TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Tuyền Cơ xoay người, hướng về phía Long Phi Ly vén áo thi lễ, rồi mới chui vào xe ngựa.

Xe ngựa rất lớn, bên trong thậm chí có đến hai cái giường, hai cái chăn, mấy ngày nàng mê man, hắn không ngủ cùng nàng sao?

Đúng rồi, khuôn mặt như vậy, ai không chán ghét? Nếu không phải là vô tâm vô phế nói chuyện với Tân Truy Truy, thậm chí căn bản nàng không thể đối mặt với nhiều người như vậy.

Truy Truy nói, nàng ta cùng Ngọc Hoàn cả hai đều không thể tìm thấy nàng, nghĩ rằng nàng mất tích, các nàng cũng đã báo cảnh sát, yêu cầu cảnh sát đi tìm. Các nàng cũng thử gọi điện thoại cho nàng, nhưng điện thoại tắt máy.

Ở đây không có chỗ sạc pin làm sao nàng dám để điện thoại ở chế độ chờ. Đêm đó ở Dư Phủ, vốn định gọi điện cho 2 người, nhưng đột nhiên Long Phi Ly vào, hai người đi ngủ, sau lại gặp phải chuyện của Như Ý và huynh muội Mộ Dung.

Điện thoại mất sóng, mãi cho tới khi ở thôn Đào Nguyên nhận được hình ảnh Truy Truy gửi, nàng mặc dù mất trí nhớ, nhưng may là sau khi xem hình ảnh xong rồi cũng biết tắt điện thoại đi. Ngày đó nàng lấy ra nói cho Bạch Chiến Phong đó là bảo vật cùa nàng nhưng không có mở lên, cứ mở tắt như vậy cuối cùng điện thoại chỉ còn lại một nấc pin.

Một khi hết pin, nàng cũng không còn biện pháp nào liên lạc với Truy Truy.

Mặc dù Truy Truy có nói, đã nhận được tin tức của nàng, nàng ta rốt cuộc có thể an tâm đi ăn cơm chiều, bình an là tốt rồi.

Bình an……..

Tháo khăn che mặt xuống, lấy tay che mắt, cuối cùng không nhịn được nước mắt tràn ra đầy tay.

Có ai có thể nói cho nàng, rốt cuộc bây giờ nàng phải làm như thế nào không?

Sự xuất hiện của nàng làm đảo lộn cuộc sống của Bạch Chiến Phong, bộ dáng nàng bây giờ xấu như ma quỷ, làm sao có thể cùng người kia hồi cung?

Lược…….. Hắn nói chỉ tặng cho nàng, vậy còn Như Ý thì sao? Cho dù dung nhan có như lúc đầu, giữa nàng và hắn còn có Như Ý.

Không thể trở về thế giới của chính mình, nàng còn có thể đi nơi nào? Nhưng mà, thật sự nàng muốn rời đi sao? Trở về được sao?

Tiếng nói chuyện cùng mùi đồ ăn bên ngoài truyền đến, nàng cắn chặt mu bàn tay, mới không để tiếng khóc bật ra.

Rèm đột nhiên bị vén lên, nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng lấy khăn che mặt, bối rối không biết quay mặt về hướng nào, nàng vừa vội vừa sợ, vội vàng cúi đầu.

Một bàn tay khẽ chạm vào cằm dưới của nàng, lực trên những ngón tay của đối phương ép nàng không thể không ngẩng đầu lên, là người nọ…… Nàng nhìn thấy hắn cau mày, đôi mắt đen tuyền sắc bén quan sát nàng thật kỹ.

“Ngươi muốn dùng chỗ này thì ta đi ra ngoài”.

“Đi ra ngoài khóc à?” Long Phi Ly thản nhiên hỏi.

Tuyền Cơ sửng sốt, cắn răng nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta khóc?”

“Ừ, đúng là lúc nãy không có thấy, trẫm đứng ở bên ngoài, cách vách xe ngựa mỏng manh nghe thấy, có điều bây giờ cuối cùng đã nhìn thấy..”

Ngữ khí nam nhân này ung dung khiến Tuyền Cơ bối rối, cả giận nói: “Tránh ra, ta đi ra ngoài!”

“Đi ra ngoài? Không phải nàng sợ bên ngoài mọi người để ý dung mạo của nàng thế nào sao?” Long Phi Ly giữ gương mặt nàng lại, hỏi.

Nhìn thần thái bức bách của hắn, Tuyền Cơ nổi giận, tay chỉ vào giường, cười lạnh: ” Không phải ngươi cũng để ý sao? Sao không đưa ta sang một xe ngựa khác? ”

Long Phi Ly nao nao, xiết chặt cằm nàng, nói: “Vì vậy nên nàng khóc?”

Trong lòng Tuyền Cơ hoảng hốt, lập tức nhúc nhích người tránh, muốn đứng lên, Long Phi Ly lại nhanh tay hơn, ôm nàng vào lòng, ngồi xuống chăn đệm.

“Trong hai giường, có một giường là của Ngọc Trí.”

“Ngọc Trí?” Tuyền Cơ ngơ ngác: “Ta cùng Ngọc Trí ngủ ở trong này hả?”

Long Phi Ly thở dài, lanh lợi ngày thường của nữ nhân này hôm nay lại chạy đi đâu mất rồi không biết?

“Trẫm cùng nàng một giường, Ngọc Trí một mình một giường, huynh muội Mộ Dung Phái luôn luôn lén nhìn trộm biết Niên phi ở trong xe ngựa này, Ngọc Trí ở trong này là để tiện cho kế hoạch hôm nay, đêm nay nàng ta không ngủ ở trong này nữa, chỉ có trẫm cùng nàng thôi.”

Tuyền Cơ ngơ ngác gật đầu, chợt nhớ tới cái gì đó, cắn cắn môi cúi đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc