng phun vào tấm sa mỏng đeo trước mặt khiến nó xao động. Bên dưới tấm sa là một đôi mắt hạnh, chầm chậm liếc nhìn đám binh lĩnh đang quỳ dưới đất một lượt. Bị ánh mắt sắc bén của nàng quét tới, tên nào tên nấy run lẩy bẩy cúi rạp đầu. Bọn hắn nghe nói tính tình vị công chúa này hoạt bát, hiền lành nhưng giờ thì hình như không phải. Lúc cả đám binh sĩ ngước đầu lên thì thân ảnh mềm mại kia đã ở xa xa; chiếc bóng nhỏ nhắn hòa cùng lớp lớp cây rừng đổ dài trên nền đất, chầm chậm tiến về phía doanh trướng của Hạ tổng quản.

~~~

Vào doanh trướng, Ngọc Trí khoát tay lệnh cho mấy nội thị trong phủ Nội vụ lui xuống dưới. Trong lều trại rộng lớn chỉ còn nàng và Hạ Tang, không một tiếng động – Hạ Tang vẫn chưa tỉnh lại.

Ngọc Trí ngồi xuống một góc tháp, ngây ngốc nhìn nam tử đang mê man nằm đó. Chốc chốc cái mũi cay xè, đầu nàng nhẹ nhàng gục xuống, tựa vào lồng ngực ấm áp đang phập phồng yếu ớt kia. Từ Phi Hổ môn trở về, hắn đã nằm trong doanh trướng này ngủ một ngày một đêm. Hắn cũng có tỉnh lại một lần, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng vẫn chu đáo phân phó người đi xử lý chuyện Phi Hổ môn, lo hậu sự cho Tiêu nữ quan rồi phái người lập tức truyền tin về đế đô và Trang vương phủ. Mỗi một việc đều được xử lý một cách thỏa đáng, đâu vào đó.

Từ đầu tới cuối nàng chỉ đứng từ xa nhìn hắn, không dám lại gần. Nàng nhìn đại phu trong Lăng Thụy vương phủ băng bó vết thương trong khi hắn đang hôn mêm; nhìn hắn tỉnh lại cẩn trọng dặn dò thuộc hạ làm việc. Thời điểm hắn nói chuyện, thi thoảng nhìn nàng một cái, ánh nhìn thực bình thản; sau đó, hắn lại ngủ. Thương thế của hắn rất nặng nhưng tuổi trẻ lực tráng nên sẽ nhanh chóng hồi phục những vết thương trên người; có điều vô pháp khôi phục tay chân hắn trở lại như lúc ban đầu. Đại phu vẫn chưa nói cho hắn biết nhưng tin tức đã truyền ra bên ngoài, vài binh linh đã biết chuyện. Sau khi hồi cung chắc chắn cũng truyền khắp hoàng cung. Vậy còn hắn, thời điểm tỉnh lại rốt cuộc hắn đã biết mình bị thương như thế nào chưa? Có lẽ, vừa rồi nàng nên đem đám binh lĩnh nói lung tung ra đánh cho một trận, dù sao nàng cũng phải tìm chỗ phát tiết. Hiện tại, nàng chỉ biết ngồi đây nắm chặt quần áo hắn… Tình cảnh đêm qua vẫn còn hiện lên rõ ràng trước mắt nhưng bản thân nàng lại đau đớn, hoang mang không biết phải làm sao.

Bình luận

Truyện đang đọc