TÁI THẾ LÀM PHI

Dù trong phủ có đang tiếp đãi một vị Vương gia thì thoạt nhìn cũng chẳng thay đổi gì hết, nhưng mọi người trong Ung Nhã Uyển lại không vui chút nào.

Từ khi Triệu Sâm chuyển đến Lâm Phong Uyển sát vách Ung Nhã Uyển, Phù Phong trở nên vô cùng phiền muộn. Trước kia, mỗi buổi sáng chỉ cần hầu hạ tiểu thư trang điểm và ăn mặc bình thường là được, tuy bây giờ vẫn làm việc này thường xuyên nhưng lại khác xa lúc trước, tại sao chứ? Bởi vì tiểu thư càng ngày khó chiều, cái này mặc không được, cái nọ cũng khó nhìn, rồi chê quần áo quá ít, trong lòng mọi người đều hiểu rõ vì sao, nhưng thực tế “khó nuốt” hơn suy nghĩ nhiều…

“Phù Phong, gọi ông chủ của Cẩm Đoạn Trang tới, ta muốn may xiêm y mới.” Mạnh Uyển nằm trên giường, tiếng oán than khắp nơi.

Phù Phong thở dài bẩm: “Dạ, tiểu thư, nô tì lập tức kêu người đi.” Nàng ấy vừa quay người đã bị Mạnh Uyển gọi lại.

“Thôi.” Mạnh Uyển ngồi dậy than thở: “Quái lạ, quần áo khắp phòng mà cứ cảm thấy không đủ là sao nhỉ.”

“Không phải do tiểu thư đâu, tất cả các cô gái đều yêu cái đẹp, đây là chuyện thường.” Phù Phong hùa theo trấn an.

Mạnh Uyển xuống giường, đi tới cửa sổ nhìn tường viện, do dự nói: “Em nhìn ta xem, có phải quá hấp tấp không? Mấy ngày trước vẫn như thường nhưng sau khi cập kê…” Mạnh Uyển im lặng vì không biết hình dung bản thân thế nào nữa.

Phù Phong suy nghĩ rồi đến bên nàng ôn nhu khuyên nhủ: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy là do người căng thẳng thôi, thật ra cũng chẳng có chuyện gì cả, ngày cưới sắp đến rồi, Vương gia lại yêu thương người như vậy nên sẽ không có gì trục trặc đâu ạ.”

Phù Phong đâu biết được kiếp sống mà Mạnh Uyển từng trải qua, đương nhiên nàng ấy sẽ không hiểu lí do nàng nôn nóng như vậy. Thực tế, nàng sợ tất cả những gì đang diễn ra chỉ là giấc mộng hoàng lương (1), sự đau khổ mà nàng trải qua đời trước mới là thật, chờ ngày nào đó tỉnh dậy, phát hiện sự việc khôi phục, mọi thứ vẫn như trước, đó chính là điều đáng sợ kinh khủng nhất.

(1) Giấc mộng hoàng lương: Bắt nguồn từ một điển cố của Trung Quốc.Ý chỉ giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi

Hơn nữa không chỉ Triệu Sâm, trong lòng nàng cũng liên tục nhớ đến những gì Mạnh Nhu nói hôm ấy, nếu nghĩ lại thì…. Tuy nàng đã sống qua một đời người, nàng may mắn được trùng sinh, có thể ở kiếp này nàng không thông minh hơn nhưng vì sinh mạng, Mạnh Uyển cũng phải biết cẩn thận để không dẫm vết xe đổ ở kiếp trước.

“Thôi được.” Mạnh Uyển thấp giọng lệnh: “Đi thông báo cho phụ thân, gần đây ta ở nhà cảm thấy rất bức bối, muốn ra ngoài đi dạo.”

“Tiểu thư muốn đi đâu ạ?” Phù Phong hỏi.

“Chọn đại một nơi đi, dù sao thì ta cũng muốn ra ngoài.” Mạnh Uyển quyết định để cho Phù Phong truyền lời, phụ thân cũng rất thoải mái đáp ứng, nhưng ông lại phái Hàn Ninh bảo vệ nàng, tên này rất tinh khôn. May mà nàng không làm chuyện gì bí mật nên cho hắn đi theo.

Xế chiều hôm ấy, nàng mặc thường phục, cùng Phù Phong giả làm một đôi tỷ muội, Hàn Ninh sắm vai đại ca, đi dạo phố.

Tuy Mạnh Uyển không son phấn, nhưng vì sự đoan trang, yêu kiều trời sinh, người trên phố như lơ đãng lướt nhìn ai kia, nàng phiền lòng vô cùng, dứt khoát đeo nón lá, đi một hồi mới dặn dò Hàn Ninh: “Đứng bên ngoài chờ ta và Phù Phong.”

Hàn Ninh nhìn bảng hiệu cửa hàng, Hồi Xuân Đường, đó là y quán.

“Tiểu thư không dễ chịu à? Sao không về phủ mời Thái y?” Hàn Ninh thắc mắc.

Tìm Thái y? Chưa kể Thái y hoàng cung có quan hệ mật thiết với vị nương nương từ Lâm gia kia đều không phải người tốt, hơn nữa việc này không nên để Thái y biết. Nàng còn chưa xuất giá, nhỡ bị lộ ra ngoài thì làm sao. Cho dù muốn tìm, cũng phải gặp phụ thân để thương lượng trước mới được.

Nhưng nếu nàng… Nàng không muốn phụ thân đau lòng.

“Ta có lí do của ta.” Ngừng nghĩ ngợi lung tung, Mạnh Uyển giải thích xong, kéo Phù Phong vào trong.

Đại phu là một ông lão gần sáu mươi tuổi, mỉm cười tiến lên chào Mạnh Uyển, mở miệng hỏi: “Hai vị cô nương xem bệnh hay hốt thuốc?”

Mạnh Uyển yêu cầu: “Đại phu, dạo này thân thể ta không thoải mái, nhờ ngài xem bệnh giúp.”

Đại phu gật đầu, dẫn các nàng vào nội đường, ngồi sau bàn hỏi: “Cô nương không ngại cho lão phu xem mạch trên tay người chứ?”

Mạnh Uyển vén tay áo, đưa cổ tay trước mặt đại phu, ông ta thuần thục bắt mạch, Mạnh Uyển nhẹ giọng kêu: “Đại phu, tiểu nữ sắp gả chồng, không biết sức khỏe có tốt không?” Nàng cúi đầu, nón lá che đi gương mặt hơi ửng đỏ.

Dĩ nhiên đại phu hiểu yêu cầu của nàng, chân thành bắt mạch, buông tay báo kết quả: “Cô nương, mạch này giống…”

Thấy chân mày ông kéo căng, trong lòng Mạnh Uyển chìm xuống, lên giọng hỏi: “Thế nào?”

Đại phu thở dài: “Lão phu nói thẳng, sau này cô nương rất khó mang thai.”

Mạnh Uyển dại ra, Phù Phong bên cạnh sợ hãi, la lên: “To gan, ngươi nói bậy!”

Đại phu bất đắc dĩ bảo: “Sao ta dám chứ, lão phu hành nghề chữa bệnh mấy chục năm rồi, bắt mạch là biết ngay.”

Thật ra Mạnh Uyển rất ít bị bệnh, hồi nhỏ, bị ngã xuống nước cũng chỉ mắc phong hàn, Thái y chưa bao giờ nhắc tới vấn đề kia của thân thể nàng, e rằng lúc đó Lâm di nương đã giở thủ đoạn, Mạnh Nhu cũng biết chuyện, vậy có lẽ các ả đã bắt đầu tính toán nàng từ sớm rồi…

“Không thể nào!” Mạnh Uyển khăng khăng.

Đại phu lắc đầu: “Lão phu bất lực, cô nương có thể đi hỏi các y quán khác.” Vừa nói, ông đứng lên rời đi, không còn gì để nói.

Mạnh Uyển thu tay, từ từ đứng dậy, không nói một lời đi ra ngoài. Hàn Ninh nhìn hai chủ tớ sau khi ra ngoài trở nên trầm mặc ít nói, tức khắc hiểu sự việc diễn ra bên trong không tốt đẹp gì rồi.

“Tiểu thư, đại phu này không đáng tin, nếu người thấy bức bối hãy gọi Thái y.” Hàn Ninh khích lệ.

Mạnh Uyển khẽ cười: “Lần ta rơi xuống nước, không phải do Thái y đến xem à?”

Hàn Ninh nhớ đến chuyện lần đó, gật đầu hỏi: “Tiểu thư nghi ngờ…?”

Mạnh Uyển không lên tiếng, lặng người lướt nhanh về Tướng phủ, vừa mở cửa bước vào Ung Nhã Uyển đã trông thấy Triệu Sâm ngồi bên bàn uống trà.

Hắn mặc cẩm bào bạch mãng, tóc buộc kim quan, mày kiếm mắt sáng, mũi cao nhọn, dáng vẻ ưu nhã.

“Sao giờ mới về?” Triệu Sâm hỏi nhưng hình như trong bụng biết trước rồi, thẳng thắn nói: “Hầu hết người sống ở Phố Tỉnh đều là dân thường, có nhiều người tham lam, nàng sống trong khuê phòng, đi du ngoạn khó tránh gặp kẻ xảo trá, cẩn thận bị gạt.”

Mạnh Uyển chăm chú nhìn hắn, bước đến ngồi đối diện, nhìn nhìn hồi lâu đột nhiên hỏi: “Vương gia có thích em bé không?”

Triệu Sâm đang châm trà cho nàng, nghe xong thì dừng lại một lát, bật cười: “Nói vậy… chẳng lẽ Uyển Uyển muốn sinh em bé?”

Nếu bình thường, tất nhiên Mạnh Uyển sẽ đỏ mặt nhưng lúc này thì khác.

Nàng cười giễu thấp giọng thì thầm: “Đương nhiên ta muốn, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Không.” Mạnh Uyển chột dạ lảng tránh hỏi: “Hôm qua chàng đi đâu? Tìm khắp mọi nơi chẳng thấy chàng.”

“Xử lý một vài việc ở Vương phủ.” Triệu Sâm nói thật, rồi đứng sau lưng nàng, hai tay khoác lên bả vai mảnh mai của nàng, giọng trầm trầm: “Uyển Uyển, nếu nàng có khúc mắc gì trong lòng, cứ nói thẳng ra, giữa chúng ta không cần phải có bí mật.”

Mạnh Uyển nín thinh, nàng không muốn kể việc đó ra, vì nàng sợ hắn biết được sẽ không tiếp tục yêu nàng.

Càng sợ hắn từ bỏ việc cưới nàng. Dẫu sao không có Vương gia tiền đồ vô lượng nào chịu cưới một người vợ không thể sinh con.

Ông trời đáng ghét kia, giúp nàng sống lại nhưng không chịu thành toàn cho nàng hả! Sao không cho nàng trở về lúc còn bé đi? Cho nàng sống lại nhưng lại không thể cho nàng một đứa con, bi ai làm sao?

Nàng nhận ra, cả hai đời nàng đều rất ích kỷ. Nàng sợ mặt phải mặt đối mặt mà tiết lộ bí mật đáng xấu hổ này với một người tốt như Triệu Sâm.

“Mặt nàng tái xanh kìa.” Bỗng Triệu Sâm hô: “Để ta kêu Thái y tới đây xem sao.”

Mạnh Uyển vội vàng kéo tay hắn ngăn cản: “Không, ta hơi mệt thôi, truyền Thái y thì hơi quá rồi.”

Triệu Sâm tỏ vẻ cố chấp, mặc kệ Mạnh Uyển phản đối, Mạnh Uyển cuống cuồng tức giận, dường như do hắn quá nuông chiều nàng, khiến nàng vô pháp vô thiên, coi thường thân phận địa vị.

“Đừng mời!” Mạnh Uyển trừng mắt: “Đã nói là ta không sao, ta rất khỏe mạnh, hay chàng hy vọng ta mắc bệnh?”

Triệu Sâm kinh ngạc nhìn, Mạnh Uyển chống lại đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn, nàng chột dạ, ôn nhu an ủi: “Không sao, giờ sẽ phiền toái nếu người khác biết chàng ở Tướng phủ, không nên kêu Thái y.”

Triệu Sâm nhàn nhạt đáp: “Vậy ta sẽ kêu người của ta đến khám cho nàng.” Dứt lời đi thẳng ra sân, dáng vẻ không cho phép từ chối.

Mạnh Uyển tuyệt vọng ngước cổ nhìn nóc nhà, thật buồn cười làm sao, sự giấu diếm ích kỷ của nàng bị vạch trần trong nháy mắt sau khi Triệu Sâm biết chuyện sẽ có phản ứng gì đây, nàng còn khả năng từ chối sao?

Khi hòa thượng Vân Thủy đến, Mạnh Uyển đang ngẩn người ngồi trên ghế, ông và Triệu Sâm một trước một sau đi vào, trông thấy nàng, ông hiền lành liên tục niệm “A Di Đà Phật”, gương mặt dễ nhìn chính trực rõ ràng rất đáng tin.

“Bần tăng Vân Thủy, diện kiến Mạnh tiểu thư.” Vân Thủy chào hỏi.

Mạnh Uyển tiếp đón: “Đại sư khách sáo, thật ra hơi thất lễ, ta không có bệnh, nhưng Vương gia quá lo ngại nên…”

Vân Thủy đáp: “Không sao, Mạnh tiểu thư không ngại thì để bần tăng xem giúp người một chút.”

Mạnh Uyển cứng người, Triệu Sâm bên cạnh giữ im lặng, quan sát dáng vẻ trốn tránh của nàng, trong lòng khó chịu hơn gấp bội. Nhưng hắn chỉ có thể khiến nàng đau lòng mới chiếm được sự an tâm của nàng.

“Tiểu thư, mời ngồi.” Vân Thủy đưa tay chỉ cái ghế, Mạnh Uyển không thể làm gì khác ngoài ngồi xuống.

“Bần tăng mạo phạm.” Vân Thủy xin lỗi, sau đó đưa ngón tay đặt lên cổ tay nàng, an tĩnh bắt mạch.

Hồi lâu ông không phản ứng gì, tập trung nhắm mắt bắt mạch, Mạnh Uyển cúi đầu nhìn tay áo, còn Triệu Sâm cũng chăm chăm nhìn nàng rồi đợi Vân Thủy mở miệng.

“A Di Đà Phật.” Vân Thủy ngồi dậy, mỉm cười: “Mạnh tiểu thư khỏe mạnh.”

Mạnh Uyển cười khổ, thu tay về, ánh mắt đờ đẫn không ánh sáng.

Triệu Sâm hỏi: “Mạnh tiểu thư không sao chứ?”

Vân Thủy nói: “Không sao, chẳng qua gần đây ít nghỉ ngơi, người mệt mỏi, chỉ cần trước khi ngủ đốt hương an thần là được.”

Mạnh Uyển không tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên, kinh ngạc thốt: “Ngài nói gì?”

“Mạnh tiểu thư đừng bận tâm, thân thể người rất mạnh khỏe.” Vân Thủy cười ôn hòa: “Bần tăng tự chế một ít hương an thần giúp ngủ sâu, người nhất định nhớ đốt trước khi đi ngủ đấy.”

Mạnh Uyển ngây ngốc cầm túi vải lấy ra từ trong ngực hòa thượng, vẻ mặt phức tạp.

Triệu Sâm âm thầm thở phào, nhẹ nói: “Giữ gìn sức khỏe, ta tiễn hòa thượng về.”

Vân Thủy đi trước, Triệu Sâm liếc Mạnh Uyển một cái, nàng chưa kịp hoàn hồn, hắn đã dứt khoát đưa Vân Thủy rời đi.

Bên ngoài, Vân Thủy nhỏ nhẹ chất vấn: “Vương gia không hối hận?”

“Đừng hỏi lại ta.” Triệu Sâm nói thẳng: “Trước sau như một.”

…..

Bốn ngày sau, đại quân hồi kinh, Triệu Sâm cũng rời Tướng phủ diện kiến Hoàng Thượng với Ninh Tướng Quân.

Nếu như lời hứa thì hôm nay hắn sẽ dâng chỉ xin Thánh thượng cưới nàng.

Mạnh Uyển ngồi trong hành lang uốn quanh vườn hoa, nhìn sóng nước ngọc bích trong vắt, buồn tủi.

Nếu nghĩ ra thì… một người là đại phu phố Tỉnh, còn một người lại là đại sư, nàng biết phải tin ai nhưng bản năng lại khiến nàng suy nghĩ lung tung mãi.

Khoan đã, câu nói đầu tiên của Triệu Sâm khi nàng quay về?

“Hầu hết người sống ở Phố Tỉnh đều là dân thường, có nhiều người tham lam, nàng sống trong khuê phòng, đi du ngoạn khó tránh gặp kẻ xảo trá, cẩn thận bị gạt.”

Hắn đang ám chỉ điều gì?

Chẳng lẽ… Hắn đã biết rồi?

Không, không đúng, nếu như vậy thì chẳng những Triệu Sâm biết nàng hoàn toàn trái ngược kiếp trước, thậm chí… có khi không có việc gì hắn không làm được. Điều đó khiến nàng sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc