TẬN TÌNH


Bùi Vân Dã ngồi trước bàn làm việc, xoay xoay dao mở thư* màu xám bạc trong tay, ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất rơi xuống bốn chữ ‘Tập đoàn Minh Hằng’ đỏ tươi ở cao ốc đối diện.
(*拆信刀.)
Lâm Hiên đứng một bên báo cáo ngắn gọn hướng đi hai ngày này của Minh thị, như là ‘Minh Thịnh Nhã ngày mai xuất viện’ ‘ ‘Thiên Minh cuối cùng đã lấy được miếng đất G57 ở thành Đông bên chỗ Lục Minh’ ‘ Cổ phiếu của Minh thị đã tăng lại…’
Xao động trước cái chết của Minh Phong mang đến cũng dần dừng lại khi lễ tang kết thúc, mà sau khi Minh Thịnh Nhã vào bệnh viện, đại loạn của Minh gia mà mọi người chờ mong cũng không xuất hiện, tuy rằng cổ phiếu Minh thị xuất hiện chút dao động, nhưng đám thợ săn như hổ rình rồi cũng không vớt được chỗ tốt gì.
Mà Minh Ương ‘phúng viếng’ một cách nghênh ngang cũng khiến cậu ‘danh tiếng vang xa’ ở trong vòng, nhưng kỳ quái chính là tiếp sau đó cũng không có gợn sóng gì, Minh Ương sau phù dung sớm nở tối tàn* thật lâu cũng không lộ diện.
(*昙花一现: hiện ra rồi bỗng biến mất ngay, chỉ xuất hiện trong thoáng chốc như hoa quỳnh.)
Như vậy khiến Bùi Vân Dã có chút ngoài ý muốn.
Dao cắt thư xoay tròn lóe sáng một cái rồi biến mất, lúc Bùi Vân Dã dừng lại động tác, tiếng nói của Lâm Hiện cũng dừng lại.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Trong lòng Bùi Vân Dã hiện ra một câu tục ngữ như vậy.
Tiếp theo xoay người đổi dao cắt thư trong tay thành bút máy ký tên xuống văn kiện một cách lưu loát, “Tạm thời bỏ xuống Minh thị bên kia, lấy báo cáo của công ty giải trí Thiên Thần đến đây.”
Lâm Hiện gật đầu, rời đi chỉ hai phút lại vòng về trước mặt của Bùi Vân Dã, đưa văn kiện qua đồng thời báo cáo hướng đi của Thiệu thị trong hai ngày này.
Như là: ‘Nữ diễn viên đang nổi Ngô Xán Nhiên đã ký kết với công ty giải trí Tinh Hải của tập đoàn Thiệu thị’, ‘Bách Phong đã về nước, trước mắt vẫn luôn từ chối gặp mặt’, ‘Lục Thần và Thiệu Bân đã gặp mặt phó đạo diễn của Bách Phong ở Thiên Hương Lâu hai ngày trước’.
Bùi Vân Dã đảo nhanh qua văn kiện, lúc nghe đến tin tức đằng sau thì nheo mắt.
Mặc dù Thiệu gia kém hơn bốn gia tộc lớn của Nghi Lăng, nhưng mấy năm nay đã dần trở nên lớn mạnh hơn dưới sự khống chế của Thiệu Đông Khê, liên tục thu mua mấy công ty, khởi bước từ ngành giải trí đi từng bước một mở rộng sản nghiệp trong tay thậm chí đi đến trước mặt Bùi gia, bằng không Bùi Vân Dã chưa chắn sẽ để ý nhiều đến Thiệu thị.
Nhưng hiện tại thì khác.
Dù sao Thiệu gia lập nghiệp từ ngành giải trí, mà hiện tại Bùi Vân Dã cũng dần dần bắt đầu tiếp xúc với giới giải trí, hai năm trước chơi chơi với Trần Diệc Minh cũng khiến cho công ty giải trí Thiên Thần phát triển không tệ, Bùi Vân Dã cũng không ngại làm nó phát triển tốt hơn nữa.
Như vậy vị đạo diễn tên Bách Phong kia thật đúng là phải bắt lại mới được, hiện tại bữa tiệc rượu của ảnh đế Chu chính là một cơ hội.
Bùi Vân Dã: “Bữa tiệc hôm nay bắt đầu mấy giờ?”

“Tám giờ tối.”
Tám giờ tối.
Màn đêm buông xuống, khu chợ đêm nhộn nhịp của Nghi Lăng cũng vừa thức giấc.
Nhân viên phục vụ đẩy ra cánh cửa phòng tiệc, ánh đèn vàng rực rỡ hiện ra, tiếng nhạc giao hưởng du dương cũng tuôn trào theo đó, dưới đèn chùm pha lê thật lớn mà lộng lẫy, tuấn nam mỹ nữ với những bước nhảy uyển chuyển, bồi bàn mặc áo bành tô xuyên qua trong đó, nâng ly cạn chén với nhau đều là nhân vật nổi tiếng trong ngành giải trí.
Vừa mới bước vào Hoa Nhạn Đình, Bùi Vân Dã đã nhận ra được mấy tầm mắt hướng về phía hắn, biểu tình của hắn không đổi, ngay cả độ cong khóe miệng cũng không di động mảy may, hắn cũng không thả chậm bước chân bởi vì chào hỏi này đó, gật gật đầu liền đi tới giữa đám người, đi về phía Chu Việt —— chủ sự của bữa tiệc này.
“Cuối cùng cậu cũng tới rồi,” Trần Diệc Minh bỗng xuất hiện bên cạnh Bùi Vân Dã, “Còn tưởng rằng cậu lại thả bồ câu* tớ.”
(*放我鸽子: cho leo cây.)
Bùi Vân Dã đáp lại nhàn nhạt: “Nếu đã vào cái vòng này, mặt mũi của ảnh đế vẫn là phải cho.”
Trần Diệc Minh không cho ý kiến, nhướng mày cười khẽ một cái.
Từ sau khi biết được tin tức xác định Bách Phong về nước từ Bùi Vân Dã, Trần Diệc Minh cũng đã cho người đi liên hệ Bách Phong, kịch bản còn chưa đưa qua đã bị Bách Phong từ chối thẳng thừng, nhiều năm như vậy cũng không có ai dám từ chối Trần thiếu một cách không nể mặt như vậy.
Bách Phong này thật đúng là quá mức kiêu căng.
Mười lăm năm trước Bách Phong hai mươi ba tuổi, còn chưa tốt nghiệp học viện điện ảnh, bằng vào một bộ phim văn nghệ kinh phí thấp《Ngữ Tình Dục》bộc lộ tài năng, thu hoạch mấy giải điện ảnh xuất sắc trong nước, thanh danh vang dội.

Mà vào lúc nổi tiếng nhất ông ta lại rời khỏi giới giải trí, thẳng đến năm năm trước ông ta mang theo một tác phẩm mới xuất hiện ở Cannes, một phát lấy được giải Cành Cọ Vàng, lại đánh thức ký ức trong nước thậm chí thế giới đối với vị đạo diễn thiên tài này.
Cho nên trong một tuần Bách Phong về nước, lời mời lớn lớn bé bé như hoa tuyết, không ngoại lệ đều bị từ chối.

Cũng chỉ có một bữa tiệc rượu nho nhỏ hôm nay xem như được Bách Phong đồng ý, chủ sự còn là nam chính Chu Việt trong tác phẩm đầu tay 《 Ngữ Tình Dục 》của Bách Phong, hiện tại là ảnh đế thanh danh hiển hách.
Tuy rằng Trần Diệc Minh cảm thấy Bách Phong kiêu căng, nhưng ông ta thật sự là có tư cách kiêu căng, cho nên Trần Diệc Minh mới có thể đi một chuyến như thế này.
Hai người còn chưa đến trước mặt Chu Việt, Chu Việt đã phát hiện hai người bọn họ, mang theo tươi cười tới đây tiếp đón, “Bùi tổng cùng Trần tổng có thể tới thật là vinh hạnh của tôi.”
Ba người hàn huyên vài câu không mặn không nhạt, vai chính hôm nay rốt cuộc xuất hiện.

Chu Việt lập tức tươi cười nghênh đón, đám người cũng bắt đầu tụ tập về phía Bách Phong bên kia, chỉ có Bùi Vân Dã đứng tại chỗ không nhúc nhích, Trần Diệc Minh vốn định qua theo, nhưng nhìn thấy Bùi Vân Dã không nhúc nhích anh cũng không đi.
Bách Phong cũng chỉ ba tám ba chín, bảo dưỡng phù hợp thoạt nhìn như vừa qua khỏi ba mươi, diện mạo nhưng thật ra có mấy phần tuấn tú, nhìn qua không giống đạo diễn ngược lại giống như diễn viên.

Ông ta cũng không xuất hiện một mình, bên cạnh còn đi theo một người đàn ông trung niên, mà một cao một thấp đứng bên cạnh người đàn ông trung niên chính là Lục Thần và Thiệu Bân.
“Xem ra Thiệu Bân thật đúng là kéo được quan hệ với phó đạo diễn kia.” Trần Diệc MInh nói.
Hai mươi ba mươi người trong sảnh tiệc dần tụ tập về phía bên kia, Bùi Vân Dã cùng Trần Diệc Minh liền như bị cô lập, khoảng trống này không hề liên quan với náo nhiệt ở bên kia.
Thiệu Bân quét mắt qua đám người, gật đầu với bọn họ bên này đồng thời lộ ra khuôn mặt tươi cười vô cùng đắc ý.
Bùi Vân Dã không có biểu tình gì, Trần Diệc Minh lại là nhăn mày, phun câu “Cái quái gì”.
Trần Diệc Minh chướng mắt Thiệu Bân không kỳ quái, ngoại trừ quan hệ cạnh tranh của bọn họ, nhiều hơn hết là bởi vì suy cho cùng Thiệu gia không phải là thế gia của Nghi Lăng, thấp hơn một bậc so với bốn nhà Minh, Bùi, Trần, Lâm.
Bằng không thì sao một đám ‘Bùi thiếu’ ‘Trần thiếu’ ngay cả Lục Thần đứa con của Lục gia đã rơi đài cũng có thể được xưng một câu ‘Lục thiếu’ đến lượt Thiệu Bân này chỉ có thể gọi một câu ‘tiểu Thiệu tổng’.
Bên kia thấp giọng hàn huyên không ngừng, mỗi người đều là vẻ mặt tươi cười, Chu Việt sau khi chào hỏi Bách Phong liền ghé vào bên tai Bách Phong nói nhỏ mấy câu, tầm mắt hai người liền hướng về phía Bùi Vân Dã bên này.
Tiếp theo Bách Phong liền nhấc chân đi về phía bọn họ, đuôi lông mày của Trần Diệc nhướng lên.
Chu Việt này là người thông minh, Bách Phong cũng xem như thức thời.
“Bùi tổng,” Trên mặt Bách Phong mang theo tươi cười ấm áp, đưa tay phải đến trước mặt Bùi Vân Dã, “Lại gặp mặt.”
Lời này vừa ra, không ít người ở đây đều nổi lên nghi hoặc, chưa bao giờ nghe nói Bùi Vân Dã và Bách Phong có giao tình, tạm thời không nói tuổi tác hai người kém nhau mười mấy tuổi, Bách Phong ở nước ngoài nhiều năm chưa từng trở về, cũng không nghe nói từng có tiếp xúc với Bùi gia.
Khóe miệng Bùi Vân Dã cong lên, lúc nâng tay phải lên sắp nắm lấy đột nhiên một tiếng vỡ vụn chói tai vang lên.
Choang một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây.
Theo tiếng nhìn lại, bàn trà bên trái của sảnh tiệc, một thanh niên diện mạo tuấn mỹ đứng đó, tóc dài ngang vai, tóc mái hơi cuốn, bởi vì cậu hơi cúi đầu, cho nên che khuất khuôn mặt, nhưng chỉ lộ ra nửa góc cằm cũng đã khiến người kinh diễm*.
(*惊艳: thấy được sự vật vô cùng xinh đẹp hoặc xuất sắc mà ngạc nhiên, lòng chịu chấn động.)

Áo khoác tây trang màu rượu đỏ khoác trên vai một cách tùy ý, bên trong là áo sơ mi cổ chữ V màu đen, nút mở rộng đến giữa ngực, vạt áo cài vào quần dài máu đen, hai chân vừa dài vừa thẳng, tư thái cả người tùy ý lại thả lỏng, tuấn mỹ pha chút tùy ý.
Mà ly rượu vang đỏ vỡ vụn bên chân cậu còn đang lắc lư nhè nhẹ, vệt rượu đỏ thẫm giống máu vẽ ra một đóa hoa trên gạch men sứ màu sữa.
Dường như người thanh niên này không để ý đến ánh mắt của người khác, còn duỗi tay rút một cái khăn tay màu trắng từ trong túi ra, một bên chà lau ngón tay phải bị dính rượu vang đỏ của cậu, một bên nâng mắt nhìn thẳng về phía này.
Như là phát hiện người nào đó thú vị, ánh mắt phát sáng, môi cong lên.
Giây tiếp theo liền nhấc chân dài bước lên vụn thủy tinh đi tới.
Toàn bộ thứ này cũng chỉ hai ba giây, Minh Ương đã đi đến trước hắn, cậu vươn tay phải vừa mới chà lau kia cầm lấy bàn tay vẫn chưa thu về của Bùi Vân Dã, “Đã lâu không gặp, Bùi tổng.”
Hai chữ sau cậu cố ý kéo dài, hàm ý sâu xa lại có chút ái muội.
Xúc cảm của lòng bàn tay có chút lạnh, còn mang theo ướt át của rượu, vẻ mặt Bùi Vân Dã không đổi, hắn không thu tay cũng không nắm ngược lại, dùng giọng điệu cũng hàm ý sâu xa lại lạnh đạm hơn nhiều để đáp trả: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Minh thiếu.”
Hai chữ ‘Minh thiếu’ phun ra từ đầu lưỡi hắn, không phân rõ là chế nhạo hay là khiêu khích.
Lục Thần lấy lại tinh thần trước, giọng điệu ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở chỗ này?!”
Bùi Vân Dã cũng gọi Minh thiếu, cộng với phản ứng của Lục Thần, thân phận Minh Ương đã rõ.

Sảnh tiệc an tĩnh lại trở nên ầm ĩ, đám người thấp giọng đàm luận hết đợt này đến đợt khác.
Từ sau tang lễ của Minh Phong, đây vẫn là lần đầu tiên Minh Ương công khai lộ diện, tuy rằng tới tham dự bữa tiệc hôm nay phần lớn đều là người của giới giải trí, nhưng không phải không có giới làm ăn, chuyện của Minh Ương cũng đều nghe đến, chỉ nhắc một chút trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Trần Diệc Minh lấy lại tinh thần, anh nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm trước mặt, bỗng nhiên không thể lý giải câu ‘đã lâu không gặp‘ này.
Ánh mắt Minh Ương vẫn luôn ngừng ở trên mặt Bùi Vân Dã, giống như không nghe thấy lời chất vấn của Lục Thần, Bùi Vân Dã không rút về cậu cũng liền không buông tay, dùng ngón tay cọ cọ làn da nhẵn mịn chỗ gan bàn tay của Bùi Vân Dã trong tiếng xôn xao khe khẽ của đám người, vừa cọ hai cái Bùi Vân Dã liền không dấu vết rút tay về giống như là chán ghét.
(*虎口: chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ.)
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cậu, cuộc ‘ôn chuyện’ của Bách Phong và Bùi Vân Dã không thể tiếp tục, Bùi Vân Dã rút tay về cũng không chừa cho Minh Ương một ánh mắt, mà gật đầu với Bách Phong, tiếp đó hai người đi qua một bên.
Minh Ương nheo mắt theo bản năng muốn đuổi theo lại bị Lục Thần bên cạnh ngăn lại.
“Vì sao cậu lại ở đây, ai cho cậu tới?”
Sau ngày Minh Ương làm loạn lễ tang, Minh Thịnh Nhã liền cho người nhốt lại, theo lý Minh Ương không thể, cũng không nên xuất hiện ở chỗ này.
Minh Ương rũ mắt nhìn bàn tay với các khớp xương nhô lên nắm chặt cánh tay mình, ánh sáng trong mắt dập tắt, chỉ còn lại lãnh đạm sắc bén, giây tiếp theo cậu liền duỗi tay nắm cổ tay người này, cổ tay dùng lực, kéo người này đến lảo đảo.
Đau đớn của khớp xương bị vặn khiến Lục Thần hô lên, gã quát khẽ: “Cậu buông tôi ra!”

Chiều cao của Minh Ương hơn một mét tám ba, cao hơn Lục Thần một chút, cậu hơi cúi xuống ghé vào sườn mặt Lục Thần, cười đến chân thành, “Minh Tuệ Lan không nói cho anh, phải cách xa tôi ra một chút sao?”
Sức lực của Minh Ương đặc biệt lớn, Lục Thần dùng sức thế nào cũng không tránh thoát, mà động tác vặn cổ tay Lục Thần của cậu cũng được áo khoác rũ bên người che khuất, người ngoài nhìn vào tư thế này của bọn họ giống như là anh em tốt kề tai nói nhỏ.
Chỉ có Lục Thần nghe được Minh Ương thấp giọng uy hiếp.
“Nếu muốn sống ổn, phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Nói xong Minh Ương buông tay, lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn với gã, lúc này mới xoay người rời đi.
Mà Lục Thần bởi vì quán tính mà lui về sau, cổ tay thoát khỏi gông cùm xiềng xích bởi vì đau đớn vẫn còn đang run rẩy không ngừng.
Bùi Vân Dã và Bách Phong trò chuyện cũng xem như vui sướng, sau khi nói chuyện một lúc, phó đạo diễn cũng tới đây hàn huyên hai câu, tiếp theo không biết nói gì đó với Bách Phong, liền rời đi trước.
“Cậu còn bao nhiêu chuyện tớ không biết hả?” Đám người đi rồi Trần Diệc Minh rốt cuộc không nhịn được, “Sao cậu sẽ quen biết Bách PHong? Còn có Minh Ương kia là thế nào? Hai người quen nhau? Làm sao hai người sẽ quen nhau chứ?”
Hàng loạt câu hỏi Bùi Vân Dã cũng chỉ thuận miệng đáp một câu: “Gặp một lần tại buổi đấu giá ở California tháng trước.”
Gặp ai thì hắn không nói rõ, nhưng Trần DIệc Minh nghe hiểu, thông qua nội dung Bùi Vân Dã và Bách Phong trò chuyện vừa rồi anh cũng hiểu được bảy tám phần, cho nên Bùi Vân Dã là trả lời một câu thừa thãi.
Nếu chỉ gặp mặt một lần thật sự không tính quen biết, huống hồ nhìn thái độ của Bách Phong đối với Bùi Vân Dã hôm nay cũng không giống chỉ mới gặp một lần.
Bùi Vân Dã và Bách Phong quả thật không tính là gặp một lần, nghiêm túc mà nói hẳn là hai lần, đấu giá một thanh đao cổ ở hội đấu giá tính một lần, ở khoang hạng nhất bay đến New York tính lần thứ hai, Bùi Vân Dã biết được tin Bách Phong về nước cũng là vì một cuộc hành trình ngắn ngủi này.
Có hai lần duyên phận đó, cộng với thân phận của Bùi Vân Dã, Bách Phong cố ý lại đây chào hỏi với Bùi Vân Dã là vô cùng hợp lý.

Hợp lý đến mức cho dù cuộc trò chuyện vừa rồi của Bùi Vân Dã và Bách Phong không hề có một câu về chuyện hợp tác, Trần Diệc Minh đều cảm thấy ký kết với Bách Phong là ván đã đóng thuyền.
Hoa Nhạn Đình ngoại trừ trong nhà, còn có thêm một hoa viên bên ngoài, một dàn nhạc giao hưởng đang trình diễn trên bãi cỏ, nhóm nam nữ xinh đẹp sáng sủa kết bạn khiêu vũ.
Bùi Vân Dã và Trần Diệc Minh không mang bạn nữ, liền đứng ở một bên, trong sân nhảy đều là gương mặt quen thuộc, ví dụ như Thiệu Bân đang ôm Ngô Xán Nhiên nữ diễn viên đang nổi, còn có Lục Thần đứng uống rượu giải sầu ở đối diện, mà Bách Phong vẫn là được các người qua đường vây quanh.
Trần Diệc Minh đưa mắt nhìn quanh một vòng, tiến đến bên cạnh Bùi Vân Dã hỏi: “Minh Ương kia đâu? Sao tớ cảm thấy cậu ta quen cậu.”
Bùi Vân Dã nghiêng đầu liếc anh một cách lạnh lùng, Trần Diệc Minh nói xong cũng nhận ra lời này của mình có chút ngu ngốc, đều là một vòng, bọn họ hiểu biết Minh Ương thông qua sưu tầm đủ con đường, dĩ nhiên Minh Ương cũng sẽ biết bọn họ.
Nhưng anh vẫn cảm thấy kỳ quái, vừa rồi bầu không khí người tới ta đi của Minh Ương và Bùi Vân Dã quá không bình thường.
“A Dã.” Sau lưng bỗng truyền đến một giọng nam trong trẻo, giọng của cậu vừa thấp vừa mảnh, âm kéo dài bỗng nhiên xuất hiện làm cho có chút cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Anh khiến tôi tìm thật lâu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc