TẨM THẤT MỸ LANG

Cầm trong tay hai cái bánh bao, còn có chai sữa mới mua từ Phương Lưu gia, Hoắc Mẫn Lăng nhanh hơn bước chân, vội vàng đi qua hành lang.

Sao bình thường hắn đều chậm chạp giờ lại vội vàng như vậy a?

Đương nhiên, bởi vì hắn muốn trốn người……

Thừa dịp tan học trong khi hai người kia bị bao vây, hắn phải tranh thủ điểm thời gian ấy, tìm nơi không có người quấy rầy hảo hảo đọc sách.

“Hoắc Mẫn Lăng!”

Vừa mới vừa đi đến cuối hành lang, đường phía trước đã bị người ngăn cản.

Không phải hai ông thần phiền toái kia……

Nhìn một đám người hung thần ác sát, Hoắc Mẫn Lăng gục đầu xuống, bên dưới đại thấu kính hiện lên một tia khó chịu.

Cho dù không phải hai người kia, nhưng hẳn là cùng bọn họ thoát không được quan hệ.

Ngăn lại hắn là một đoàn học sinh LM học viện, từ nhỏ tới lớn đại khái đến mười người, nhìn qua sắc mặt mỗi người đều âm lãnh.

Tới giây tiếp theo, hắn đã bị đám người kia kéo dài tới hành lang bên cạnh, học sinh cầm đầu trừng mắt với hắn, cứ như là hắn thiếu y bao nhiêu bản siêu cấp sách tham khảo vậy……

“Có biết chúng ta vì cái gì muốn tìm ngươi?” Lời dạo đầu có điểm quen tai, dường như nghĩ tới đáp án, Hoắc Mẫn Lăng nhíu mi, hắn gần đây vẫn thực an phận thủ thường, duy nhất làm một chuyện sai đại khái chính là cùng hai cái gia khỏa phiền toái kia xuất hiện quan hệ……

Bất quá bởi vì chuyện này, có thể rước lấy phiền toái tuyệt đối không phải ít……

Nhìn đám người kia vẻ mặt phiền chán chờ đáp án từ hắn, đầu vòng vo chuyển, Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Không biết? Vậy quên đi! Nói cho ngươi, chỉ cần ngươi từ phòng 3p chuyển đi, chúng ta cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa!” Trong đó một người đứng ở trước mặt học sinh ngón tay chỉ thẳng vào trán Hoắc Mẫn Lăng, tư thế kia cực kỳ giống Hàn Kì, không khỏi làm Hoắc Mẫn Lăng theo phản xạ nhíu nhíu mày.[ hắc~3p phòng ngủ…… Hảo hảo cười nghe phương pháp……]

“Nhưng là…… Nếu ngươi không chuyển ra mà lại ở nơi đó không đi, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!” Một học sinh khác từ bên cạnh hắn đứng dậy, còn túm bả vai Hoắc Mẫn Lăng một phen đẩy ra.

Bị đẩy dội ra, Hoắc Mẫn Lăng theo quán tính lung lay một cái, bởi vì hắn thoạt nhìn có vẻ gầy cho nên cảm giác như là muốn từ phía trước ngã về sau.

Thế nào là không khách khí?

Dường như hẳn là còn có một câu uy hiếp đe dọa kế tiếp.

Nhưng Hoắc Mẫn Lăng rất lười nói, chỉ là ở trong lòng đưa ra nghi vấn này.

Hoàn hảo, không biết là lòng có tâm linh tương thông hay là như thế nào, đám người kia lại tự mình nói tiếp.

“Nếu ngươi còn khăng khăng một mực ở lại! Nói cho ngươi biết! Tứ mắt tử thối! Ta liền cưỡng gian lão ba lão mẫu lão tỷ lão muội lão ca lão đệ của ngươi! Cưỡng gian đại cô của ngươi! Cưỡng gian dì cả của ngươi! Cưỡng gian đại tẩu của ngươi! Cưỡng gian đại thẩm của ngươi! Cưỡng gian đại cữu của ngươi! Cưỡng gian……[ tĩnh lược n cái tên thân thích…]……của ngươi. Sau đó cưỡng gian tổ tông mười tám đời của ngươi! Cuối cùng cưỡng gian đến cả nhà bằng hữu của ngươi!!” Hai cái dấu chấm than đã xong bài liệt kê gia phả dài đến mười phút, tên uy hiếp thở hổn hển, miệng khô lưỡi nóng nuốt nuốt nước miếng, lại thêm vào một câu:“Như thế nào? Chuyển hay không chuyển?”

Cuối cùng đợi cho hắn đem lời nói hết, nghe được một câu cuối cùng kia, Hoắc Mẫn Lăng lặng yên một chút, tuy rằng hắn cũng muốn chuyển đi, nhưng là……

“Không chuyển.”

Trảm đinh chặt sắt trả lời, làm người ta muốn rớt kính mắt.

Mọi người trừng mắt, không thể tin nhìn tiểu tử gầy yếu trước mắt này, một bộ đại thấu kính trầm trầm, bình thường không chớp mắt, sao lại bạo gan như thế?!

“Ngươi nói cái gì?! Vì cái gì không chuyển?!” Đám người kia lại tiến gần vài bước lên phía trước, đem Hoắc Mẫn Lăng bức đến sát tường, trong đám người đã có kẻ muốn giơ quyền ngang đầu hướng Hoắc Mẫn Lăng thị uy, dường như hắn đã không cho một đáp án hay, mắt thấy nắm tay sẽ thẳng tắp hướng thấu kính của hắn bay đi.

Nhưng là, Hoắc Mẫn Lăng quả thật có lý do chính đáng, đẩy kính mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên, chậm rãi nói: “Bởi vì bạn cùng phòng không cho ta chuyển, hơn nữa, bọn họ còn nói ngay cả ‘Người nào uy hiếp muốn ta chuyển đi thì sẽ bị cưỡng gian’……”

Cái gì?

= =||… Lưng chợt lạnh, mọi người bỗng nhiên có một cỗ dự cảm bất hảo.

“Ai, tứ mắt tử ngươi cũng không nên nói lung tung nha!” Nắm cổ áo của Hoắc Mẫn Lăng vốn đã có thói quen bị xách, đám học sinh sẽ không tin tưởng hai vị đại soái Phương Vu Hi cùng Hàn Kì lại thích cùng xú tiểu tử không có tư sắc gì chung một chỗ! Có khả năng sao?! Với hắn xem ra…… Không có khả năng!

“Không tin, các ngươi liền tự mình hỏi bọn họ……” Rầu rĩ nói, Hoắc Mẫn Lăng nhìn hai bóng dáng cao gầy đứng ở phía sau mọi người, nếu không bởi vì ánh mắt uy hiếp vừa rồi của hai người này, hắn đã sớm nói ra chữ ‘chuyển’ này …….

“Ách?” Sửng sốt sửng sốt, trăm miệng một lời phun ra kinh ngạc xong, một đám người theo thói quen tính đem đầu xoay về phía sau……

“Hắn nói một chút cũng không sai……” Hàn Kì mỉm cười, nhưng kẻ có đầu óc đều hiểu được, khâm ~~cái cười kia thật đáng sợ nga ~~

“Hàn, Hàn hội trưởng……” Bắt đầu trở nên lắp bắp, một đám người sắc mặt phi hồng, cũng là bởi vì nhìn thấy người thật mà khẩn trương, ánh mắt đảo qua, đồng dạng ngắm Phương Vu Hi ở phía sau không nói một câu, tim đập vốn đã không xong lại trở nên siêu cấp gia tốc.“Phương, Phương hội trưởng……”

“Các ngươi cư nhiên dám đến uy hiếp tứ mắt tử này? Nói cho các ngươi, tứ mắt tử chỉ có bản đại thiếu gia mới có thể kêu……” Hàn Kì nhướng đầu,vừa đắc ý dào dạt tuyên bố quyền sở hữu ‘Tứ mắt tử’ của mình xong, mới hảo hảo dọn dẹp đám gia khỏa không biết tốt xấu này, trên người bỗng nhiên trầm hạ, lập tức bị một đám người mạnh mẽ ôm lấy.

“Ngài thật sự sẽ cưỡng gian chúng ta sao?!”

“= = ngô?”

“Thỉnh cưỡng gian ta đi! Hàn hội trưởng!”

“Da? Da?= =b”

“Hung hăng chà đạp ta đi ~ cưỡng gian trước giết sau hay là trước giết sau cưỡng gian tùy tiện ngài!”

“= =! Cái gì trước giết sau cưỡng gian! Ta không có sở thích cưỡng gian tử thi! Uy! Phương Vu Hi ngươi đi đâu?!”

Hàn Kì bị bao quanh một phen gỡ ra con bạch tuộc dán ở trên người hắn, giây tiếp theo thật vất vả mới được tự do thì lại bị một tên bạch tuộc tiền phó hậu kế (trước chạy tới sau nối theo) đi lên gắt gao cuốn lấy.

Nhìn Phương Vu Hi thừa dịp đám người kia cuốn lấy mình mà chuồn êm đi ra ngoài một thân nhàn nhã, Hàn Kì hét lớn.

“Úc, Hàn đại hội trưởng, ngài trước chậm rãi ở trong này cưỡng gian tử thi đi……” Nghe được tiếng la, Phương Vu Hi quay đầu, không hề có chút lương tâm hướng Hàn Kì làm cái thủ thế ‘Cúi chào’, tiếp đó tiêu sái xoay người chạy đi.

“= =!! Ta đã nói ta không có sở thích cưỡng gian xác chết!” Nghiến răng nghiến lợi phản bác, thoáng chốc đã bị đám người chen chúc chôn vùi……[- – vì cái gì Hàn Kì luôn bị như vậy đâu?]

Nhanh hơn cước bộ, Phương Vu Hi chuyển qua một đoạn đường khác, nhìn thang lầu cao ngất không chút do dự bước đi lên, chạy ước chừng vài giây, khi hắn mồ hôi đầm đìa đứng ở trước một cái tay nắm nho nhỏ, trên mặt thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Chậm rãi hiện lên một bậc thang nhỏ, phía trước là ban công bằng phẳng, trong ánh mắt cũng xuất hiện một bóng dáng gầy yếu quen thuộc.

Động tác rất nhỏ không có phát ra chút thanh âm lớn, Phương Vu Hi vỗ vỗ quần áo bị dính tro bụi, nhẹ nhàng mà hướng bóng dáng kia thong thả đi qua.

Bữa sáng đặt ở bên cạnh, trên đầu gối đặt một quyển sách tham khảo thật to.

Hoắc Mẫn Lăng chuyên chú đọc, không có ý thức được bên cạnh đã có thêm một người.

Vừa ngồi xuống, Phương Vu Hi chống tay lên trên đầu gối, mỉm cười chăm chú nhìn bộ dáng chuyên chú của Hoắc Mẫn Lăng.

Gió thổi mềm nhẹ qua ban công, phất lên sợi tóc trên trán hai người, xa xa là một mảnh kiến trúc phồn hoa tựa như đang giao tuyến với bầu trời.

Lẳng lặng, lẳng lặng, bên tai chỉ ngẫu nhiên truyền đến tiếng gió, còn có tiếng đập cánh của chim chóc bay qua……

Yên tĩnh như vậy, tâm tình mỏi mệt hoàn toàn thả lỏng, đó là không gian mà Phương Vu Hi vẫn luôn tìm kiếm, cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn một người, nhìn hắn, rồi mới lâm vào thoải mái mà vô ưu vô lự……

Hoắc Mẫn Lăng nhìn bao lâu, hắn cũng nhìn bấy lâu, khi nhìn tới trang sách cuối cùng được lật qua, tầm mắt hai người bỗng nhiên chạm nhau.

“Ách?” Tựa hồ thật không ngờ Phương Vu Hi thế nhưng ở bên cạnh mình, Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, tay đang muốn bắt lấy bữa sáng lập tức đứng ở giữa không trung.

“Úc……” Cũng đồng thời hồi lại thần trí, Phương Vu Hi có chút vô thố, dưới đôi viền vàng kính mắt hiện lên một tia bối rối.

“Không ngại cùng nhau ăn bữa sáng đi?” Lắc lắc ổ bánh mì trong tay, Phương Vu Hi hé ra một chút mỉm cười.

“Không.” Lắc lắc đầu, Hoắc Mẫn Lăng cầm lấy bánh bao của mình, nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Hai người, lại bỗng nhiên lặng yên.

Hồi lâu, khi hai người đã sắp no bụng, cuối cùng cũng có người đánh vỡ lặng yên.

“Ngươi mang kính mắt này không phiền sao?”

“Ngô?”

Quay đầu nhìn Hoắc Mẫn Lăng, đây là từ lúc mình nhận thức hắn tới nay, hắn lần đầu tiên chủ động cùng mình nói, không biết làm sao, trong lòng có chút nhảy nhót, còn có kinh hỉ.

Hơn nữa, cư nhiên là hỏi một vấn đề này……

Đúng vậy, mệt chết đi……

“Ân, mệt, nhưng là không thể tháo xuống……” Thản nhiên cắn một ngụm bữa sáng trong tay, Phương Vu Hi tối tăm trả lời vấn đề.

“Vì cái gì không thể tháo xuống?” Hoắc Mẫn Lăng quay đầu, có chút tò mò.

“Này……” Cười khổ một tiếng, Phương Vu Hi muốn nói lại thôi.

Một bàn tay dừng trên mặt, cứ như vậy ở trước mắt hắn chợt lóe, tiếp theo đó, trong lòng bàn tay đã cầm lấy kính mắt kim quang lòe lòe kia.

“Ta giúp ngươi tháo xuống đi……” Nhìn kính mắt viền vàng trong tay, Hoắc Mẫn Lăng nhíu nhíu mày,“Ta không thích nhìn người không cận thị mà vẫn mang một cái kính mắt không có độ……”

“Ngươi sao lại biết?” Trước mắt vẫn rõ ràng như trước, phượng nhãn nhìn Hoắc Mẫn Lăng, đối với phát hiện của hắn cảm thấy hơi hơi kinh ngạc.

“Trực giác.” Hoắc Mẫn Lăng hút một ngụm sữa, đáp án làm cho Phương Vu Hi nở một cái mỉm cười.

“Mẫn Lăng……”

“Ngô?”

“Có thể mượn đầu gối của ngươi một chút hay không?”

“??”

“Ta mệt mỏi quá, ta muốn nghỉ ngơi một chút……”

Nụ cười trên mặt đẹp đến làm cho người ta trầm túy, kỳ thật hắn vẫn là thích hợp với sự ôn nhu, chính là lại phải lần nữa vờ làm một trang lãnh khốc.

Từ lúc đầu tiên nhìn thấy mắt hắn, Hoắc Mẫn Lăng vẫn luôn cho rằng như thế.

Đại thấu kính hạ thấp, cái đầu nhỏ hơi hơi điểm hạ, đáp ứng.

Khuôn mặt mang theo thản nhiên tươi cười cẩn thận nằm ở trên hai đầu gối đang mở ra kia, cảm thụ độ ấm trên gương mặt truyền đến, Phương Vu Hi thở ra một tiếng thật dài.

“Mẫn Lăng……”

“Ân?”

“Ta có thể vẫn như vậy không?”

“…………”

“…………”

“Tùy tiện đi……”

“Ân, cám ơn……”

“Ngủ đi……”

“A……”

Cúi đầu cười cười, nhắm lại hai mắt đau đớn mỏi mệt, dung nhan xinh đẹp thoáng thư giãn, trầm trầm ngủ……

Hồi lâu, Hoắc Mẫn Lăng nhìn cái đầu đặt ở trên gối, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng…… Tư thế như vậy hắn làm sao đọc sách a?

Bình luận

Truyện đang đọc