TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Nàng giơ tay ra ôm chặt lưng hắn.

Cái ôm này, đã gây ra chuyện.

Thân thể hắn có chút cứng lại, nhưng không có gỡ tay nàng.

“Long Phi Ly.” Lúc này, nàng cũng không có tâm tư gọi gì mà hoàng thượng với thần thiếp, nàng trực tiếp muốn gọi tên của hắn.

“Nếu Tuyền Cơ khi đó có ở đó, Tuyền Cơ nhất định sẽ cứu đứa nhỏ kia”.

Hoàng đế không nói tiếng nào.

Tuyền Cơ ngẩn ngơ, lại thấp giọng nói: “Chắc là ngươi cảm thấy lời nói của ta mắc cười lắm, ngươi hiện tại rất mạnh mẽ, nhưng mà, sinh lão bệnh tử, không có ai không trải qua thời gian cảm thấy bản thân mình bất lực, ngươi khi đó nhất định rất sợ hãi —— “

Nàng đang nói hoàng đế là một người nhát gan sao?

Hắn vẫn là không lên tiếng, nhưng nàng có thể cảm giác được hơi thở hắn trầm xuống.

Nàng giật mình, có điểm sợ hãi. . . . . Vòng tay trên lưng hắn vẫn đang ôm chặt.

Lúc này, thực dễ dàng nghĩ đến chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nhưng mà, thời điểm thiêu thân lao đầu vào lửa, là thực sự vui vẻ đi.

Nàng cười cười, nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng nói: “Ngươi không thích ta cứu ngươi, vậy thì Tuyền Cơ dạy ngươi bơi lội được không? Chiêu thức hoa mỹ ta không biết rành, nhưng mà kiểu bơi chó thì rất dễ học …”

“Cút đi!”

Tay áo hắn khẽ nhúc nhích, phất một cái về hướng nàng, nàng chỉ cảm thấy một lực mạnh mẽ đè mình xuống, không khỏi lảo đảo ngã ra sau vài bước.

Biết hắn không dùng hết sức, bằng không nàng. . . . .

Cắn cắn môi, chậm rãi xoay người, đi chưa được vài bước, lại bị một cánh tay thô bạo ôm vào trong lòng.

Hắn luôn luôn bình tĩnh đến đáng sợ, hôm nay cảm xúc lại dường như không ổn định.

Tuyền Cơ cảm thấy thật loạn, chân nàng thừ ra, không có cách nào động đậy theo ý mình, mặc hắn kéo đi.

Người nàng rất nhanh bị kéo tới bên hắn, sau đó, cứ như vậy ngã vào ánh mắt thâm trầm mà thô bạo của hắn.

Hắn lạnh lùng, nhưng vẫn ôn nhu nhã nhặn , lúc này…

Nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, ánh mắt hắn mang theo ý lạnh, tay xoa môi của nàng.

Hô hấp của nàng dường như dừng lại, nhưng mà nhịp tim ngược lại đang đập vang như trống.

Vừa rồi khi hắn lôi nàng lại, ấm áp trên bàn tay dường như tan biến trong khoảnh khắc.

Ngón tay thon dài xinh đẹp như ngọc của hắn dừng lại ở trên môi nàng, lạnh lẽo dườn như việc này chẳng qua chỉ là một chút đùa giỡn.

Nàng lại choáng váng, nhắm mắt lại, giống như đêm đó ở dưới mái hiên trong rừng liễu.

Lông mi vừa mới khép lại, hơi thở cực nóng kia liền giống như gió lốc đem nàng nuốt hết.

Hắn thậm chí lười hôn nàng, trực tiếp dùng lưỡi tiến vào khoang miệng của nàng……Lưỡi hắn chạm đến chỗ sâu trong cổ họng của nàng, cuốn lấy từng chút hương thơm trong miệng nàng, hoàn toàn là đoạt lấy, nàng vừa thẹn vừa giận lại đau, nhịn không được giơ tay lên đánh hắn, lại bị bàn tay to lớn của hắn giữ lấy nắm chặt sau lưng.

Tay kia của hắn thì ép chặt vào lưng nàng, buộc nàng không đàng phải không còn liêm sỉ mà đem vùng ngực mềm mại của mình giáp sát vào lồng ngực cường tráng của hắn. Khiến hắn có thể hoàn toàn hưởng thụ vòng ngực mềm mại của nàng.

Thân thể bị tạo thành một góc độ để hắn tuỳ ý làm bừa.

Rốt cục, sau khi tàn phá bừa bãi xong miệng nàng, đôi môi mỏng manh kia lại chậm rãi chuyển qua cổ nàng. Đầu hắn vùi trong cần cổ nàng, hôn vùng toàn bộ vùng da trắng tuyết ở đó.

Bên tai nàng vang lên tiếng thở nặng nề của hắn.

“Niên Tuyền Cơ.” Nàng dường như nghe được tiếng gọi nhẹ nhàng của hắn.

Bàn tay vốn giữ ở sau lưng nàng kéo chiếc áo diễm lệ say mê của nàng vứt xuống.

Tuyền Cơ nghĩ mình điên mất rồi, dường như đã hoàn toàn quên hết ý muốn giãy dụa… Rõ ràng hai tay của hắn đột nhiên thả nàng.

Ánh mắt thâm trầm của hắn, nàng không biết phải hình dung như thế nào.

Sau đó, thân mình hắn chợt lạnh , dây lưng bên hông bị hắn tháo ra.

Áo ngoài của nàng rơi lả tả trên mặt đất.

Hắn đem nàng ôm lấy đặt trên chiếc áo đỏ tươi kia.

*****

Ở chỗ sâu trong rừng lan, hai tiểu thái giám vẻ mặt đỏ lên, sợ hãi bối rối nhìn nhau. Theo ý chỉ của Từ tổng quản, bọn họ mang dây chuyền vô giá Tây Hải Bích Hoa Trân Châu lại đây.

Cũng không dám đến gần, hoàng đế cùng Niên tần nương nương…

Đột nhiên, một âm thanh lãnh liệt vang lên trên đỉnh đầu:

“Bỏ xuống nơi đó, cút đi cho trẫm!”

Hai người hoảng sợ, cầm hộp gấm trong tay đặt vội trên cỏ, khấu đầu, chạy mất.

Tuyền Cơ cắn môi, vội vàng cấp tốc đem minh hoàng Long Văn cẩm bào che lại, với tay lấy kiện áo choàng của mình. Giữa ban ngày ban mặt thế này , trong rừng cây âm u, hắn đối với nàng…

Khuôn mặt đỏ như gấc, cũng may còn không có…

Long Phi Ly cầm đồ vật gì đó trong tay, đã quay lại.

Hắn nhặt long bào mặc vào, cũng không nhìn nàng, đi thẳng đến ghế đá ngồi xuống.

Tuyền Cơ đứng im ở nơi đó, nhìn nhìn trên mặt cỏ xanh, mới nghe được giọng nói thản nhiên của người nọ truyền tới: “Lại đây.”

Nàng dậm chân một cái, thực sự có ý muốn chạy trốn, cuối cùng vẫn là liều chết đi qua, mới đi đến gần, liền bị hắn ôm vào trong lòng.

******

“Chuyện gì mà hốt hoảng như thế?”

Vừa ra khỏi rừng lan, hai tiểu thái giám mới bị khiếp đảm kinh hồn chưa kịp bình tĩnh lại, vừa chạy tới ngự hoa viên, liền bị một tiếng quát đứng lại.

Hai người vừa ngẩng đầu, liền thấy hoàng hậu nương nương, Hoa Phi, Tuệ Phi, Cẩn Tần, còn có vài quý nhân tài tử khác.

Bọn họ đương nhiên không biết, sau khi tiệc xong, Hoa Phi, Tuệ phi liền tìm hoàng hậu, nói lại việc hoàng đế muốn cùng Niên tần đi thăm viếng, nói Niên tần dựa vào cái gì, cũng không biết dùng mỵ thuật hồ ly nào mê hoặc, hoàng hậu mỉm cười nói nói các tỷ muội, sao so đo nhiều như vậy. Các nàng đang nói chuyện, An Cẩn trùng hợp đi từ phía sau tới.

Mọi người đang đi trên đường liền đụng phải hai thái giám đang hoảng sợ.

“Hoàng Thượng ——” một người lắp bắp nói.

“Hoàng Thượng ở đâu?” Một vị tài tử nhíu đuôi lông mày, nhưng đã quên mất trật tự, đám người hoàng hậu còn chưa mở miệng, nàng đã dành hỏi trước.

“Ở rừng Lan.”

Bình luận

Truyện đang đọc