TÂM ẨN - MINH DÃ

Lâm Luật không thuộc về thế giới này, cho nên nàng cũng chẳng muốn cùng những người khác giao tiếp, cho nên bạn bè của nàng không nhiều lắm, ngay cả bạn bè duy nhất hiện tại - Trần Hi cũng là do chủ nhân của thân thể này lưu lại, có thể nói là bạn từ nhỏ.
 Trong mắt Trần Hi, vốn dĩ tính cách Lâm Luật không cởi mở, nhưng ít ra cũng coi như bình thường nhưng từ tai nạn xe năm năm trước về sau, tính cách Lâm Luật thay đổi rất nhiều, không những tự kỷ, mà ngay cả ăn cơm cũng ôm một quyển sách lượng tử học nghiên cứu, mặc dù cô gái này lớn lên xinh đẹp nhưng vẫn khiến Trần Hi khó có thể chịu đựng.
 "Lâm Luật, cậu có thể đem loại sách khó hiểu này cất vào rồi ăn uống đàng hoàng được không, tôn trọng mình một chút?" Trần Hi tức giận nói, tuy rằng cô lớn lên không bằng Lâm Luật nhưng suy cho cùng thì cũng có thể xem là thuộc hàng hoa hậu giảng đường, nhìn một cái cũng không nhìn mình nữa, thực sự rất đả kích!
 "Mình vốn không muốn ra ngoài ăn cơm, tại cậu kiên quyết muốn kéo mình đi" Lúc này Lâm Luật cũng không muốn bỏ sách xuống, nàng cảm thấy thời gian hoàn toàn không đủ dùng, lúc này nàng rất hy vọng bản thân vẫn là người nhân tạo, bởi vì người nhân tạo có sinh mệnh vô hạn, như vậy nàng có thể chờ đến ngày đó một lần nữa, trong sinh mệnh hữu hạn của con người, gặp lại người kia xác suất quá xa vời.
 "Cậu mà còn như vậy sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma, hiện tại cậu đã có điểm giống mấy nhà khoa học lập dị rồi đó, trước kia sao mình không thấy cậu hứng thú với khoa học như vậy chứ..." Trần Hi oán giận nói, nếu không phải mẹ Lâm dặn dò cô chiếu cố Lâm Luật, không cho nàng tự kỷ như vậy nữa thì Trần Hi cũng không muốn quản cô gái càng lúc càng không thú vị này.
 "Được rồi, ăn cơm đi" Lâm Luật khẽ nhíu mày, Trần Hi luôn than trách liên tục, nếu không phải cảm thấy áy náy với chủ nhân thân thể bị nàng chiếm này, Lâm Luật cũng không muốn phản ứng với tất cả những vấn đề không phải mục tiêu của nàng. Lâm Luật đặt sách xuống vùi đầu ăn cơm, nàng muốn lập tức kết thúc bữa cơm này.
 "Lâm Luật, cậu tiếp tục như vậy là không được, cái gọi là ăn cơm là tiến hành trao đổi, đẩy mạnh quan hệ cũng không phải đơn thuần là ăn...." Trần Hi cảm thấy mẹ Lâm lo lắng cho Lâm Luật tự kỷ cũng không phải không có đạo lý, Lâm Luật càng ngày càng không hiểu phương pháp đối nhân xử thế.
 Lâm Luật cảm thấy Trần Hi so với mẹ nàng hiện tại còn dài dòng hơn, giống như lão gà mái, quang quác kêu không ngừng, tuy rằng động cơ của Trần Hi là vì muốn tốt cho nàng nhưng Lâm Luật vẫn cảm thấy đau đầu âm ỷ. Đã từng làm người nhân tạo, tình thương là trang bị cơ bản có sẵn, dù sao trong thế giới tương lai, giá trị tồn tại của người nhân tạo là lấy lòng con người nên không thể vô lý đối với con người được, không thể khiến người ta cảm thấy không thoải mái, cho nên năng lực ứng đối hoàn cảnh vĩnh viễn vượt xa con người. Bởi vì con người sẽ xử trí theo cảm tính nhưng người nhân tạo thì không. Chẳng qua là hiện tại Lâm Luật làm người cảm thấy không cần phải ... lấy lòng những người không quan trọng với mình.
 Tuy rằng bị giảng đạo khiến Lâm Luật cảm thấy rất không thích nhưng Lâm Luật cũng không cắt ngang bài diễn thuyết của lão gà mái Trần Hi, bởi vì mẹ đã từng nói, lương thiện là phẩm chất đáng quý hiếm có ở con người, không nên đả kích hoặc diệt trừ phẩm chất này. Lâm Luật phải thừa nhận thật ra Trần Hi không đáng ghét như vậy, tuy nhiên nếu như không có tía lia thì thật tốt rồi.
 Trần Hi nhìn thấy Lâm Luật nửa ngày cũng không nói tiếng nào, bản thân cô nói một mình cũng không cảm thấy thú vị, phải đổi đề tài khác thôi, thật ra Trần Hi mơ hồ cảm thấy Lâm Luật cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là nàng lười trả lời những người chung quanh. Những người Lâm Luật lười đố đáp cũng bao gồm có cô, suy nghĩ như vậy khiến Trần Hi có cảm giác thất bại, dĩ nhiên cha mẹ Lâm Luật cũng có thể như vậy, sau tai nạn xe tựa hồ đối với tất cả những thứ xung quanh mình Lâm Luật đều mất hứng thú, ngoại trừ khoa học.
 "Cậu thực sự muốn đi Mỹ du học ngành vật lý học chán ngắt đó sao?" Trần Hi hỏi, vật lý học gì gì đó, ngẫm lại đều cảm thấy khô khan nhạt nhẽo đồng thời cũng không thấy có tương lai gì.
 "Uhm" Lâm Luật gật đầu, thủ tục đã thông qua một nửa, cuối năm sẽ đi, nghĩ tới đây Lâm Luật mới có chút ý cười, cho dù như thế nào thì kế hoạch của nàng đã thực hiện được một bước nhỏ.
Trần Hi nhìn Lâm Luật hiếm khi nở nụ cười, rõ ràng là một mỹ nhân nhưng bình thường lại giống như mặt mày tê liệt, rất ít biểu lộ tình cảm, chẳng khác nào một người máy, quả thật là Lâm Luật đang tiến xa trên con đường trở thành một nhà khoa học lập dị. Trần Hi nhìn người đẹp trước mặt, trong lòng không ngừng thở dài.
 Thật ra muốn cùng Lâm Luật có chuyện để nói thì phải cùng nàng thảo luận về vật lý học sâu xa, Trần Hi không chỉ một lần suy nghĩ như vậy. Trần Hi cho rằng Lâm Luật dùng chân tình mà yêu vật lý, chứ không biết thật ra Lâm Luật cũng cực kỳ không thích vật lý. Dù sao Lâm Luật cũng từng làm người nhân tạo, lúc ban đầu nàng được thiết lập là tiểu Loli dể thương hiểu chuyện, bị bán cho con người, sau lại làm con gái của một người khác, làm cho người khác thương yêu đó mới là chuyện nàng am hiểu nhất,  hiểu biết của nàng đối với vật lý học cũng chỉ giới hạn trong lý luận vật lý cơ bản, giống như hiểu biết cơ bản của con người về vật lý bây giờ, ví dụ như định luật Newton gì gì đó. Cho nên vật lý học và những thứ giống như vậy thực sự không phải chân tình, mà thật ra cũng chỉ là thứ nàng ghét.

"Quên đi, dù sao thì khuyên cậu cũng không được, không nói những chuyện mất hứng này nữa, đi tập thể hình cùng mọi người được không?" Trần Hi hỏi.
 "Được" Lâm Luật không từ chối.

Lâm Luật có thói quen tập thể hình, lúc đầu nàng không phải tập thể hình để duy trì dáng người, mà nàng tập là vì mục đích sống lâu hơn, thậm chí nàng còn là người ủng hộ giữ gìn sức khỏe theo cách đông y, ăn uống thanh đạm, làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, ngủ sớm dậy sớm, yêu quý sinh mệnh. Nàng suy nghĩ, nếu như nàng có thể sống đến chín mươi tuổi thì có thể gặp được Lâm Đường lúc nhỏ, dù sao thì hiện tại cũng cách thời gian Lâm Đường sinh ra chỉ có tám mươi lăm năm. Xuyên qua không gian và thời gian có thể xem là chuyện vô cùng xa vời, vì thế đây là dự định cho trường hợp xấu nhất. Nàng muốn gặp lại Lâm Đường, cho dù là nhìn một lần cũng được, cho dù khi đó Lâm Đường có thể chỉ là một cô bé. Lâm Luật cũng không hiểu nàng luôn bị ám ảnh như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì.
 "Chỉ có lúc này mình mới cảm thấy cậu có chỗ giống với mấy đứa con gái bình thường, ít ra cũng thích làm đẹp" Cùng Lâm Luật đến nơi tập thể hình, Trần Hi đổ mồ hôi nhễ nhại nói với Lâm Luật, thuận tiện đem khăn mặt đưa cho Lâm Luật.
 Lâm Luật không từ chối, nàng nhận lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, nàng có chút yêu thích cảm giác vận động, đó chính là cảm giác thiêu đốt sinh mệnh, đây là cảm giác mà người nhân tạo không cách nào cảm nhận được.
 "Lâm Luật, mình phát hiện ở đây ngược lại không ít người đẹp nha, cậu nhìn xem hai cô gái kia bề ngoài cũng không tệ" Trần Hi là tiêu biểu của hiệp hội thích vẻ bề ngoài, không những thích ngắm trai đẹp, mà còn thích nhìn gái xinh.
 Lâm Luật đối với những thứ này không hề hứng thú, nhưng vẫn theo tầm mắt của Trần Hi nhìn qua, dù sao cũng là bạn bè, lúc tâm tình của nàng tốt cũng sẽ có chút phối hợp cùng Trần Hi. Sau khi Lâm Luật nhìn ra một trong hai cô gái kia liền ngây ngẩn cả người, đó là một cô gái có khuôn mặt giống Lâm Đường vài phần.
 Lâm Luật nghĩ đến một loại khả năng, mình cũng có thể sống lại ở thời đại này, vậy Lâm Đường cũng có thể giống như vậy, mặc dù khả năng này cực kỳ nhỏ nhưng Lâm Luật vẫn không kiềm chế được trái tim kích động muốn nhảy ra ngoài, đến nỗi nàng cảm thấy tay mình cũng có chút phát run.

Bình luận

Truyện đang đọc