TÀN CUỘC - NHA KÝ

Triều Chu Viễn đưa cô đến một khu phim trường mới xây.

Dòng đèn neon ghép thành chữ Tulip, nhưng anh chỉ nói đó là một khoản đầu tư nhỏ mà thôi.

Người ta hỏi anh vì sao lại đặt tên đó, anh cũng chỉ tùy ý viết xuống một cái tên.

Những chuyện như thế này, anh không bao giờ kể công. Vì thực ra cũng chẳng có gì để kể.

Chìa khóa xe lấy đại, tên tùy tiện viết, người cũng chỉ tình cờ gặp gỡ.

Sự tùy ý của anh lại thay đổi cả cuộc đời cô.

Một cuộc đời của người bình thường trèo lên bậc thang danh vọng.

Những đoạn đường trống trải ấy, anh đã đi cùng cô.

Còn lý do ư? Không cần tìm hiểu kỹ, đơn giản là anh muốn vậy.

Chỉ là vô tình, anh đã biến tất cả những điều ước năm đó của Trì Ương Hà thành hiện thực.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cuối cùng cũng hiểu vì sao sau này những lời cầu nguyện khác không còn được hồi đáp. Thì ra giữa họ tồn tại một khoảng lệch thời gian tính bằng năm tháng.

Và người cô nên cầu nguyện không phải là nến, không phải là pháo hoa, không phải là Thượng Đế.

Mà là Triều Chu Viễn.

“Tặng em.”

Anh nhìn ra được cô thích nơi này, dù rằng khu phim trường này không phải do anh chủ đích xây, chỉ là một mối làm ăn đôi bên cùng có lợi mà thôi.

Nhưng đúng lúc đúng chỗ.

Lại thêm giọng nói dễ nghe của anh, càng làm cho mọi thứ trở nên hoàn hảo: “Sau này em muốn xem phim lúc nào, cứ bảo họ mở cửa lúc đó.”

Vậy là cô quên mất nhà mình cũng có một phòng chiếu phim.

Chỉ nhớ mùa đông năm đó, cô cứ bước đi rồi lại ngoái đầu tìm anh giữa dòng người, khiến người ngoài tưởng rằng cô đang tìm chủ nhân của khu phim trường này.

Nhưng năm nay, tháng này, khi cô đã tính rõ khoảng lệch thời gian giữa hai người, cô bỗng nhiên hỏi không đầu không đuôi: “Có thể thu hồi điều ước không?”

“Hả?”

“Em muốn đổi cái khác.” Một điều ước đưa cô đến gần anh hơn.

Triều Chu Viễn không châm chọc sự tham lam của cô, cũng không hỏi ngược lại sao người khác chỉ cần một điều ước đã vui mừng, còn cô thì cứ đòi thêm mãi.

Anh chỉ đưa tay khẽ chạm vào chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Những điều ước dành cho người khác thì không chắc, nhưng nếu là điều ước dành cho anh, thì được.”

Trì Ương Hà lập tức nhắm mắt, đan tay vào nhau, nghiêm túc cầu nguyện.

Điều này khiến Triều Chu Viễn không nhịn được bật cười, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian kéo dài, có lẽ là hai mươi giây, mà cũng có thể là hơn. Không biết cô đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, nhưng đối với anh, đây là lần chờ đợi dài nhất trong đời—cũng là lần anh không thấy phiền nhất.

Cô lúc nào cũng khiến anh yêu thương thêm một chút.

Khiến anh cảm thấy rằng, tất cả những thứ có thể nắm trong tay, cho cô thì đã sao chứ?

Dù sao cũng chẳng thể mang theo khi chết đi, mà xưa nay anh vẫn luôn nhìn đời một cách thấu suốt.

Anh biết cô tham lam, nhưng anh lại muốn cô cứ tham lam như vậy.

Anh nghĩ rằng những gì mình có thể cho đi chỉ là chút ít thế thôi.

Nhưng đâu hay, những điều nhỏ bé trong mắt anh, lại là cả một đời trong mắt người khác.

Người ta nói anh là kẻ được Thượng Đế ưu ái, người ngưỡng mộ anh nhiều không đếm xuể.

Nhưng sự thật thì sao?

Dù thế nào đi nữa, anh cũng không phải người may mắn nhất.

Những chuyện khác anh không muốn nhắc đến, bây giờ chỉ muốn trao cho cô tất cả những gì thuộc về Tulip.

Có một số người không đánh giá anh theo khuôn mẫu. Ít nhất thì họ cũng nhận ra, trong con người anh có những câu chuyện bị bỏ dở, như một tòa nhà xây dang dở không ai hay biết.

Triều Chu Viễn giống như một cuốn sách, phải lật từng trang, từng trang một mà đọc kỹ. Anh chính là kẻ hóa thân thành hàng trăm hàng nghìn dáng vẻ, vào trần thế diễn đủ mọi vai trò. Cũng chính vì thế mà lồng ngực anh hoang vu, máu trong người đã sớm nguội lạnh.

Nhưng vì cô, anh đã từng sôi sục.

Không chỉ một hay hai khoảnh khắc.

Mà là ngay lúc này.

“Em ước gì vậy?”

Trì Ương Hà mở mắt, đôi mắt chớp chớp, “Nói ra thì không linh nữa.”

“Không nói thì sẽ linh à?”

Ánh mắt giao nhau, cả hai đều khựng lại.

Khoảnh khắc này giữa họ không phải lần đầu tiên xảy ra.

Không lệch đi một chút nào, từng câu từng chữ đều giống như thuở ban đầu.

Có phải càng trưởng thành, con người ta lại càng không kìm được mà hoài niệm?

Giống như cô gái câm ngày xưa.

Giống như Châu Huệ Mẫn đã làm rung động cả một thời đại.

Trì Ương Hà bỗng nhiên hiểu ra vì sao năm đó mình lại đón lấy tấm danh thiếp ấy. Nhưng cô không hối hận vì đã từ chối dứt khoát, vì cô biết mình cũng chỉ là một kẻ thay thế mà thôi. Sau khi cơn sóng hoài cổ qua đi, ai còn nhớ đến cái tên Trì Ương Hà?

À, thì ra danh hiệu “Mã Vương” cũng đến từ đây.

Vì sao từng lời nói của Triều Chu Viễn, cô đều phải mất mấy năm trời mới thấu hiểu?

Có lẽ vì khoảng cách thời gian giữa họ chưa bao giờ ngừng gây rối.

Dòng suy nghĩ đan xen, cuối cùng thu lại, đọng lại nơi lòng bàn tay cô.

“Sẽ linh.”

Triều Chu Viễn cười cô, “Cũng tự tin nhỉ.”

“Không phải em tự tin, mà là em tin anh.”

Cố chấp, ngốc nghếch.

Nhưng sống trên đời, đâu cần phải lúc nào cũng quá rõ ràng?

“Em đúng là mê tín.” Anh cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve từng đốt ngón tay.

“Không nói ra, thì làm sao anh biết để mà thực hiện?”

“Anh sẽ tự biết.”

“Anh cũng sẽ thực hiện.”

Tình yêu vốn dĩ là một kiểu mê tín của trời đất.

Triều Chu Viễn không biết niềm tin này của cô từ đâu mà có. Nhưng vào khoảnh khắc này, ngoài việc chiều theo cô, anh còn có thể làm gì khác?

Người cố chấp thì rất khó đối phó.

Anh nói lý, cô không nghe.

Anh bảo nhìn sang Đông, cô nhất định phải ngoảnh đầu sang Tây.

Cành hoa này cứ nuôi mãi lại ra vẻ kiêu ngạo như anh không nói, mà còn mọc thêm cả tính phản nghịch. Do anh chiều hư, thì anh cũng phải chịu.

“Được, anh sẽ biến tất cả thành hiện thực.”

Nghe thấy giọng anh cưng chiều, Trì Ương Hà bỗng hỏi: “Sinh nhật anh năm đó, anh ở trong nhà thờ, đúng không?”

Cô không phải kẻ ngốc nghếch chẳng hiểu chuyện.

Nhất là những chuyện liên quan đến anh.

Triều Chu Viễn gật đầu: “Ừ.”

“Năm nay anh có thể giúp em nhắn với Thiên Chúa một câu được không?”

Anh vẫn gật đầu: “Được, nói gì? Nhưng anh không mấy thành kính đâu, theo lời Enzo thì thuộc dạng chết thảm nhất.”

Câu trước nối câu sau, khiến Trì Ương Hà chưa kịp suy nghĩ kỹ đã buột miệng nói: “Không đâu, sống thọ, ra đi thanh thản, không bệnh không tật.”

“Được, vậy nói với ngài ấy, sống thọ, ra đi thanh thản, không bệnh không tật.”

“…” Còn chưa kịp gửi đi mà Trì Ương Hà đã hơi hối hận. Cũng may, chỉ một chút xíu thôi, cũng không phải không được.

Dù sao, so với điều cô thật sự muốn nói nhưng chẳng dám thốt ra, thì câu này nghe ra vẫn rộng lượng hơn.

Triều Chu Viễn cười nhếch môi đầy trêu chọc: “Cảm thấy qua loa quá à? Vậy đổi lại đi, vẫn kịp mà. Ở chỗ anh, bao nhiêu lần cũng có thể sửa.”

Dù sao anh chưa từng cảm thấy cô tham lam, thậm chí còn mong cô tham lam hơn chút nữa.

Muốn gì từ anh, thì cứ mang hết đi.

Nhưng những người cố chấp, vốn dĩ mới có thể gọi là cố chấp.

Trì Ương Hà lắc đầu, kiên quyết không đổi.

Triều Chu Viễn chọc cô: “Thật không đổi à? Nhà thờ đó linh lắm.”

Trì Ương Hà nói: “Không đổi.”

Triều Chu Viễn lại khơi chuyện: “Kesoia hồi trẻ ngày nào cũng đi, dù tội lỗi đủ để viết cả một quyển sám hối, mà cũng sống tới giờ đấy.”

Trì Ương Hà trừng mắt nhìn anh.

Anh vẫn chưa chịu im: “Sau này Kesoia già rồi, thì nhờ anh đi thay, cầu bình an.”

Phải công nhận Triều Chu Viễn kể chuyện rất giỏi, có lẽ thừa hưởng từ Enzo, mỗi lần đến đoạn hấp dẫn nhất thì dừng lại.

Mặc cho Trì Ương Hà gặng hỏi sau đó thế nào, anh cũng im như hến.

“Chẳng phải em muốn anh im miệng à?”

“Đó là lúc nãy, bây giờ thì không muốn nữa.” Trì Ương Hà khoanh tay, bĩu môi, “Anh biết rõ em là người có thể thu hồi cả điều ước, sao còn bắt em nói là giữ lời?”

Triều Chu Viễn bật cười lớn: “Anh cũng chẳng khá hơn, có khi viết được cả quyển Sám hối II.”

Trì Ương Hà lườm anh: “Ai muốn nghe anh kể chuyện đó chứ?”

Anh chỉ vào khóe môi, ra hiệu cho cô hôn lên.

Cô nghiêng người, nhưng chỉ hôn lên xương quai hàm, Triều Chu Viễn muốn giữ lại mà giữ không được. Cô trơn tru như cá, hoặc có lẽ đã đoán trước động tác của anh nên cố tình chơi xấu.

Nhìn cô rời đi, anh chậc một tiếng đầy tiếc nuối.

Trì Ương Hà giục: “Mau kể đi, kể xong em sẽ nghiêm túc hôn anh.”

Triều Chu Viễn liếc đồng hồ, ánh mắt lộ ý trêu chọc: “Phim sắp chiếu rồi, bộ em thích nhất đấy, phút cuối cùng.”

Anh cố tình đánh vào lòng tham của cô, một câu chuyện chỉ có thể chọn một.

Cũng nhắc cô nhớ rằng, trong rạp kia, hẳn là thứ hay hơn.

Nhưng Trì Ương Hà cố tình muốn nghe cái không hay, về anh.

Thế là Triều Chu Viễn chia nhỏ một phút thành mấy chục giây, dùng khúc dạo đầu để giữ gáy cô hôn thật sâu, giữa chừng chỉ nói ba chữ “khá bình an”, cuối cùng mở cửa xe, dắt cô vào rạp chiếu.

Ghế của họ còn một ly latte nóng, hàng ghế phía trước, có một chiếc chăn gấp gọn. Triều Chu Viễn cầm lên, mở ra, quăng lên người cô.

Đèn tắt, cơn buồn ngủ kéo đến.

Cũng tiến bộ rồi, ít nhất không ngủ, dựa đầu vào tay chống cằm, xem hết bộ phim. Là phim mới, kết cục ra sao không biết, xem cũng không rõ, cứ nhìn chằm chằm màn hình mà tâm trí trôi đâu mất. Loại người như anh, ngay cả sự tập trung cũng có thể giả vờ.

Nhưng anh không đoán được, Trì Ương Hà cũng như vậy, cũng chẳng xem vào. Một bộ phim tình yêu cũ rích, cô thích nhất, bình thường cứ đúng thời điểm sẽ nhỏ hai giọt nước mắt. Đạo diễn phim dở thấy cô còn cảm thán tri kỷ khó tìm, hệt như Bá Nha gặp Tử Kỳ, còn muốn mời cô xem thử bộ tiếp theo.

Nhưng sao lần này lại xem không vào?

Cũng chỉ vì hai chọn một, đã chọn anh rồi, thì đâu còn tâm tư để xem chuyện của người khác.

Phim kết thúc, màn ảnh khép lại, Trì Ương Hà quay sang nói: “Lần sau mình ngồi xa hơn đi.”

“Xa cỡ nào?”

“Khoảng hàng 24, ghế số 12.”

Triều Chu Viễn cười cười, đồng ý.

Buổi chiếu này hơi vắng, ít người quá nên chẳng có cảm giác kết thúc.

Nhưng đông người quá thì lại chật chội, chen lấn.

Dường như những khoảnh khắc quan trọng, luôn phải chọn một trong hai.

Đã chọn một, thì cái còn lại không còn cơ hội xuất hiện nữa.

Ừm, lý lẽ thì không phải không hiểu, chỉ là có anh bên cạnh, cô lại hiểu sâu sắc hơn chút.

Những người vào rạp thường mua bắp rang bơ caramel, Trì Ương Hà thì đi rồi mới nhớ phải mua. Vào quá vội vàng, đến lúc rời đi mới nhớ ra phải thưởng thức.

Rạp phim này nằm trong công viên giải trí.

Cũng mới xây, cả khu này vẫn còn đang thi công dở dang, chưa hoàn thành.

Trì Ương Hà chỉ nhìn thoáng qua, rồi khoanh tay bước về phía bãi đỗ xe.

Triều Chu Viễn kéo nhẹ cổ áo cô, khiến cô khựng lại.

Trì Ương Hà quay đầu, vẻ mặt mơ màng: “Gì thế?”

“Không thích à?”

Trì Ương Hà bất giác bật cười. Nhiều năm liền, chuỗi phim ăn khách nhất chính là Transformers, bất kể cốt truyện có đổi mới hay không, chỉ cần quăng vài con robot lên màn ảnh là đảm bảo có một đám thanh niên máu nóng hô vang “Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên”, vì một câu “Thanh xuân vạn tuế” mà vui vẻ làm khán giả trung thành, thậm chí nhất định phải trở thành người tiên phong trong suất chiếu đầu tiên.

Nhưng tư bản là gì?

Là con chó đánh hơi nhạy nhất, luôn đi trước xu hướng, giăng lưới thu lợi, đến khi vớt đủ thì rút lui.

Vậy nên, chủ đề của công viên này tất nhiên cũng là những robot rực rỡ sắc màu ấy.

Dù Optimus Prime hiện tại còn chưa cao hơn cô, nhưng vẫn có thể nhận ra.

Đừng nói đến việc cô có thích hay không, cứ thử túm đại một cô gái trên đường mà hỏi xem, chắc chắn chín trên mười người sẽ lắc đầu.

Người còn lại, có khi cũng chỉ vì bị gương mặt yêu nghiệt của anh thu hút.

Nhưng Triều Chu Viễn cũng chẳng cần câu trả lời, bởi vì nếu đã hỏi câu đó, chứng tỏ anh đã biết đáp án.

Vậy tại sao vẫn cố tình hỏi?

Chỉ vì có những khoảnh khắc, anh bằng lòng lãng phí thời gian cho cô, dù sự cưng chiều này có phần thiếu sáng suốt.

Gió đêm tháng Ba còn hơi lạnh, họ thức dậy muộn, mặc cũng không đủ ấm.

Lạnh thì con người sẽ có xu hướng tìm đến nơi ấm áp, Trì Ương Hà chọn cách tìm xe, vòng tay ôm lấy người, run lẩy bẩy. Triều Chu Viễn thì không vội, từ phía sau ôm lấy cô, cánh tay vòng qua vai: “Vậy thích gì?”

Phản ứng tự nhiên của cơ thể trước thời tiết, cô không chống lại được, hiếm khi trong đầu chỉ có mỗi một suy nghĩ là muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này: “Công viên giải trí.”

“Cụ thể hơn?”

“Vòng xoay ngựa gỗ, đu quay khổng lồ.”

Câu trả lời bật ra khi chưa kịp suy nghĩ mới là câu thật lòng nhất. Nghe xong, Triều Chu Viễn hài lòng buông tay, vòng vo chỉ để nghe được sở thích bộc phát nhất của cô, rồi ngước mắt nhìn theo bóng dáng cô chạy vội đến xe trong màn đêm.

Nhưng anh không bấm chìa khóa mở cửa.

Trì Ương Hà đứng trước xe gọi: “Ngơ cái gì vậy! Mở cửa đi!”

Anh chậm rãi bước đi, khoảng cách giữa hai người kéo dài.

Cũng đúng lúc ấy, có cuộc gọi đến. Triều Chu Viễn vừa nghe điện thoại vừa bước đi, nhàn nhã như đang dạo phố. Không còn cách nào khác, Trì Ương Hà đành quay lại.

Lờ mờ nghe được nội dung cuộc gọi, đầu bên kia dường như hỏi anh có bận không.

Triều Chu Viễn nhướng mày, giọng điệu như bị quấy rầy giữa lúc thư thả: “Có chuyện gì?”

Đối phương chắc tưởng anh đang bận nên hỏi lại.

Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, bình thản nói vào điện thoại: “Rảnh, đang chơi với cô ấy.”

Chữ “cô ấy” được thốt ra trong ngôi thứ ba, khiến lòng Trì Ương Hà bỗng chốc ấm lại. Dù giọng điệu anh chẳng hề trang trọng, mà chỉ như đang trêu chọc một chú chim nhỏ.

Bên kia có vẻ định cúp máy, nhưng anh lại gọi với: “Khoan, tôi có chuyện.”

“Phá dỡ công viên này đi. Ừ, đổi thành cái mà các cô gái thích.”

Câu cuối cùng vừa dứt, cô đã đứng ngay trước mặt anh.

Vốn định giật chìa khóa từ tay anh, anh không mở thì cô tự mở.

Nhưng tay đưa ra được một nửa, lại thành ra kéo lấy tay anh, sưởi ấm cho anh.

Điện thoại vẫn còn đang trao đổi chuyện gì đó, cô không nghe rõ, mà anh cũng chẳng buồn để ý. Giữa cơn gió lạnh, bước chân họ vẫn nhàn nhã như cũ, anh thản nhiên chạm đầu ngón tay lên giữa chân mày cô, nơi đang nhíu lại vì lạnh lập tức giãn ra.

Triều Chu Viễn là người luôn để lại dấu vết, nhưng chưa bao giờ là cố ý.

Mỗi lần đều đúng lúc, một cách ngẫu nhiên.

Ngay cả ông trời cũng ghen tị với sự thật giả lẫn lộn của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc