“Theo ta được biết, Niên tần cũng không tốt lành gì với cô, mẫu thân của nàng ta cũng vậy, cô cần gì vì nàng…” Long Tử Cẩm đột nhiên ngừng lời, nhìn chằm chằm thật kỹ Tuyền Cơ.
“Ta không có lương thiện như vậy, mà là vì không lay chuyển được mẫu thân của ta.”
“Cô cũng vì có lòng tốt, nếu không thì chỉ cần giả vờ nấn ná, nói với Niên phu nhân là không cầu xin được thủ dụ của hoàng thượng là có thể giải quyết mọi chuyện thôi.” Long Tử Cẩm cắt lời nàng, ánh mắt xa xăm, thản nhiên nói: “Ôn Như Ý trước kia cũng là một người lương thiện.”
“Trước kia ư? Hiện tại nàng…”
“Hiện tại… Ai biết được?” Long Tử Cẩm cười tự giễu, lại cất cao giọng nói: “Cửu tẩu, thần đệ đưa người đến Thu Thủy hiên nha!”
“Thu Thủy hiên?” Tuyền Cơ thắc mắc.
“Không phải cô muốn dẫn hai vị phu nhân đến đó sao?”
“Ngài có thủ dụ à?”
“Không có.”
“Không có thủ dụ làm sao vào được?”
“Khẩu dụ của Cửu ca… Giả truyền khẩu dụ!”
Sắc mặt Tuyền Cơ đen lại, “Cái này sao có thể được?
“Coi như là thần đệ chuộc lỗi đi, lần đó ở trong rừng mạo phạm, Tử Cẩm vẫn bất an.”
“Đây là khi quân!”
“…”
“Nếu không thì để ta đi giả truyền khẩu dụ cho.”
“Không được!”
“Vậy thì cùng mạo hiểm đi, chúng ta đi cùng nhau, bị phạt có lẽ có thể nhẹ bớt một chút?”
“Cửu tẩu… Đi thôi.” Long Tử Cẩm cười khẽ, đột nhiên lại hơi hơi nhíu mi, “Thôi Nghê Thường, ngươi ra đây.”
Tuyền Cơ ngẩn ra, chỉ thấy ở bên hông cây cối khẽ rung động, Thôi y nữ mặt đỏ tai hồng bước ra.
“Nô tỳ chỉ đi ngang qua thôi.” Nàng ngập ngừng nói.
“Ngươi đi ngang qua, sau đó thuận tiện trốn đi, lại thuận tiện nghe lén bổn vương cùng nương nương nói chuyện?” Long Tử Cẩm nhíu mày cười.
Thôi y nữ gấp đến phát hoảng, cuống quít giải thích nói: “Hạ tổng quản tuyên nô tỳ đến Trữ Tú điện chẩn bệnh, nô tỳ quả thật vừa vặn đi ngang qua nơi này, nào biết —— ”
Tuyền Cơ cười nói: “Nào biết đụng phải Tuyền Cơ cùng thập gia đang nói mấy lời đại nghịch bất đạo, Thôi cô cô không biết làm sao, đành phải trốn đi.”
“Cũng không phải vậy.” Thôi y nữ phản đối đơn giản, nhẹ nhàng thở ra.
Ba người nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Ánh mắt Long Tử Cẩm mơ màmg, nói: “Ta nói Thôi Nghê Thường, tại sao lần nào ngươi cũng đều có thể đi trúng chỗ người khác đang thương nghị chuyện bí mật vậy? Lần trước, bổn vương cùng Như Ý cô cô tâm sự, cũng là bị ngươi bắt gặp. Thôi Nghê Thường, ngươi không biết là nghe được những điều không nên nghe thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?”
“Ta ——” Thôi y nữ mặt cười ngượng ngùng, muốn biện giải vài câu, đáng tiếc nàng là người chính trực, càng gấp thì ngược lại càng lắp bắp nói không ra lời, đành phải cầu cứu nhìn Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ xì cười một tiếng nói: “Được rồi! Thập đệ, ngài cũng đừng hù dọa Thôi cô cô nữa.”
“Bên Trữ Tú điện chắc cũng đang sốt ruột chờ, cô cô mau đi đi. Nhưng lời vừa rồi Tuyền Cơ cùng thập gia nói…”
“Nô tỳ không hề nghe thấy cái gì hết.” Thôi y nữ gấp giọng nói, khom người thi lễ với hai người xong đi vội vàng giống như chạy trốn.
Long Tử Cẩm cười ha ha, Tuyền Cơ bật cười, “Thật sự là rất kỳ quái, Thôi cô cô luôn bình tĩnh, tại sao mỗi lần nhìn thấy ngài đều giống như gặp phải ôn dịch vậy nhỉ?”
“Ôn dịch?” Long Tử Cẩm giật mình sửng sốt một lúc lâu, cười mắng, “Ta nói cửu tẩu, tẩu không thể đổi cái gì khác dễ nghe hơn sao?”
“Cũng không phải sao? Không đúng, ngài làm sao biết được khuê danh của Thôi cô cô vậy?” Tuyền Cơ hơi ngạc nhiên.
Long Tử Cẩm nghiêm mặt, “Bí mật.”
Tuyền Cơ xuy nhẹ, “Đừng có nói là có người nào đó đang đơn phương tương tư Thôi cô cô nha.”
Long Tử Cẩm cười to, “Thần đệ nói Thôi Nghê Thườngđơn phương tương tư thần đệ, người có tin hay không?”
Hắn cười, hơi nghiêng người nhìn Thôi y nữ liếc mắt một cái, bỗng thấy Thôi y nữ đứng ở cách đó không xa đang ngắm nhìn hắn, thấy hắn liếc mình, nàng cả kinh quýnh lên, dậm chân một cái, lập tức chạy trối chết.
Long Tử Cẩm ngẩn ra, “Thôi Nghê Thường này bị gì vậy?”
Tuyền Cơ nhìn thấy hết, cười đến gập cả thắt lưng.
******
Lúc tới Thu Thủy hiên, Niên phu nhân cùng Như phu nhân đang lo lắng đợi ở bên ngoài, rất đông cấm vệ đang canh gác bên ngoài hiên .
Long Tử Cẩm đi tới trước, thấp giọng nói chuyện với thủ lĩnh cấm vệ.
Niên phu nhân nhỏ giọng an ủi Như phu nhân, Như phu nhân khóc nức nở, ánh mắt vừa oán độc vừa cáu giận nhìn Tuyền Cơ, Tuyền Cơ chỉ làm như không nhìn thấy, nhàn nhã nhìn qua chỗ khác.
Đột nhiên, có vài cung nữ từ bên trong hiên đi ra, nhìn dáng vẻ chắc là thị nữ trong hiên, Tuyền Cơ đột nhiên nao nao, vừa rồi một cung nữ đi sát bên người nàng, mùi hương son phấn thoang thoảng trên người nàng ta có chút quen thuộc.
Vốn trong cung đa số là phụ nữ, có mùi son phấn cũng không có gì lạ, nhưng mùi hương trên người cung nữ này lại rất đặc biệt, có chút hương bạc hà mà hình như gần đây nàng từng ngửi được ở đâu đó thì phải.
Nàng lặng lẽ nhìn qua đánh giá, cung nữ kia đột nhiên xoay người nhìn nàng một cái, ngược lại nàng lại hoảng sợ, cung nữ kia cười hơi hơi khom người rời đi.
Nàng còn đang nhíu mi suy nghĩ thì giọng Long Tử Cẩm lại truyền tới, “Vào đi thôi.”
“Nương, các người vào đi, Tuyền Cơ ở chỗ này chờ ngài.” Tuyền Cơ dìu Niên phu nhân đi đến cửa hiên.
Niên phu nhân gật đầu, lại vỗ vỗ tay nàng rồi cùng Như phu nhân đi vào.
Tuyền Cơ cùng Long Tử Cẩm đứng chờ một bên, thấp giọng tán gẫu với nhau. Tuyền Cơ tuy biết người Long Tử Cẩm tâm tâm niệm niệm là Như Ý vẫn lôi chuyện Thôi y nữ ra trêu ghẹo truy vấn hắn, Long Tử Cẩm cười vui vẻ, có ý trêu chọc lại Tuyền Cơ nhưng vẫn không chịu nói.
Hai người đang trò chuyện, Niên phu nhân đột nhiên đi ra. Nàng liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, cười khổ nói:
“Tuyền nhi, tỷ tỷ ngươi không ngờ ngươi sẽ thay nàng cầu Hoàng Thượng để cho mẹ con các nàng gặp mặt lần cuối, nàng nói muốn gặp ngươi, có nói mấy câu muốn nói với ngươi.”