TẬN THẾ CHI MA CHỦNG HÀNG LÂM

"Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm vậy." Giang Viễn Sơn lui ra khỏi khu vực bờ cát: "Chúng ta đi thôi."

"Các người đang làm gì ở đây? Xảy ra chuyện gì?" Một giọng nữ lạnh băng vang lên phía sau đám người.

Là âm thanh của Nghiêm Tuyết, nhưng không thấy bóng dáng cô, chắc là đang ẩn thân ở nơi nào đó, chĩa họng súng đen ngòm, ngắm chuẩn vào những người ở đây.

"Tuyết Nhi, em đến rồi, tốt quá." Giang Hồng Tài vui mừng: "Nhanh đến giúp bọn anh. Bọn anh không dễ dàng gì mới lấy được ma chủng của ma vật cấp 3, lại bị Sở Thiên Tầm này cướp đi."

Trong rừng cây bắn ra ba phát đạn, phân bổ thành hình tam giác, lao thẳng về phía Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm nhảy xuống khỏi tường cao, chạy về phía đối thủ, thân hình cô như một bóng ma, rẽ trái rẽ phải, ba viên đạn quay vòng trong không trung, theo sát phía sau như hoại tử bám vào xương.

Sở Thiên Tầm điên cuồng chạy, cô dùng kiếm chặn hai viên đạn ở phía sau, cô đưa tay tóm lấy Giang Hồng Tài trong đám người, che trước người mình, viên đạn còn lại phanh gấp đột ngột, ngừng ngay trước ngực Giang Hồng Tài, liên tục xoay tròn.

Hai viên đạn lúc trước quay đầu quay về, dừng lại ở phía xa.

Thanh đao dài trong tay Sở Thiên Tầm đã kề vào cổ Giang Hồng Tài.

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, cẩn thận, là anh, là anh." Giang Hồng Tài hoảng sợ kêu lên.

"Sở tiểu thư, thủ hạ lưu tình." Giang Viễn Sơn cười theo, mở miệng cầu tình: "Sở tiểu thư, cô xem, giữa chúng ta cũng không có thù hận gì, chỉ là một chút hiểu lầm, sao phải thành ra như vậy? Mong cô nể chút tình mọn của tôi mà giơ cao đánh khẽ, tha cho khuyển tử."


Giang Viễn Sơn thầm hận trong lòng, bọn họ ủ mưu đã lâu, dự định lợi dụng Đường Quyện để lấy được ma chủng cấp cao trân quý, sau đó sẽ diệt trừ tên Đường Quyện ngu dốt này.

Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp, lại không ngờ trong căn cứ đột nhiên xuất hiện một số thánh đồ vô cùng cường đại.

Giang Viễn Sơn cẩn thận quan sát mấy ngày, thấy đám người Sở Thiên Tầm và Đường Quyện không có quan hệ gì, thậm chí còn có chút mâu thuẫn.

Để đảm bảo an toàn, ông ta không tiếc đưa ra vũ khí quý giá, để lôi kéo đầu lĩnh của bọn họ là Sở Thiên Tầm.

Hiện tại, Sở Thiên Tầm chẳng những làm hỏng chuyện tốt của ông ra, thậm chí còn dùng vũ khí ông ta tặng đặt trên cổ con trai ông.

"Thả hắn ra, nếu không tôi sẽ lấy mạng cô." Nghiêm Tuyết tay cầm súng từ trong bóng tối đi ra, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua kính bảo hộ màu xanh, mang theo sát ý dày đặc.

"Nghiêm Tuyết." Đường Quyện trèo lên tường cao dưới sự hỗ trợ của Cao Yến.

"Quyện ca?" Nghiêm Tuyết kinh ngạc: "Sao anh lại ở đó, còn bị thương nặng như vậy? Những người này bắt ép anh?"

Đường Quyện không nói lời nào, hắn mang cơ thể đầy vết thương yên lặng nhìn Nghiêm Tuyết.

Ánh mắt Nghiêm Tuyết dao động, lùi lại một bước, chuyển ánh mắt về phía Giang Viễn Sơn: "Bá phụ, xảy ra chuyện gì?"

"Tuyết Nhi, trở về bá phụ sẽ giải thích với con, hiện giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, gia đình chúng ta phải đồng lòng cùng nhau đối ngoại." Giang Viễn Sơn nói.


Viên đạn lơ lửng trên không trung rơi xuống, Nghiêm Tuyết chuyển đầu súng, nhắm về phía Giang Viễn Sơn.

"Chẳng trách các người bố trí tôi ở ngoài, hóa ra là muốn lén lút sau lưng tôi làm loại chuyện bẩn thỉu này."

"Tuyết Nhi, em đang làm gì? Làm cái gì vậy hả? Sao em có thể chĩa súng về phía cha anh?" Giang Hồng Tài gấp gáp: "Anh mới là bạn trai em, em lại vì Đường Quyện mà chĩa súng vào cha anh?

Nghiêm Tuyết lấy kính bảo hộ ra, quẳng xuống đất, đôi mắt xinh đẹp đỏ bằng.

Nhưng hai tay cô lại vững vàng cầm súng, quay lưng về phía Đường Quyện. Lùi lại từng bước, cuối cùng đứng trước người Đường Quyện.

" Nghiêm Tuyết, cô.. "Đường Quyện nhắm mắt lại:" Cô chỉ cần không giúp ai là được, không cần phải làm như vậy. "

" Quyện ca, bọn họ có thể không nhớ, nhưng tôi còn nhớ. "Nghiêm Tuyết cầm súng, thẳng lưng:" Lúc đó, Hồng Tài và tôi suýt bị ma vật ăn thịt, là anh xông vào cổng trường, cứu mạng chúng tôi từ tay ma vật. "

Sở Thiên Tầm buông lỏng con dao trong tay, đẩy Giang Hồng Tài qua một bên, lui về trận địa của mình.

Vốn dĩ cô định thuận tay dùng dao giế.t chết tên đàn ông yếu đuối lại vô sỉ này. Chẳng qua, vào lúc nhạy cảm này, cô không muốn bản thân lại kí/ch thích tâm trạng không ổn định của Nghiêm Tuyết, khiến cô ấy đứng về phía kẻ địch.

" Tuyết Nhi, anh biết rồi, em từ lâu đã muốn rời xa anh. "Giang Hồng Tài nhanh chóng trốn đến sau lưng cha mình, lại lộ mặt ra, chỉ vào Nghiêm Tuyết nói:" Dị năng của tôi không mạnh, kém xa cô, nên cô vẫn luôn xem thường tôi, cô.. Cô thích tên khốn Đường Quyện này đúng không? "

Ánh mắt Nghiêm Tuyết lạnh lẽo, thay đổi đầu súng, chỉ về phía Giang Hồng Tài.


Giang Hồng Tài liền mềm nhũn, bày ra dáng vẻ thâm tình:" Tuyết Nhi, em không thể bỏ rơi anh như vậy. Em đã quên mọi chuyện giữa chúng ta rồi sao? Từ trước đến giờ anh đều nghe theo em, bảo vệ em, chẳng lẽ em tàn nhẫn như vậy sao? Em không nhớ những kỉ niệm của chúng ta sao? "

" Tôi vốn cho rằng anh chỉ có chút mềm yếu, không có năng lực. Những thứ này đều không sao, anh yếu đuối, tôi có thể mạnh hơn một chút. Anh không có năng lực, tôi có thể làm nhiều hơn. "Nghiêm Tuyết cắn chặt răng, nói ra từng chữ:" Nhưng tôi sai rồi, anh và cha anh, không chỉ vô dụng mà còn vô sỉ! "

" Trên đường đến đây, tôi nhìn thấy thi thể của các anh em mình, là ai làm! Có phải là anh không! "

" Không, không phải anh. "Giang Hồng Tài vội vàng phủ nhận, hắn bối rối liếc nhìn Nhạc Hòa An.

Những thi thể kia là bị cắt đứt mà chết, rõ ràng chính là tác phẩm từ dị năng của Nhạc Hòa An.

Đoàng, một tiếng súng vang lên.

Nhạc Hòa An quay đầu bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn không tránh thoát sự truy đuổi từ viên đạn của Nghiêm Tuyết.

Hắn trúng một phát súng, lăn một vòng trên đất, được đồng đội bảo về bỏ chạy về phía xa.

Đám người Giang Viễn Sơn và Giang Hồng Tài thấy Nhạc Hòa An bỏ chạy cũng hoảng sợ rút lui.

" Thật xin lỗi, Quyện ca. "Nghiêm Tuyết hạ súng xuống:" Tôi và anh ta quan hệ rất tốt, không xuống tay được. Sau này, vết thương của anh lành rồi, có thể tự mình báo thủ, tôi sẽ không ngăn cản anh. "

Sắc trời dần buông xuống, ánh chiều tà đỏ như máu.

Sau một ngày chiến đấu nguy hiểm, mọi người tìm thấy một căn phòng hẻo lánh để nghỉ chân.


Phùng bà bà im lặng chuẩn bị cơm tối cho mọi người, sắc mặt bà không tốt, hiển nhiên dị năng giả hệ tinh thần đó đã mang đến cho bà những ký ức không mấy tốt đẹp.

" Hôm nay quá nguy hiểm. "

Thích Vĩnh Xuân vẫn còn sợ hãi nói:" Không ngờ còn có loại dị năng này. Tôi nhìn thấy ngày ma chủng giáng lâm đó, tôi sợ đến mức suýt tè ra quần. "

" Tôi cũng vậy. Thật là đáng sợ. Rõ ràng chỉ ngồi ở đó, lại mơ thấy bản thân bị bạn trai ăn thịt. Trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể tỉnh lại. "Cao Yến chạm vào ngực mình.

Đường Quyện khoác áo khoác, ngồi cạnh đống lửa:" Dị năng đó của hắn vô dụng đối với quái vật, nhưng lúc đối đầu với con người lại khó lòng phòng bị, trừ khi dị năng cao hơn hắn, nếu không chỉ cần trúng chiêu thì tự mình không thể thoát ra được. Hắn luôn có thể sử dụng người mà các người quan tâm nhất để gợi lên nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng các người. "

Hai mắt Giang Tiểu Kiệt đỏ hoe:" Tôi mơ thấy người cha chết tiệt của mình, bình thường ông ta không phải người cha tốt, nhưng vào lúc đó không biết dây thần kinh nào đứt mất, vậy mà lại biết đẩy tôi ra ngoài. "

Sở Thiên Tầm vừa lúc ngồi cạnh Diệp Bùi Thiên, cô nhớ lại dáng vẻ Diệp Bùi Thiên khi tỉnh lại từ trong mộng, đúng là có chút bóng dáng của Đế vương cát vàng năm đó, hiện tại hắn cấp 2, theo lý mà nói thì sẽ không chìm sâu vào giấc mộng đó, có thể tự mình thoát khỏi mới đúng.

" Anh mơ thấy gì? "Sở Thiên Tầm hỏi.

Những đốm lửa nổ lách tách,

Khuôn mặt Diệp Bùi Thiên dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, hắn im lặng hồi lâu.

Mãi đến khi Sở Thiên Tầm cho rằng hắn sẽ không trả lời nữa.

Bên cạnh mới truyền đến âm thanh trầm thấp

" Tôi.. nhìn thấy cô chết, chết trước mặt tôi."


Bình luận

Truyện đang đọc