TÂN NƯƠNG KHÓ LÀM

Khoảnh khắc Ngọc Chi nhìn thấy nốt ruồi son đó thì trong đầu lập tức nhớ đến thiếu niên lần đầu gặp tại hậu sơn Minh Nguyệt am. Lúc đó nếu không có người ấy thì có thể sau lần ngã bị thương này, nàng thật sự sẽ rất khó mà tỉnh lại. Chẳng qua thời điểm ấy Quý Lễ vẫn chưa cùng mẫu thân đến sau núi định cư, ước chừng là một năm sau họ mới chuyển tới.

Mặc dù độ tuổi ấy là thời kỳ nam hài trưởng thành, nhưng thay đổi cũng không nên quá lớn đến thế mới phải, ngẫm kỹ, tướng mạo Quý Lễ và người ấy hình như không mấy giống nhau. Đối với diện mạo thiếu niên Ngọc Chi đã có chút mơ hồ, nhưng mang máng người đó với Quý Lễ tuổi tác phải lớn hơn một chút, hình như cũng tầm mười lăm mười sáu. Ngọc Chi nhíu mày suy tư, tóm lại đâu thể nói người ta còn có thể trở nên cao hơn ngay lập tức được nhỉ? Huống chi thiếu niên đó lúc nói chuyện ý tứ rất dịu dàng ngọt ngào, còn Quý Lễ thì trước nay luôn ôn hòa giữ lễ, từ điểm này cho thấy càng không giống nhau.

Ngọc Chi đang trầm tư xem trong đó liệu có quan hệ gì hay không thì Thước Nha Nhi đã nhanh chạy tới sau lưng nàng, đưa tay kéo góc áo nàng, ghé sát tai nàng nhỏ giọng: “Tiểu thư, người đang ngẩn ngơ gì vậy? Cô gia đang đợi người đó.” Dứt lời nhìn Ngô Quý Lễ trước mặt nàng.

Ngọc Chi bừng tỉnh, quay đầu quan sát, thấy Văn Chiêu Lăng đang nhìn nàng. Nàng không dám tiếp tục nán lại lâu hơn, quay qua cười xin lỗi Quý Lễ, “Ta phải đi rồi, sau này có thời gian sẽ cùng huynh ôn chuyện cũ nhé, đúng rồi, Ngô bá mẫu vẫn khỏe chứ?”

Quý Lễ khẽ mỉm cười, “Vẫn khỏe, lúc trước than phiền cơ thể bứt rứt không thoải mái, nói phải về nhà mẹ đẻ thăm thân, hiện giờ trở lại thì tốt lên nhiều.” Nói tới đây, ánh mắt hắn thoáng ảm đạm, bởi vì sau lần trở về này, mọi thứ đều đã cảnh còn người mất.

Ngọc Chi gật đầu với hắn, “Nếu đã vậy, sau này có thời gian tới Minh Nguyệt am ta sẽ đi thăm người nhé, huynh thay ta thăm hỏi người một tiếng, ta phải đi đây.”

Ngô Quý Lễ mím môi gật đầu. Ngọc Chi xoay người đi về phía xe ngựa, vừa đi được vài bước thì hắn bỗng dưng lại lên tiếng gọi nàng, “Ngọc Chi, ta………lúc muội cập kê ta chưa thể chúc mừng, thực không phải……”

Ngọc Chi cười lắc lắc đầu, “Khách sáo như vậy làm gì, cũng đã qua lâu như thế.” Dứt lờii lại nở nụ cười với hắn rồi quay người nhanh chân đi về phía xe ngựa.

Ngô Quý Lễ nhìn nàng lên xe, lại tiếp xúc với ánh mắt Văn Chiêu Lăng quét qua, trong lòng hơi khó chịu, tay trái luôn đặt sau lưng bỗng siết chặt, khiến cuộn tranh nắm trong tay phát ra tiếng kêu ken két.

Xe ngựa chầm chậm chạy về phía trước, lúc ngang qua người hắn, hắn hơi nghiêng người, đầu cúi xuống không nhìn nữa. Chờ tới khi âm thanh xe ngựa lộc cộc dần xa, bàn tay để sau lưng mới giơ lên trước mặt, nhẹ thở phào một hơi, may mà cuộn tranh trong tay vẫn không sao.

Đó là bức họa hắn vẽ cho Ngọc Chi, trước định tặng nàng chúc mừng nàng cập kê, đáng tiếc hiện giờ nàng đã gả cho người, bức tranh này là vẽ nàng, ở trước mặt trượng phu nàng, bảo hắn làm sao đưa ra?

Ngô Quý Lễ nhấc tay nhẹ vuốt ve bức tranh, Văn gia thế gia vọng tộc như vậy, hắn đương nhiên không sánh bằng. Mắt trông thấy với vết son nơi cổ tay phải thì hơi ngẩn ra, nhìn kỹ mới biết thì ra đó là đêm qua lúc vẽ tranh vô tình dính chút chu sa. Hắn dùng một ngón tay gắng sức lau đi vết đỏ, như thể muốn lau đi quá khứ hắn và Ngọc Chi đã cùng nhau trải qua, trong lòng có phần chua xót không thôi….

—————-

Ngọc Chi từ lúc ngồi vào xe ngựa thì không nói gì, vốn vì đang suy nghĩ nốt ruồi son trên cổ tay Ngô Quý Lễ, hiện tại là vì thấy gương mặt trầm ngâm của Văn Chiêu Lăng.

“Bá Ngọc, chàng đang nghĩ gì vậy?” Chắc chắn không có trượng phu nào vui vẻ khi thấy thê tử của mình đứng trên phố lớn trò chuyện với một nam tử khác, cho nên lúc Ngọc Chi hỏi vấn đề này, ngữ khí có hơi cẩn trọng.

Nghe nàng hỏi, Văn Chiêu Lăng dường như mới đột ngột tỉnh lại từ trong suy tư, ngước mắt mỉm cười, “Không có gì, thật xin lỗi, nếu không phải vội quay về thì có thể để nàng và bạn cũ tập hợp lâu hơn rồi.”

Lời này quả thật khiến Ngọc Chi xấu hổ, không ngờ chàng lại thiện lương hiểu ý như vậy, không chỉ không trách nàng, ngược lại còn xin lỗi nàng. Ngọc Chi cảm thấy mình có thể gả cho một trượng phu như thế cũng xem như tam sinh hữu hạnh.

Văn Chiêu Lăng thấy nàng mặt đầy cảm kích nhìn mình, đem bánh bao Thước Nha Nhi vừa mua đưa cho nàng, “Mau ăn điểm tâm đi, lẽ nào nàng không đói sao?”

Ngọc Chi nhận lấy một cái, còn lại đẩy tới trước mặt chàng, “Chàng cũng tranh thủ lúc nóng ăn đi.”

Văn Chiêu Lăng nắm tay nàng, nụ cười bên môi càng tươi hơn, “Ngọc Chi, sao ta cảm thấy tình cảnh hiện tại của chúng ta cứ như một đôi phu thê lớn tuổi đang che chở nhau trong lúc hoạn nạn.”

Ngọc Chi sửng sốt một chút, bắt được ý cười trêu ghẹo trong mắt chàng thì mặt nhất thời đỏ lên. Văn Chiêu Lăng cười buông tay, nàng tức thì vùi đầu gặm bánh bao.

Lúc xe ngựa chạy tới phố xá náo nhiệt, bên ngoài xe truyền tới tiếng người ồn ào. Ngọc Chi mới rồi ăn liên tục hai cái bánh bao, có hơi nghẹn một chút, tay đang vuốt ngực thuận khí thì đột nhiên nghe thấy trong tiếng người huyên náo bên ngoài truyền tới một giọng nữ khóc lóc kêu gào, nàng kinh ngạc, nhất thời nấc cụt, dù thế nào cũng không dừng được.

Văn Chiêu Lăng duỗi tay vỗ lưng nàng, cười hỏi nàng: “Sao lại thế này? Cũng không có ai cướp với nàng, sao lại ăn gấp gáp như vậy?”

Ngọc Chi khoát khoát tay, vừa nấc cụt vừa đáp: “Không, không phải………….Bên ngoài……..có người đang mắng……..mắng Văn gia………..”

“Mắng Văn gia?” Văn Chiêu Lăng kỳ quái nhìn nàng, tập trung cẩn thận lắng nghe, không bao lâu lại lắc đầu cười, “Đúng nhỉ, còn mắng khó nghe đến vậy.”

Ngọc Chi tiếp tục nấc cụt, thầm nghĩ cũng không biết Văn gia chọc đến ai, lời mắng chửi của nữ tử này quá khó nghe, chung quy không có khả năng là gia quyến của quan lại quý nhân nào.

Hai người rất nhanh liền về tới Văn gia. Suốt đoạn đường Ngọc Chi nín thở, lại thêm Văn Chiêu Lăng hỗ trợ, trước khi vào cửa thì khó khăn lắm mới dừng lại cơn nấc cụt phiền phức này.

Trở lại Bá Ngọc Cư, hai người thu thập một chút rồi liền chuẩn bị cùng nhau đi thỉnh an Thái phu nhân, nào ngờ vừa vào phòng không lâu thì thấy Phúc Cầm vội vội vàng vàng chạy tới, thấy hai người đều có mặt thì rõ ràng thở phào, cũng không hành lễ như thường mà gấp rút lên tiếng: “Đại thiếu gia rốt cuộc về rồi, người trong nhà tất cả đều đang chờ người đó, phu nhân mời người về tới liền đến tiền sảnh, đại thiếu nãi nãi cũng cùng đi đi.”

Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi trao nhau ánh mắt khó hiểu, không rõ rốt cuộc chuyện gì khiến Phúc Cầm trước nay trầm tĩnh cũng hoảng hốt như vậy.

Hai người thoáng chỉnh sửa lại y phục rồi vội vàng đi đến tiền sảnh, chỉ thấy Phúc Cầm và nhũ mẫu vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân đều đang đợi trước cửa, xung quanh không có lấy một hạ nhân thì trong lòng đều cảm thấy có chút cổ quái.

Hiện giờ Văn gia ngoại trừ Văn đại nhân đang ở xa thì tất cả mọi người đều có mặt trong tiền sảnh, thấy Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi bước vào thì tất cả ánh mắt đều dồn sang. Hai người hướng Thái phu nhân đang ngồi ở vị trí chủ vị và Văn phu nhân hành lễ, sau đó liền ngồi xuống ghế đầu bên trái, chờ Thái phu nhân lên tiếng.

Thái phu nhân và Văn phu nhân thế nhưng mãi không ai cất lời, Ngọc Chi thấy hơi kỳ lạ, ánh mắt lướt tới Kim thị ngồi đối diện bên phải, chỉ thấy mắt nàng ta hồng hồng giống như từng khóc, nhưng trên mặt lại là biểu cảm căm hận vô cùng, thi thoảng còn trừng mắt với Văn Chiêu Dã bên cạnh. Ngọc Chi nghiêng đầu nhìn Văn Chiêu Dã, nhưng thấy hắn đang gục đầu suy sụp nên không thể quan sát được là có biểu cảm như thế nào. Lại thử nhìn về phía Lý thị ở vị trí khác cạnh Kim thị, nét mặt nàng ấy bình thản, không nhận ra được điểm gì, nhưng A Cần cạnh Lý thị thì lại cười tủm tỉm, thấy Ngọc Chi đang nhìn nàng thì nhẹ cười với nàng.

Đợi hồi lâu không có kết quả, Văn Chiêu Lăng đành phải tự mình lên tiếng hỏi: “Tổ mẫu, mẫu thân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thái phu nhân trầm mặt, nặng nề hừ một tiếng, Văn phu nhân ở bên cạnh cũng nghiêm sắc mặt, nhìn Văn Chiêu Dã thở dài. Văn Chiêu Lăng thấy tình hình như vậy thì đành phải quay sang hỏi Văn Chiêu Dã: “Trọng Hòa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Văn Chiêu Dã ngẩng lên, liếc chàng một cái rất nhanh rồi lại gục đầu xuống.

Thái phu nhân hình như không chịu được nữa, cuối cùng mở miệng, nhưng lại nói với Văn Chiêu Dã, “Ngươi cũng biết thẹn à? Hiện giờ chuyện này đã gây xôn xao khắp thành như vậy, ngươi bảo Văn gia chúng ta làm thế nào còn chỗ đứng ở kinh thành?” Thái phu nhân càng nói càng giận, câu cuối cùng còn vỗ một cái RẦM lên góc bàn, khiến ai nấy vô cùng sợ hãi.

“Tổ mẫu, cuối cùng Trọng Hòa đã làm ra chuyện gì khiến người tức giận như vậy?” Thanh âm Văn Chiêu Lăng vẫn ôn hòa như cũ.

“Haiz……….” Thái phu nhân thở dài, “Đệ đệ hồ đồ này của con, thường ngày ở kinh thành tìm hoa vấn liễu cũng thôi đi, lần này thiếu chút nữa gây ra tai nạn chết người.”

Văn Chiêu Lăng kinh ngạc nhìn Văn Chiêu Dã, “Trọng Hòa, thật sự có chuyện như vậy?”

Văn Chiêu Dã vẫn như cũ gục đầu không nói, A Cần ở bên cạnh cướp lời: “Ây da, chuyện này có gì khó nói đâu chứ, đại ca, muội nói cho huynh.” Nàng đứng dậy đi đến trước mặt Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi, nụ cười trên mặt lúc này càng rõ hơn, “Đại ca, sự việc thật ra rất đơn giản, nhị ca nhìn trúng một kỹ nữ, không cẩn thận làm lớn bụng của nữ nhân này, sau đó người ta khóc lóc ỉ ôi đến trước cửa đòi nhị ca cưới nàng. Nhị tẩu hung hăng nhục mạ nàng ta, kỹ nữ kia tức giận, quay về định tự tử, may sao được kịp thời cứu giúp, thế nên dứt khoát không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, đem chuyện này loan rộng ra cho khắp kinh thành đều biết, nói không chừng hiện giờ vẫn đang ở trên phố thị tức giận chửi mắng cũng nên!”

Ngọc Chi và Văn Chiêu Lăng ngầm đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu ra phần nào. Thì ra người mắng chửi Văn gia vừa rồi nghe thấy trên đường chính là kỹ nữ kia à?

Thực ra Ngọc Chi có chút vui sướng khi người gặp họa. Trước đó nàng vốn không ưa bộ dạng ăn chơi của Văn Chiêu Dã, hiện giờ khiến hắn chịu chút thiệt thòi cũng tốt. Nàng nhìn A Cần, một tay đưa lên khóe môi vờ che miệng ho khan, nhưng thực ra là để tránh ánh mắt Văn phu nhân và Thái phu nhân, hướng nàng ấy cười cười. A Cần nháy mắt với nàng, sau đó trở về vị trí của mình. Ngọc Chi nghiêng đầu nhìn, quả nhiên Văn phu nhân vẻ mặt chán ghét nhìn nàng ấy. Thái phu nhân nghe A Cần trần thuật thì lại thở phào một cái, cuối cùng đã có người thay bà nói rõ ngọn nguồn sự việc xấu hổ này.

Nói xong sự tình, trong sảnh càng trở nên im ắng. Văn Chiêu Lăng ho một tiếng, nhìn Thái phu nhân ngồi ở ghế đầu, “Tổ mẫu dự định xử trí như thế nào?”

Thái phu nhân thở dài, “Hiện giờ phụ thân con không ở nhà, con là trụ cột gia đình này, đương nhiên cần phải trưng cầu ý kiến của con.” Bà nhìn Ngọc Chi bên cạnh Văn Chiêu Lăng, tiếng thở dài càng thêm nặng nề, “Phu thê tụi con vừa thành thân không lâu đã gây ra chuyện náo động lớn như vậy, thật sự là………haizzz……..”

Ngọc Chi vội lên tiếng an ủi: “Tổ mẫu không cần vì chuyện này mà phiền lòng, hiện giờ chuyện gấp rút nhất vẫn là xử lý tốt chuyện của thúc thúc.”

Thái phu nhân gật gật đầu, ánh mắt không vui quét về phía Kim thị, “Nếu cháu dâu của ta cũng là một người hiểu chuyện như con thì cũng không ầm ĩ đến mức không thể thu xếp được như vậy.”

Kim thị nghe được bà đây là đang chỉ trích mình, con ngươi vốn đỏ au trước đó tức thì lại rơi lệ, ủy khuất vô cùng, “Theo lời này của tổ mẫu thì một nữ tử thanh lâu vọng tưởng bước vào cửa Văn gia cũng được đi, nhưng lúc nào cũng đem đứa bé ra chế giễu con, bảo con không thể sinh đẻ, con chẳng qua cũng vì giận quá nên mới nói nàng ta vài câu mà thôi, thế nhưng bây giờ trái lại vẫn là trách con sao?” Nàng ấy càng nói càng ấm ức, lệ trong mắt cũng rơi càng lúc càng nhiều, dù gì Thái phu nhân là trưởng bối, nàng ấy cũng không dám nhiều lời.

Ngọc Chi mặc dù tiếp xúc với Kim thị không nhiều, nhưng cũng nhìn ra được nàng ấy là người hết sức kiêu ngạo, bây giờ ấm ức đến thế cũng đều do Văn Chiêu Dã ban tặng, trong lòng không khỏi có chút đồng tình với nàng ấy.

Văn Chiêu Lăng bên cạnh trầm tư một hồi, lên tiếng nói: “Theo con thấy, hiện giờ người không việc gì cũng coi như là chuyện tốt, nếu chuyện này thật sự khiến người mất mạng, đến lúc đó nói không chừng sẽ gây nguy hiểm đến quan lộ của phụ thân.”

Văn phu nhân tán thưởng nhìn chàng, “Vẫn là Bá Ngọc nhìn xa trông rộng, chuyện này hiện thời cần phải nhanh chóng trấn áp mới được.”

Văn Chiêu Lăng gật gật đầu, “Trấn áp cũng cần có biện pháp áp chế, nếu đích thực thai nhi mà vị nữ tử thanh lâu này đang mang đúng là con của Trọng Hòa, thế thì cần phải đón về nuôi dưỡng.”

Kim thị gần như lập tức lớn tiếng gào lên: “Đại ca, sao huynh có thể nói lời này được chứ? Nàng ta là một kỹ nữ, vậy mà huynh muốn đón nàng ta về?”

Văn Chiêu Lăng lướt nhìn nàng, “Chẳng lẽ muốn để huyết mạch Văn gia lưu lạc bên ngoài?”

Kim thị nhất thời nghẹn lời, không tìm được lời phản bác nào. Nhưng Văn phu nhân ở một bên dường như không dễ chịu khụ một tiếng.

Văn Chiêu Lăng nghe thấy động tĩnh của mẫu thân, quay đầu nghi hoặc nhìn bà, “Mẫu thân còn điều gì muốn nói sao?”

Ngọc Chi thoáng kinh ngạc, tóm lại cảm thấy ngữ khí Văn Chiêu Lăng mặc dù ôn hòa, nhưng dường như lại mang theo một loại ý tứ không rõ. Ngước mắt nhìn Văn phu nhân, sắc mặt bà rất không tốt, chiếc khăn trong tay cũng siết rất chặt.

Văn Chiêu Lăng mỉm cười, “Đây chỉ là biện pháp con đưa ra, còn làm thế nào đương nhiên vẫn phải do tổ mẫu và mẫu thân quyết định.”

Thái phu nhân thở dài, “Trước cứ làm như vậy đi.” Dứt lời quay sang trừng mắt với Văn Chiêu Dã, “Ngươi kẻ hồ đồ này, bản thân gây ra rắc rối như thế, nhưng bây giờ không rên lấy một tiếng, có biết xấu hổ không?”

Đầu Văn Chiêu Dã cúi càng thấp.

Thái phu nhân phất tay, “Được rồi, các ngươi trở về trước đi, ta sai A La đi xử lý việc này.” Nói rồi hướng bên ngoài gọi một tiếng “A La”. Nhũ mẫu vẫn luôn trông chừng ngoài cửa chạy vào, nhận lệnh đi làm.

Ngọc Chi dìu Văn Chiêu Lăng chuẩn bị rời đi, thế nhưng vừa đứng dậy thì lại chạm phải ánh mắt căm hận của Kim thị, thầm rùng mình, Bá Ngọc xử lý như vậy, hiển nhiên là đắc tội nàng ta rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc