Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Ngọc Trí, nàng gạt nàng ta nói trên trời có heo đang bay nhưng cũng không thấy heo bay trên trời mà, vậy mà lúc này bịa đại là hoàng thượng tới, không ngờ hắn tới thật!
Lúc này Tuyền Cơ muốn khóc cũng không khóc nổi. Hắn tới đây thì nàng chết chắc rồi! Hiện tại nàng không cần biết là hoàng đế hay là ảnh đế*, chạy trước rồi nói tiếp.
(*: nghĩa là chỉ mới thấy bóng dáng của Hoàng đế thôi, Hoàng đế còn chưa tới)
Trong khi mọi người hướng về phía thân ảnh Hoàng đế hành lễ, rõ ràng là nàng đã tránh khỏi thân ảnh siêu quần xuất chúng, nào ngờ lưng áo rất nhanh bị kéo căng, nàng giống như con gà bị người nào đó lôi ngược trở về, nàng thở cũng không dám thở mạnh, đầu cúi thật thấp, dùng tay áo hơi hơi che mặt, liếc mắt nhìn quần áo của kẻ ra tay bắt nàng, chính là Nạp Minh Thiên Lãng.
Tuyền Cơ đẩy tay hắn ra, quỳ xuống, nghiến răng nghiến lợi: tên man di này, thật sự là rất man rợ.
Run run, mặt nhìn chằm chằm xuống đất, Long Phi Ly còn chưa phát hiện ra nàng… ở phía trước mặt một chút, nghe thấy Long Phi Ly cười nói: “Vương tử cùng Thất ca không cần đa lễ, thấy hai vị trò chuyện với nhau thật vui vẻ, có chuyện gì cao hứng sao?”
Một giọng nói khàn khàn cười tiếp lời: “Đúng vậy, Thất đệ cùng vương tử nói cho chúng ta nghe đi, cũng làm cho mọi người cùng vui vẻ một chút.”
Hắn dừng một chút, hơi tò mò, “Tiểu tỳ trong tay vương tử là… ?”
Giọng nói này Tuyền Cơ nhận ra được, là tên Tử Trữ kia. Người này quả nhiên xung khắc với nàng, đùa gì không đùa lại đi đùa như vậy. Nàng càng tỏ ra bối rối, khóe mắt liếc nhìn chung quanh dưới đất, bên cạnh Long Phi Ly có đủ bộ ba (chỉ Từ Hi, Hạ Tang, Thanh Phong) không thiếu ai, hơn nữa còn có Long Tử Cẩm và Long Lập Dục.
Nạp Minh Thiên Lãng liếc nhìn Long Chỉnh Văn một cái, ngưng mi nói: “Trước khi Nạp Minh tới quý quốc đã nghe nhiều hạ thần nói Tây Lương nhân khiết địa linh* (*: ý là nhiều người tài giỏi), đến khi bản thân đến đây mới biết lời nói này quả thật không sai. Chỉ một cung nữ cũng thông minh như vậy, Nạp Minh rất thích, mong Hoàng Thượng có thể ban cho Nạp Minh.”
Long Phi Ly hơi trầm ngâm, nói: “A, có chuyện này sao?”
“Vương tử phong lưu phóng khoáng, đúng là có thể xem là nhất cọc mỹ đàm.” Long Tử Cẩm cười khẽ.
Long Lập Dục nhíu mày cười, “Vương tử cùng phiên vương cùng cầu hôn với Ngọc Trí công chúa, vương tử thân phận tôn quý, nhưng chuyện nhân duyên cũng khó nói, nếu cuối cùng không thể ôm mỹ nhân về nhà thì được một tỳ nữ xinh đẹp, xem như cũng không uổng công tới đây một chuyến.”
Nạp Minh Thiên Lãng vuốt cằm nói: “Đúng vậy.”
“Hoàng Thượng, vi thần cũng muốn cung nữ này, cầu Hoàng Thượng ban hôn.” Long Chỉnh Văn không vội vàng, đợi Nạp Minh Thiên Lãng nói xong mới tiến lên cất cao giọng nói.
Long Lập Dục cùng Long Tử Cẩm nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi, hai người vốn không giao hảo với nhau nhưng lúc này cũng nhìn lẫn nhau. Nên biết mặc dù mẫu thân Thất vương gia Long Chỉnh Văn mất sớm, nhưng lúc còn sống được tiên hoàng rất sủng ái, không biết vì sao về sau vị thất hoàng tử này lại bị tiên hoàng ác cảm, từ nhỏ đã bị phong vương đến quận Vong Ưu, quận Vong Ưu lớn lại hoang vắng, càng vào sâu bên trong thì đầm lầy càng trải rộng.
Không ai ngờ Long Chỉnh Văn tuổi còn nhỏ đã bắt đầu cho khai khẩn toàn bộ, xây dựng thuỷ lợi, lại biết dùng người tài giỏi, trong vòng hơn mười năm đã khiến quận Vong Ưu có thể so sánh với quận Yên Hà phồn hoa rộng lớn, thậm chí còn có thanh thế hơn quận Yên Hà. Chiến tích vang đến triều đình, không còn ai dám xem nhẹ vị hoàng tử bị khinh khi hôm nào.
Hắn vẫn chưa lấy vợ, Thái Hậu cùng hoàng đế cũng nhiều lần nhắc đến việc này, đem danh sách không ít thiên kim của các trọng thần trong triều cho hắn xem, chọn lựa, hắn chỉ mỉm cười nói không vội. Lúc này hắn lên tiếng xin ban hôn cho một cung nữ, làm sao không khiến người ta kinh ngạc cực độ cho được!
Long Lập Dục cùng Long Tử Cẩm lúc đầu chỉ nghĩ rằng Nạp Minh Thiên Lãng coi trọng dung mạo xinh của tỳ nữ trong cung này, bây giờ nghe Long Chỉnh Văn cũng nói như vậy, hai người lập tức nghĩ rằng tỳ nữ này thật sự không đơn giản.
Cả mấy người đứng sau lưng hoàng đế như Từ Hi, Hạ Tang, Thanh Phong cũng cảm thấy nghi ngờ, cùng nhìn về hướng cung nữ quỳ trên mặt đất vẫn một mực yên lặng không lên tiếng kia. Nhưng mà nàng cúi đầu xuống, trán lại bị ống tay áo khẽ che khuất, nhất thời không thể xem rõ dung mạo.
Long Phi Ly hơi hơi rùng mình, trên mặt lại bất động thanh sắc, khẽ cười nói: “Vương tử cùng Thất ca đồng thời yêu cầu ban hôn, như vậy thì tỳ nữ này dung mạo thật hấp dẫn, không ngờ trong hậu cung của trẫm còn có một mỹ nhân như vậy.”
Long Tử Cẩm giương giọng cười, “Hay là Cửu ca hối hận ngày trước không đem giai nhân nhét vào trong hậu cung, ngược lại hôm nay phải thành toàn cho vương tử và Thất ca?”
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức cười to.
Long Phi Ly cười nói: “Lời nói của Thập đệ thật đúng.”
Hoàng đế chết tiệt! Tuy Tuyền Cơ biết là hắn đùa cho vui nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà mắng, nàng vừa hoảng vừa sợ, cộng thêm vết thương rất đau, dưới ánh nắng mặt trời càng thấy đầu váng mắt hoa.
Lúc này, Long Phi Ly chậm rãi tiến lên trước, Tuyền Cơ kinh hãi, hai người bất quá chỉ cách nhau nửa bước, nghe hắn nhạt giọng nói: “Ngẩng đầu cho trẫm nhìn xem.”
Long Lập Dục cười nói: “Nhan sắc ra sao đây, bổn vương cũng rất thắc mắc a!”
Trong Ngự hoa viên nhất thời yên tĩnh, ánh mặt mọi người mở to đều dừng ở trên người Tuyền Cơ. Mặc dù tính tình nàng có lúc cẩu thả, nhưng khi cẩn thận lại rất tỉnh táo, cũng rất thông minh, giờ phút này lại chỉ cảm thấy chưa bao giờ gặp một cục diện khó khăn như vậy.
Cái đầu này ngẩng lên cũng không phải, không ngẩng lên cũng không được!
“Ngươi không có nghe thấy lời trẫm nói sao?” Trước mặt là thanh âm lạnh lùng của hoàng đế.
Tim Tuyền Cơ muốn rớt ra, là ngươi kêu ta ngẩng đầu nha … Dù sao thì lợn chết sẽ không sợ nước nóng, muốn xử lý như thế nào là chuyện của ngươi. Nàng cắn răng một cái, đầu ngẩng lên thẳng tắp, đối diện với con ngươi đen tuyền thâm thúy của hoàng đế.
Sắc mặt Long Phi Ly đại biến, Long Lập Dục đứng bên cạnh thốt lên thất thanh: “Như thế nào lại là cô?”
Từ Long Tử Cẩm đến đám người Từ Hi không người nào sắc mặt không biến đổi.
Mặc dù Long Chỉnh Văn cùng Nạp Minh Thiên Lãng không biết mọi người kinh ngạc chuyện gì, nhưng nhìn thần sắc mọi người kinh sợ vạn phần thì đều chấn động, lại nghe hoàng đế tức giận trầm giọng hỏi, “Niên Tuyền Cơ, tại sao nàng lại ở chỗ này?”