TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

“Hạ Tang, ý của ngươi là Ngọc Trí chúng ta chắc hẳn phải làm tiểu thiếp à?” Tuyền Cơ làm bộ cả kinh nói.

Ngọc Trí ngẩng đầu nhìn Hạ Tang, Hạ Tang ngẩn ra, đã thấy nàng trắng bệch sắc mặt, làm sao hắn lại không biết Tuyền Cơ đang mượn Hạ Hầu Sơ để ép buộc hắn, nhưng vừa rồi Long Phi Ly lên tiếng khiến hắn không kịp đắn đo, còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã nói ra chuyện Hạ Hầu Sơ có hôn ước.

Lúc này, ánh mắt thất thần của Ngọc Trí khiến hắn đau xót trong lòng, cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hạ Hầu Sơ không biết trong hồ lô của hai vị đế phi này có bán thuốc gì, hắn cùng với Ngọc Trí chỉ có tình cảm huynh muội, hơn nữa có ai chẳng biết là Ngọc Trí thích Chiến Phong, may mắn Hạ Tang đúng lúc giải vây thay hắn. Không ngờ Tuyền Cơ lại bổ thêm câu này, thiếu chút nữa khiến hắn bị dọa đánh rớt chén rượu.

“Thế nào, nha đầu, không muốn làm thiếp à?” Tuyền Cơ nhìn về hướng Ngọc Trí.

Ngọc Trí buông bát đũa xuống, thấp giọng cười cười, “Tẩu tẩu, cho dù làm thiếp, cũng không có người nguyện ý lấy ta đâu.”

Tuyền Cơ nghe xong cũng giật mình, trong lòng buồn bã, nhất thời cũng không biết làm thế có tốt hay không nữa.

Bàn tay đặt ở đầu gối nàng khẽ ấn nhẹ một cái.

Tuyền Cơ nhìn về phía Long Phi Ly, Long Phi Ly liếc mắt Hạ Hầu Sơ, nhàn nhạt nói: “Hạ Hầu thấy thế nào?”

Hạ Hầu Sơ cả kinh, mồ hôi toát đầy trán, “Hoàng Thượng minh giám, vi thần không dám làm công chúa ủy khuất.”

“Theo vi thần thấy, nếu Trạng Nguyên gia đã có hôn ước trong người, tùy tiện hủy hôn là bất nghĩa, hơn nữa hôn ước đã được định trước, nếu Hoàng Thượng tứ hôn, hai vị tân nương xem như ngang nhau, chẳng kể lớn nhỏ.”

Tuyền Cơ nao nao, nói lời này là… Bạch đại ca ư? Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, nàng nhìn thấy ánh nhìn long lanh trong mắt hắn, trong lòng biết hắn đã nhìn ra trò xiếc của mình, nàng hơi mỉm cười, Bạch Chiến Phong cầm lấy chén rượu, thoáng nâng lên một hơi uống cạn.

Khóe môi hắn vẫn là ý cười ôn nhu, nhưng tựa như cái chết của Ngũ Thất, những chuyện đã trải qua ngày xưa, kiếp này sao còn có thể như lúc ban đầu?

Bạch Chiến Phong vừa cất lời, Đoạn Ngọc Hoàn cười to nói: “Đề nghị của Bạch tướng quân rất hay!”

Tinh Oánh nhướng mày cười, thản nhiên nói: “Đề nghị đúng là hay, nếu sau này Đoạn thống lĩnh cũng gặp tình hướng khó xử như vậy cũng không ngại làm theo.”

Đoạn Ngọc Hoàn ngẩn ra, ngữ khí nữ tử bên cạnh bình thản, nhưng tại sao nghe ra… Tóm lại, trong long hắn nảy sinh chút cảm giác không yên.

Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí nhìn nhau, cùng là nữ nhân, các nàng sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tinh Oánh kia chứ. Tuyền Cơ đột nhiên giật mình nhớ đến lời ngày xưa Bạch Chiến Phong ở trong phủ từng nói với Bạch Chiến Chỉ cùng Bạch phu nhân. Cho dù ở hiện đại, cũng không hẳn có thể cả đời lấy một người, huống chi đây là thế giới trọng nam khinh nữ?

Nàng nâng chén rượu, cười nói: “Tinh Oánh, Ngọc Trí, chúng ta kính trọn đời một kiếp một đôi.”

“Kính.” Tinh Oánh gật đầu.

Đoạn Ngọc Hoàn không tự chủ được nghiêng đầu liếc nhìn Nhạc Tinh Oánh một cái, đã thấy nữ tử ngày xưa hiên ngang lúc này mặt mày thật trịnh trọng.

Ngọc Trí cầm lấy chén rượu, cười tự giễu, uống cạn.

***********************************

Đám nam nhân đang ngồi nhất thời trầm mặc, ánh mắt Thanh Phong hơi hơi xẹt qua người Tuyền Cơ rồi nhanh chóng dời đi. Bàn tay Tuyền Cơ vừa đặt lên đùi liền bị Long Phi Ly nắm chặt đến sinh đau.

Tuyền Cơ cười khổ trong lòng, nàng cư nhiên nói loại lời nói này trước mặt hoàng đế, có điều nàng nguyện ý tin tưởng hắn sẽ làm được.

Bạch Chiến Phong đột nhiên nói: “Đoạn thống lĩnh, lời nương nương vừa mới nói, ngài thấy thế nào?”

Đoạn Ngọc Hoàn giật mình khựng người lại, không ngờ Bạch Chiến Phong lại hỏi mình như thế, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cả đời chỉ một… Nếu Ngọc Hoàn có thể gặp được nữ tử chung tình, tất nhiên sẽ không cưới thêm nữa.”

Bạch Chiến Phong liễm mi cười khẽ, nói: “Hóa ra vừa rồi ngài nói đề nghị rất tốt là muốn nói cho Chiến Phong vui.”

Đoạn Ngọc Hoàn cười, đang muốn nói chuyện lại nhìn ánh mắt Tinh Oánh nhẹ nhàng nhìn qua thì giật mình, nhất thời tỉnh ngộ, nâng chén kính Bạch Chiến Phong, cảm tạ hắn nhắc nhở, đã thấy ánh mắt hắn dường như vừa mới nhanh chóng dời khỏi người ai đó, ôn thuần trầm ngưng.

Tuyền Cơ không dám tiếp tục liếc Chiến Phong nữa, cho dù hai người cũng không có gì ái muội, nhưng Long Phi Ly đang ở ngay bên cạnh. Nàng nhìn thoáng qua Hạ Tang, hắn đang uống rượu hết ly này đến ly khác, nhìn như thanh thản nhưng nếu trong lòng không có gì, tại sao lại uống như vậy?

Nàng rót thêm rượu vào chén của Long Phi Ly, cười nói: “Đề nghĩ của đại ca, Hoàng Thượng thấy thế nào?”

Ánh mắt Long Phi Ly khẽ động, lại nhìn về phía Ngọc Trí, “Ngọc Trí, đề nghị của Chiến Phong, muội thử nói ý kiến của muội cho trẫm nghe xem.”

Mọi người nhất thời cả kinh, Long Phi Ly dường như thập phần nghiêm túc, chẳng lẽ thật sự cố ý tính hứa hôn Ngọc Trí cho Hạ Hầu Sơ?

Ngọc Trí cắn môi không nói, thật lâu sau, thê lương mỉm cười, “Cửu ca, người quái dị như ta không ai chịu cưới, làm vậy không phải sẽ hại Hạ Hầu đại ca sao?”

Nghe thấy thanh âm đau khổ của nàng, Hạ Tang cắn răng một cái, buông chén rượu, nói: “Hoàng Thượng, từ lâu nghe nói Bạch tướng quân cùng công chúa tính tình tương xứng, giao tình sâu sắc, trừ Trạng Nguyên gia, sao Hoàng Thượng không nghĩ —— ”

Hắn chưa nói xong, lại bị Ngọc Trí lạnh giọng cắt ngang : “Hạ Tang, nói vậy ta và ngươi quen biết hình như không chỉ mười năm, không phải giao tình càng sâu đậm hơn sao, có phải cũng có thể tính cả ngươi vào hay không?”

Ngọc Trí đột nhiên đứng lên cười lạnh chất vấn, đám người Hạ Hầu Sơ đều cả kinh, bình thường quan hệ của nàng cùng Hạ Tang rất tốt, hôm nay dường như hai người mâu thuẫn rất lớn.

Đoạn Ngọc Hoàn cười hoà giải nói: “Công chúa đừng nói đùa, sao cũng kéo Hạ Tang vào được chứ?”

Ngọc Trí giễu cợt cười, cắn răng nói: “Đoạn đại ca, có thể Long Ngọc Trí ta thích thái giám đấy!”

Mọi người chỉ nghĩ Ngọc Trí nói giỡn, nhưng sắc mặt Hạ Tang đại biến, Long Phi Ly hơi hơi nhếch môi.

Ngọc Trí đột nhiên đứng dậy quỳ trước mặt Long Phi Ly, nói: “Cửu ca, Ngọc Trí cám ơn huynh cùng tẩu tẩu lo lắng cho Ngọc Trí. Có điều Ngọc Trí cùng Bạch đại ca cả hai đều vô tình, Ngọc Trí có người mình thích, chỉ là —— ”

Nàng cúi đầu cười ra tiếng, “Hắn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, rất nhanh sẽ có thê tử của mình, hắn sẽ không cần Ngọc Trí.”

Nàng nói xong thì lao ra khỏi Phượng Thứu cung, không quay đầu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc