TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

“Ngươi vừa rồi lúc sắp ngã xuống, ta nghe được ba chữ Bích Hà cung, ta còn tưởng mình nghe lầm rồi chứ.”

Tử y nữ tử xoay người lại, sắc mặt trắng bệt, trên quần áo lại loang lỗ vết, máu.

Chu Thất giật mình, rồi lại cười, quả là Như Ý.

“Vì sao trở về?” Long Phi Ly lãnh đạm hỏi.

Như Ý hơi hơi buông tầm mắt, khổ sở nói: “Vẫn là câu nói trong lao thất, chàng cho rằng ta và Cát Tường trở về là để hại nàng ta sao?”

“Không, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hại nàng.” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Long Phi Ly.

Ánh mắt của nàng cũng giống lúc tiễn biệt ngày đó, thật trong trẻo. Rất sáng, rất kiên định, Chu Thất đứng trước gương. Lẳng lặng cười —–A Ly, ánh mắt như vậy chàng sẽ thích sao?

Long Phi Ly lại nhẹ giọng nở nụ cười, “Đừng nói chắc như vậy. Trẫm dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”

“Long Tử Cẩm hôm nay còn nói với ta, không hiểu được tâm tư của chàng, vè sao lại đối xử với nàng ta như thế?” Như Ý nhợt nhạt nở nụ cười, ánh mắt gian nan rời khỏi người nam nhân, nhìn về bóng tối xa xăm, “Chàng đang bảo vệ cho nàng ta, vì sao không nói với nàng ta?”

Long Phi Ly hơi hơi nghiêng người, đứng chắp tay, thân ảnh cao lớn, lãnh mạc ( lạnh lùng thờ ơ)

Chu Thất nhìn vào ánh mắt Như Ý, rồi lại rơi trên bóng dáng kia, ánh mắt si ngốc.

Đỡ lấy gương, ý cười càng sau; vở diễn vốn của hai người, vì sao lại vẫn là ba người rối rắm.

“Chỉ vì nàng ta ngày đó ở Bích Hà cung đã buông tha Ôn Như Ý, có được không?”

Rốt cục, Như Ý cười khổ nói.

“Ôn Tâm Y, nếu không muốn chết, trở về mang chuyện lúc ngươi còn nhỏ vào lễ mừng năm mới được Niên phi cứu giúp nói cho Thái Hậu biết, giải thích rằng muốn báo ân, cái khác ngươi tự mình ứng phó.”

Tham âm đạm mạc đột nhiên truyền đến, Như Ý cả kinh, “Tại sao muốn nói chuyện này với Thái Hậu?”

“Ngươi cho là trong đại lao kia đang giam giữ ai?”

Lời nói vẫn còn ở bên tai, bóng dáng đã tiêu thất nơi của, Như Ý cả người run lên, không kịp nghĩ nhiều, liền nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

“Long Hạo.”

Chu Thật nghe thanh âm từ trong miệng nữ nhân bật thốt ra, nàng không biết liệu linh hồn có thể có độ ấm hay không, nhưng lại cảm thấy trên người lạnh như băng . . . . Long Hạo không phải lang quân của Tía Tô trong truyền thuyết Long Vương sao? Nàng vừa sợ hãi vừa run rẩy, nhìn nam nhân trong gương.

Nam nhân đang bước nhanh, cước bộ đột nhiên dừng lại, Như Ý cười nhẹ nói: “Khi Tuyền Cơ bị nhốt vào trong lao, Thái Hậu đã cài người ở bên người nàng phải không? Kể cả đêm nay, vẫn có người ở trong bóng tối xem chúng ta diễn, chàng không nói cho nàng ta biết, là vì sợ nàng ta lộ ra sơ hở, chàng không muốn Thái Hâu biết chàng . . . . chàng yêu nàng ta, trận đầu truyền đến tin thắng lợi, nhưng tình thế nơi tiền tuyến hiện tại lại càng ngày càng căng thẳng.”

“Chàng lo lắng Thái Hậu cùng các Phiên vương sắp tới sẽ khởi sự! Như vậy, Thái Hậu sẽ không thể dùng nàng để uy hiếp chàng, cũng chỉ có khi chàng không yêu nàng ta, nàng ta mới có thể không gặp bất kỳ nguy hiểm nào!”

“Chuyện hình nhân, chàng nhất định đã điều tra rõ và bắt được nhược điểm của hoàng hậu, ngày đó chàng không động đến Hoàng Hậu, không chỉ vì lo lắng đến thế lực Úc gia, quan trọng chính là, chàng muốn để nàng ta tới cứu Tuyền Cơ! Mấy ngày gần đây Úc thừa tướng mạnh mẽ muốn xử tử Tuyền Cơ, nhưng cháu gái hắn lại hát điệu ngược lại.”

Thanh âm Như Ý ngày càng khàn đi, “Nàng tuyệt thực, chàng bất đắc dĩ đành phải đến đây . . . . chàng quan tâm cẩn thận như vậy, thậm chí không dám để tử vệ ở bên người nàng, sợ Thái Hậu biết chút gì đó. Chàng sớm đã đoán được, Tuyền Cơ thân là tử tội, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, sẽ không có nhiều người nguyện ý làm ra chuyện mưu hại nàng.”

“Cố tình giết một Cát Tường. Ngày ấy khi chàng muốn giết ta, kỳ thật cũng đã có ý định giết Cát Tường rồi, đáng tiếc tử vệ không thể tìm được nàng ta, nàng ta mất tích. Nàng ta thấy chàng vì Tuyền Cơ mà giết hơn trăm người, nhất định biết chàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta, cho nên nàng ta trốn đi cho đến đêm nay.”

“Thám tử ẩn trong lao thấy ta cứu Tuyền Cơ, trước kia Như Ý đối với Tuyền Cơ rất tốt, Thái Hậu còn có thể cho rằng Như Ý tính tình lương thiện, hôm nay ta vì nàng giết người còn có thể nói lên được điều gì đây? Chàng hẹn ta đến Bích Hà cung, là vì muốn cho ta một sự đối đãi, bởi vì ta cứu nàng, chàng thay nàng mang ân huệ này trả lại . . . .chàng quả nhiên yêu nàng ta.”

Ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đảm, nước mắt từng giọt tuôn rơi. Như Ý rốt cục nhịn không được đưa tay che khuất ánh mắt, khàn giọng khóc rống lên, “Chàng trước sau vẫn sợ ta sẽ hại nàng! Ta sẽ không hại nàng, chàng không biết nàng đối với ta mà nói là gì! Chàng cũng không biết chàng đối với ta mà nói là gì!’”

Long Phi Ly chậm rãi xoay người lại, mâu sắc lạnh lùng, không kiên nhẫn nói: “Vừa rồi ngươi nói cái gì mà Long Hạo?”

“Hoàng thượng, chàng có tin trên đời này có tái sinh không? Giả như hôn nhân, từng nên duyên vợ chồng, như vậy sẽ không có dây dưa kiếp sau, nếu cho tới bây giờ vẫn không thể bên nhau, thậm chí là ôm hận mà chết, như vậy một số người có lẽ sẽ có kiếp sau.”

Như Ý cúi đầu nhìn xiêm y của mình, trên đó hiện lên những vết bẩn đỏ tươi ghê người.

“Chàng làm hết thảy e rằng đã tính toán mọi chuyện, chàng không muốn biết tại sao sao? Chẳng lẽ chàng chưa từng mơ thấy những giấc mơ giống như đã từng trải qua sao?”

” Chàng biết rõ trong truyền thuyết, chính thê của Long Vương là long hậu Tía Tô, nhưng người hắn yêu là một nữ nhân khác, sườn phi của hắn Mạc Bính.”

“Long Vương muốn bồi thường cho Tía Tô, nên đã chuyển sang kiếp sau, hắn đối xử tốt vời nàng mười bốn năm, nhưng sau vẫn cứ gặp lại Mạc Bính, vì thế, hắn cũng lại yêu nàng.” Như Ý chậm rãi quỳ rạp trên đất, nghiêng đầu ánh mắt trói chặt trên người nam tử trước mắt, nức nở nói: “Ôn Như Ý chết qua một lần, nhớ lại được một ít chuyện, còn chàng, Long Hạo, chàng khi nào thì mới có thể nhớ ra được đây?”

“Ngươi nói ngươi là tía tô?”

Long Phi Ly mâu quang càng tối lại, liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, xoay người rời đi.

Như Ý ngồi dưới đất, bóng dáng cao to cao ngạo kia dần khuất xa, rốt cục trong tầm mắt chỉ còn là một chấm nhỏ, nước mắt lại trào dâng.

“Như Ý uống thuốc độc, một khắc thân tử, ta vào thân thể của nàng ta, có trí nhớ của nàng, ta biết đó cũng là trí nhớ của ta, ta vốn là một phần của Như Ý, rất nhanh ta lại nhớ đến chuyện kiếp trước, hơn nữa còn cùng người phía trước trải qua, Long Hạo, Long Hạo, chàng có biết thân mang trí nhớ tam sinh đâu khổ biết nhường nào không?”

“ Ta sao lại hại nàng, nàng mặc dù là Mạc Bính, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi . . . . .”

Thanh âm nghẹn lại, nghe nữa cũng không rõ cuối cùng Như Ý nói cái gì. Linh hồn tuy nhẹ hẫng, nhưng Chu Thất không cách nào chống đỡ nổi trọng lượng của mình, trong kính kính ngoại*, vì sao không phải là kính hoa thủy nguyệt, nàng ngã nhào trên đất, hai tay run rẩy vuốt ve gò má. Sao lại có thể như vậy? Chuyện xưa về Tía Tô không ohair chỉ là một truyền thuyết thôi sao? Hiện tại nữ tử này . . . . .Nàng ta là Tía Tô?

(* trong kính kính ngoại: gương phản chiếu đời thực bên ngoài.)

Không, nhất định là có chỗ nào đó nhầm lẫn rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc