TẪN NHIÊN - MỄ HOA

Cậu của tôi dẫn ông ngoại và bà ngoại đã lớn tuổi từ quê quán ở Tứ Xuyên tới.

Xử lý hậu sự xong xuôi, bọn họ hỏi tôi có muốn quay về Tứ Xuyên không.

Tôi lắc đầu, từ đó về sau tôi đã trở thành một đứa trẻ không nơi nương tựa.

9

Sau đó tôi bị mắc bệnh trầm cảm.

Vì bạo lực học đường, cũng bởi vì cú sốc do mẹ tôi qua đời quá đột ngột.

Và cũng bởi, lúc tôi xem lại điện thoại của mẹ thì mới phát hiện trước khi bà ấy qua đời đã gặp Tống Cảnh Dương.

Đúng là một kẻ dai như đỉa đói.

Vợ của ông ta đi mua sắm rồi vô tình nhìn thấy mẹ tôi, thế cũng thành lý do khiến tâm trạng bà ta không tốt để rồi tóm lấy ông ta khóc lóc om sòm.

Cuộc đời này Tống Cảnh Dương đã làm hai chuyện khiến tôi tức hận.

Một là khi ông ta nói rằng tôi không được học cùng một trường đại học với cô con gái vàng ngọc của ông ta, nếu tôi làm vậy ông ta sẽ rất khó xử.

Một chuyện nữa là do ông ta đã tới tìm mẹ tôi, nói với bà ấy rằng sau này làm việc ở trung tâm thương mại thì trợn con mắt lên nhìn cho rõ, thấy vợ của ông ta đến nhớ trốn kỹ đừng có xuất hiện.

Ông ta nói xong liền nhẹ nhàng quay đi, còn mẹ tôi lên cơn nhồi m.á.u cơ tim cấp tính ch.ết ngay tại nhà.



Người bị mắc bệnh trầm cảm là sẽ không biết mình bị trầm cảm.

Tôi vẫn đến trường như bình thường, tan học như bình thường, ăn cơm ngủ nghỉ như bình thường.

Chuyện duy nhất không bình thường là ngay lúc ký túc xá không có ai, tôi mặc chiếc váy mà Tống Tiếu thích nhất, nằm ở trên giường của cô ta c.ắ.t c.ổ tay t.ự s.át.


Máu thấm ướt giường, cũng nhuộm đỏ váy của cô ta.

Sau chuyện này tôi và Tống Tiếu đều tạm nghỉ học.

Điều khác biệt là thật ra suýt chút nữa tôi đã bị nhà trường cho thôi học.

Là nhờ có Phó Lôi ra mặt mới giải quyết xong xuôi.

Suốt một năm dài sau đó Chu Tẫn đều ở bên cạnh tôi.

Đó là một năm dài dằng dẵng và cực kỳ tăm tối.

Sống chung với người bị bệnh trầm cảm là một việc rất dễ rút cạn năng lượng của một người.

Chu Tẫn chuyển đến nhà tôi, vừa phải chăm sóc tôi vừa phải cùng tôi đi bệnh viện khám định kỳ rồi giám sát tôi uống thuốc.

Mà Tống Tiếu đã ra nước ngoài du học dưới sự sắp xếp của gia đình.

Có lẽ Tống Cảnh Dương cũng đã biết sợ, sợ rằng người ngay cả ch.ết cũng chẳng màng như tôi sẽ kéo cô con gái vàng ngọc của ông ta đi ch.ết chung.

Thực ra tôi còn biết rất nhiều chuyện khác. Vào nhiều năm sau đó tôi đã nghe được từ miệng của Trần Gia Hạ, rằng người tản ra tin tức tôi đi làm thêm ở KTV và hát hò mua vui trong vũ trường chính là Tống Tiếu.



Sau này tôi còn từng gặp lại Tống Cảnh Dương một lần.

Ông ta đứng trước mặt tôi khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng, luôn miệng nói là do ông ta có lỗi với mẹ tôi, ông ta nguyện ý bù đắp tất cả.

Cách bù đắp đó chính là cho tôi một số tiền lớn.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông đưa con gái ông đi rồi đúng không? Không sao, ông còn một đứa còn trai nữa cơ mà."

Tống Cảnh Dương nhìn tôi như đang nhìn một kẻ điên, trong mắt có chút sợ hãi xuất hiện sau đó lập tức biến thành căm hận: "Mày muốn làm gì? Mày muốn đi cùng mẹ mày thì cứ cút đi, không ai ngăn mày hết! Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám làm loạn thì tao đừng trách tao không khách khí!"

Nhìn xem, đây là người cha đạo mạo nghiêm trang của tôi, vì một đôi trai gái khác của mình mà hận không thể bóp c.h.ế.t tôi ngay lập tức.

Ai mà có thể đứng nhìn cơ chứ, ngay cả Chu Tẫn đều không thể.

Gã trai có dáng người cao lớn ấy đứng tựa vào cửa, rít một hơi thuốc, trong lúc nuốt mây nhả khói thì chậm rãi híp mắt lại, nhếch miệng nói với Tống Cảnh Dương:

"Ông có thể thử xem, xem tôi có thể g.i.ế.c ch.ết ông không."

Dáng vẻ của Chu Tẫn hệt như một tên lưu manh, dưới mái tóc rối bời và vẻ mặt lạnh lẽo kia là một đôi mắt u ám như biển chết.

Rõ ràng là giọng nói rất bình tĩnh không có một chút gợn sóng nào, nhưng lại làm Tống Cảnh Dương cảm thấy sợ hãi tột cùng.

Trên người ai cũng sẽ có chút hung ác được giấu kín, nhưng sự hung ác đó ở trên người Chu Tẫn lại đặc biệt rõ ràng.

 

Bình luận

Truyện đang đọc