Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến thanh âm thái giám, “Hoàng Thượng, nương nương, Ngọc Trí công chúa cầu kiến.”
Tuyền Cơ cười nói: “Muội muội của ngươi đến rồi, vừa nãy nàng đã muốn tìm ngươi, nghe thử một chút xem nàng muốn nói gì.”
Long Phi Ly hơi hơi nhướng mày, Ngọc Trí luôn luôn đợi ngoài Kim Loan điện, từ lúc hạ triều liền đi theo hắn.
Tuyền Cơ mở cửa, Ngọc Trí cúi đầu đi vào, nhìn Tuyền Cơ rồi nhìn Long Phi Ly, nàng đứng một bên, hai mắt đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm nhưng lại không nói lời nào.
Tuyền Cơ vỗ vỗ khuôn mặt Ngọc Trí, “Có gì muốn nói với Cửu ca của ngươi thì nói mau đi!”
Ngọc Trí kéo tay Tuyền Cơ, lại nhìn Long Phi Ly, Long Phi Ly hơi trầm giọng, “Long Ngọc Trí!”
“Ta không tìm Cửu ca, ta tìm tẩu tẩu mà.” Trong lúc cả kinh Ngọc Trí thốt lên.
Tuyền Cơ cùng Long Phi Ly nhìn nhau, Tuyền Cơ bật cười nói: “Được rồi, muội nói đi.”
Ngọc Trí cắn môi, một hồi lâu mới nói: “Tẩu tẩu, danh sách tham gia trận săn bắn đã có chưa?”
Tuyền Cơ cười mắng, “Vừa rồi ta mới hỏi qua Cửu ca muội chuyện này đó, muội hỏi ta làm chi! Hỏi Cửu ca muội mới đúng chứ.”
Ngọc Trí mếu máo, do dự nhìn Long Phi Ly một cái, hắn không để ý tới nàng mà chỉ cầm quyển sách đọc. Tuyền Cơ buồn cười, kéo Ngọc Trí đến một bên ngồi xuống, ôn nhu nói: “Muội đã gọi ta một tiếng tẩu tẩu, vậy để tẩu tẩu lắng nghe tâm sự của Ngọc Trí nhà chúng ta đi.”
“Tiểu nha đầu muội vốn tự nhiên hào phóng, hôm nay lại làm sao vậy?” Tuyền Cơ cười cười, vừa lòng nhìn khuôn mặt Ngọc Trí hai má đỏ ửng, xoay qua nói với Long Phi Ly: “A Ly, thần tử đi theo đến Tây Sơn có Bạch Chiến Phong phải không?”
“Ừ.”
Ánh mắt Ngọc Trí bỗng sáng rỡ, nhếch miệng cười cười.
Tuyền Cơ ôm bụng cười lớn, Long Phi Ly ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, thản nhiên nói: “Trong danh sách không có Long Ngọc Trí.”
“Cửu ca!” Ngọc Trí lắp bắp kinh hãi, “Ồ” một tiếng, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục, “Trước kia thu tế, lúc ta còn chưa tới Danh Kiếm sơn trang học võ không phải đều đi theo huynh và Thập ca đến Tây Sơn săn thú sao? Vì sao lần này không thể đi?”
“Bởi vì Bạch Chiến Phong đi.”
“Cửu ca.” Ngọc Trí dậm chân.
Tuyền Cơ thấy Ngọc Trí gấp đến độ sắp khóc, nhìn Long Phi Ly nói: “Ngươi đừng ghẹo nàng nữa.”
Long Phi Ly không trả lời, tiếp tục đọc sách.
“Tẩu tẩu, tẩu nói giúp Ngọc Trí với Cửu ca vài câu với.” Ngọc Trí níu tay áo Tuyền Cơ, ấm ức nói.
“Cửu ca của Ngọc Trí ơi, trước khi muội muội ngươi giật rách quần áo của ta, ngươi có thể đáp ứng nàng hay không?” Tuyền Cơ vừa bực mình vừa buồn cười, tuy là nàng nói giỡn, nhưng Ngọc Trí tích cực dùng lực níu áo cũng không nhỏ, nói không chừng sẽ thật sự giật rách tay áo của nàng mất.
“Không sao, thế thì sẽ làm cho nàng cái mới.”
Một giọng nói không nóng không lạnh chậm rãi cất lên.
Ngọc Trí trợn tròn mắt, Tuyền Cơ vỗ vỗ tay nàng, giật tay áo lại, đi đến sau lưng Long Phi Ly, đấm lưng bóp vai cho hắn rồi nói: “Hãy cho Ngọc Trí đi theo đi.”
Long Phi Ly liếc nhìn Ngọc Trí một cái, ánh mắt Ngọc Trí lấp láy nhìn hắn mong chờ.
Tuyền Cơ cười mắng: “Nha đầu kia, có chuyện gì thì tìm Cửu ca của muội nói thẳng là được, sao lại đi lòng vòng thông qua ta, muội xem, muội đã chọc giận Cửu ca muội rồi kìa.”
“Đương nhiên, Cửu ca của ngươi tính tình tốt, sẽ không so đo với ngươi, có đúng hay không Cửu ca của Ngọc Trí?” Nàng hơi hơi cúi đầu, hai má chạm vào mặt Long Phi Ly.
Long Phi Ly gấp sách lại, lấy tay đè lại bàn tay đặt trên vai hắn của nàng, liếc nhìn Ngọc Trí.
Ngọc Trí khẽ mím môi, nhỏ giọng nói: “Là Ngọc Trí không đúng, Cửu ca, huynh cho ta đi với.”
“Vậy thì đi theo hầu hạ tẩu tẩu của ngươi đi.”
Một câu nói thản nhiên khiến Ngọc Trí tưởng như đang nằm mộng, sau một lúc lâu mới trở nên nhảy nhót.
Tuyền Cơ thấy chuyện của Ngọc Trí đã có kết quả nên cũng không cần câu dẫn hắn nữa, rút bàn tay ra khỏi tay Long Phi Ly, thong thả trở lại bên cạnh Ngọc Trí.
Hai người đang cao hứng, thình lình Long Phi Ly hỏi: “Ngọc Trí, ngươi chỉ vì việc này mà đến à?”
Tuyền Cơ ngẩn ra, Ngọc Trí đã cười hắc hắc, chạy đến bên bàn học, nịnh nọt nói: “Cửu ca thật thông minh.”
“Nói.”
“Người Tây Lương chúng ta lấy được thiên hạ từ trên lưng ngựa, hàng năm săn bắn không phải đều có trận đấu để khảo hạch thân thủ kỵ xạ của con cháu hoàng gia và văn thần võ tướng sao? Trong một thời gian quy định, người nào săn bắn được nhiều nhất thì sẽ được Cửu ca cùng mẫu hậu ban thưởng hậu hĩnh.”
Tuyền Cơ vừa nghe thấy thì cười nói: “Vậy thì rất hay.”
Rồi lập tức ảo não buông tay, “Đáng tiếc ta không biết cưỡi ngựa, không thể tham gia được.”
Ngọc Trí nháy mắt mấy cái, “Tẩu tẩu, tẩu có muốn cùng mọi người tham gia, mà không phải ở trong doanh trướng chờ Cửu ca ta trở về hay không?”
“Ta cũng có thể chứ?” Tuyền Cơ vừa nghe xong cũng như gà rù khó hiểu.
Long Phi Ly nhíu mày nhìn hai người, Ngọc Trí lại vỗ tay nói: “Chỉ cần làm theo phương pháp của Ngọc Trí đưa ra thì tẩu tẩu cũng có thể.”
“Không được!”
Hai người nghe Long Phi Ly gọn gàng dứt khoát nói một câu, nhất thời tức nghẹn, một hồi lâu, Ngọc Trí nháy mắt với Tuyền Cơ, Tuyền Cơ gật gật đầu.
Nắm chặt nắm tay đứng một bên, Ngọc Trí lo lắng nhìn chằm chằm Tuyền Cơ đang thì thầm với Long Phi Ly, đột nhiên Long Phi Ly thấp giọng nói gì đó, mặt Tuyền Cơ đỏ bừng, Ngọc Trí đang thắc mắc thì Tuyền Cơ ngẩng đầu cười nói: “Tốt lắm, Cửu ca muội đồng ý rồi.”
Ngọc Trí mừng rỡ, liên tục nói: “Tẩu tẩu thiên tuế!”
“Tẩu nói gì với Cửu ca thế?” Nàng lại ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện người lớn, tiểu hài tử nhà ngươi đừng có quản.” Mặt Tuyền Cơ nóng lên, nhỏ giọng nói.
Ngọc Trí vẻ mặt tươi cười, sờ sờ cái mũi, “Mặc kệ, không quản thì thôi, chỉ cần Cửu ca đưa danh sách tham gia và một thủ dụ cho Ngọc Trí toàn quyền phụ trách là được.”
******
Ba ngày sau, Phượng Thứu cung.
Tuyền Cơ đang làm thí nghiệm với mớ dây vàng, ở bên cạnh Điệp Phong, Thúy Nhi chỉ cảm thấy mới mẻ, tập trung tinh thần nhìn nàng làm việc.
Đột nhiên, Tiểu Song Tử chạy vào, không kịp lấy hơi đã gấp giọng nói: “Nương nương, quy tắc trận săn bắn mới vừa được công bố! Công chúa Ngọc Trí đang dán bố cáo ở ngự hoa viên, nương nương các cung và các đại nhân vừa hạ triều đều đi qua xem, người cũng mau mau đi xem đi, nô tài nghe nha đầu trong phòng xem rồi nói lại là quy tắc rất cổ quái nhưng cũng rất thú vị đó.”