TANG THI THỜI KỲ TÌNH YÊU (TÌNH YÊU THỜI XÁC SỐNG)

Sáng sớm Diệp Hỏa hức dậy khó có dịp không thấy Sở Hạ Lâm nằm trong ngực mình.

Vốn dĩ, thể lực của Sở Hạ Lâm tốt hơn so với mình, tuy nói mỗi lần đều bị Diệp Hỏa làm đến kêu cha gọi mẹ lại không phải giả, nhưng tốt xấu tố chất thân thể cũng không phải chỉ để trưng, sau khi làm xong cũng không đến mức một ngón tay cũng nâng không nổi, cũng chỉ là đau thắt lưng mà thôi.

Sau khi ân ái Sở Hạ Lâm đều là làm nũng mới vùi vào trong ngực của mình, khiến mình làm cái này cái kia cho cậu, Diệp Hỏa thừa biết. Từ phương diện này Diệp Hỏa đã cảm thấy EQ của Sở Hạ Lâm cao hơn mình không ít, nếu như mỗi lần làm xong người nằm dưới thân thể mình kia vẫn còn có thể sinh long hoạt hổ tinh lực tràn đầy*, mặt mũi của Diệp Hỏa hắn còn biết bày đi đâu.

(*Nguyên văn 活蹦乱跳  hoạt bính loạn khiêu: Hình dung bộ dạng hoạt bát, sung sướng, tinh lực tràn đầy.)

Hơn nữa, Sở Hạ Lâm cho dù lợi hại thế nào, vẫn là hy vọng được người mình yêu ôm vào trong lòng.

Diệp Hỏa dạo một vòng quanh phòng khách, lại bất ngờ chạm mặt Cố Nam Ninh trực ca đêm.

Cố Nam Ninh báo cáo nối hôm qua một mảnh thái bình không xảy ra chuyện gì, Diệp Hỏa gật đầu, hỏi cậu Sở Hạ Lâm đi đâu, Cố Nam Ninh đáp có lẽ lên lầu luyện công, Diệp Hỏa ừ một tiếng lại đến phòng bếp pha cho mình ly cà phê.

Hắn một bên đun nước một bên nhìn Chu Tụng ngáp đi đến.

“Ngủ không ngon?” Hắn hỏi.

Chu Tụng thở dài một hơi muốn nói lại thôi, từ tủ lạnh lấy ra màn thầu mấy ngày trước anh mới vừa làm, đun một nồi nước chuẩn bị hấp lại.  Anh nhìn chằm chằm vào ngọn lửa cuối cùng vẫn phải quay đầu qua nói với Diệp Hỏa: “Chú nhỏ kia của anh… tôi đệch…”

“Sao vậy?” Diệp Hỏa không rõ nội tình.

“Thật mẹ nó nhiều chuyện!” Chu Tụng vò vò đầu: “Mẹ nó cằn nhằn cả đêm hỏi đến tổ tông mười tám đời của tôi còn chưa tính, bọn tôi từ ngôi sao ánh trăng cho đến mặt trời trên cao, lý tưởng nhân sinh đến thơ ca đều mẹ nó hàn huyên một lần… ài tôi đệch con mẹ nó chứ…”

Diệp Hỏa thấy anh ta mở miệng một tiếng “mẹ nó” hai tiếng “mẹ nó”, lòng thầm nghĩ hai người này quả nhiên hàn huyên một đêm, câu cửa miệng này cũng lây đến giống như lây bệnh.

“Tôi thấy anh cũng nói rất nhiều a.” Diệp Hỏa vỗ vỗ vai Chu Tụng: “Đó chính là lãnh đạo của anh, tôn trọng chút đi.”

Chu Tụng nghe thấy từ lãnh đạo mắng một tiếng đệch liền chạy ra khỏi phòng bếp, chạy hai bước lại chạy về nói với Diệp Hỏa: “Tôi đi thăm ba Cam, anh canh lửa giùm tôi một chút.”

“Tôi đi cùng anh.” Diệp Hỏa cầm cà phê lên đuổi theo anh.

“Lửa kia làm sao bây giờ?”

Diệp Hỏa gọi Nam Ninh, nói: “Canh lửa đi.”

“Không.” Cố Nam Ninh trông một đêm buồn ngủ đến không xong, hiện tại chỉ muốn về đi ngủ.

“Phía trên đang hấp màn thầu.” Diệp Hỏa nói thêm.

Vừa dứt lời liền thấy Cố Nam Ninh đi vào phòng bếp.

Cam Qua không có chuyện gì, đang tựa giường đọc sách  —— Thủy Hử.

Diệp Hỏa thấy một chồng sách chất ở đầu giường liền lườm Chu Tụng, hỏi: “Anh lấy cho ông ấy?”

“Ừ.” Chu Tụng cười cười: “Này không phải là sợ ông ấy ở một mình trong đây nhàm chán hay sao.” Anh một bên nói một bên ân cần hỏi han Cam Qua, còn nói: “Ba Cam a, đều nói nhỏ không đọc Tam Quốc già không đọc Thủy Hử ba xem ba bao nhiêu tuổi rồi còn đọc cái này làm gì a.. đến đến đến đọc cái này.”

Cam Qua nhìn quyển sách bị Chu Tụng nhét vào trong tay: 《Nỗi đau của chàng Werther》.

Chu Tụng lại hàn huyên với Cam Qua một hồi lúc này mới đi ra.

Diệp Hỏa thấy miệng Chu Tụng nói không ngừng nghỉ, thầm nhủ câu cửa miệng bị lây còn chưa tính, nhiều chuyện vậy mà cũng bị lây.

Sau khi ra cửa Diệp Hỏa hỏi Chu Tụng: “Tình cảm của anh và Cam tổ tốt như vậy, ngày hôm qua anh trả khẩu súng kia cho tôi… sẽ không sợ Cam tổ xảy ra chuyện?” Chu Tụng cười khổ, hồi lâu rốt cuộc phun ra một câu: “Vậy còn có thể thế nào a?” Một câu hàm chứa tất cả bất đắc dĩ.

Diệp Hỏa cùng Chu Tụng về lại nhà chính, Cố Nam Ninh đã bưng màn thầu lên, Cố Tây An Sở Hạ Lâm cùng Diệp Diễm đều đã ngồi vào bàn, chờ bọn họ trở về liền cùng nhau ăn bữa sáng.

Chu Tụng hùng hùng hổ hổ che dấu phiền muộn vừa rồi, nói với Cố Nam Ninh: “Này không phải là biết nấu cơm sao? Về sau tự mấy đứa nấu cơm, đừng gọi anh.”

“Nhưng tối hôm qua không phải anh nói cảm thấy nấu cơm là một công việc hạnh phúc sao?”

Chu Tụng quét mắt qua người đang ngồi, vừa nhìn chính là Diệp Diễm hủy đi đài của mình, đành phải nuốt xuống cục tức này.

Mấy người đang ăn cơm, Diệp Diễm vẫn luôn khuyến khích đám người bọn họ đi qua bên kia, cùng một chỗ thuận tiện chăm sóc. Sở Hạ Lâm sợ anh ta lừa gạt, vội nói: “Không vội.” Cậu chấm màn thầu vào laocanma: “Bọn tôi bên này vẫn còn đủ tài nguyên, hiện tại cũng không biết các anh đang ở mức nào rồi.” Cậu một bên nói một bên nhìn về phía Diệp Hỏa, ý đồ lấy được ủng hộ của hắn. Cũng may Diệp Hỏa thức thời gật đầu đồng ý với cậu.

“Không sai, trước chưa vội.” Diệp Hỏa nói: “Chúng cháu hiện tại cũng có đài phát thanh, dễ dàng liên lạc.”

Diệp Diễm cũng không miễn cưỡng, lại nhìn Chu Tụng, cười nói: “Anh thì sao? Anh có muốn cùng tôi trở về?”

Chu Tụng húp cháo, dùng bát che lại bên mặt, ậm ờ nói: “Ba Cam còn chưa khỏe, tôi phải chăm sóc ông ấy.”

Diệp Diễm cũng không miễn cưỡng.

Ăn com xong là lúc nên tiễn Diệp Diễm trở về, Diệp Hỏa gọi Sở Hạ Lâm nói: “Hai ta đưa chú ấy về, đi qua kia nhìn xem sau đó tiện đường lấy chút đồ về.” Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Diễm, Diệp Diễm nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, Sở Hạ Lâm thấy anh ta như vậy ngược lại cũng có chút khẩn trương, liền muốn tìm người cùng đi với bọn họ. Cậu nhìn Chu Tụng, hỏi: “Nếu không anh đi cùng chúng tôi?”

Chu Tụng sụp đổ. Hỏi anh làm gì?! Làm gì?!

“Tôi phải chăm sóc ba Cam…” Anh lặp lại, nhìn về phía anh em Cố gia: “Hai cậu…?”

“Chúng em phải chăm sóc đồ ăn a.” Anh em Cố gia trăm miệng một lời.

Diệp Hỏa kỳ thật gọi Sở Hạ Lâm theo là có ý đồ trong lòng. Gần đây thời tiết tốt, bọn họ từ sau khi xác sống bùng nổ liền không còn đơn độc ra ngoài lần nào. Cũng may hiện tại trong nhà có người giữ nhà, xác sống cũng chưa tiến hóa đến quá mức đáng sợ, Diệp Hỏa cũng là muốn nhân cơ hội… cùng Sở Hạ Lâm hẹn hò.

Lúc này Sở Hạ Lâm còn gọi Chu Tụng theo, Diệp Hỏa đau thắt ruột gan.

May mắn Chu Tụng không đồng ý, cuối cùng vẫn là Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm đưa Diệp Diễm về căn cứ.

Sở Hạ Lâm xung phong nhận việc, rốt cuộc được lái chiếc Porsche mà cậu tâm tâm niệm niệm kia.

Diệp Hỏa ngồi bên phó lái, quay đầu nhìn Diệp Diêm ngồi ở phía sau: “Cài dây an toàn.”

“Chú ngồi đằng sau cài cái gì… a đệch đệch đệch  đệch đệch….”

Sở Hạ Lâm đạp chân ga, cả người Diệp Diễm liền nhào ra ngoài đụng vào cửa xe.

Xe chạy một đường đến căn cứ của Diệp Diễm, dọc đường đi Diệp Hỏa đều đang ngủ.

Diệp Hỏa say xe chóng mặt đến lợi hại, cho nên nếu như lái xe là người hắn tín nhiệm, Diệp Hỏa lên xe liền nằm ngủ.

“Diệp Tam Hỏa anh ——” Sở Hạ Lâm đột nhiên mở miệng.

“Xuỵt…” Diệp Diễm cười nói: “Tiểu Diệp Tử ngủ không sâu, đừng nói là cậu không biết a.”

Sở Hạ Lâm hậm hực trừng mắt Diệp Diễm qua gương chiếu hậu, nuốt xuống lời muốn nói.

Vì vậy một đường không nói chuyện. Sở Hạ Lâm lái xe đến căn cứ của Diệp Diễm, người của Diệp Diễm mở sóng siêu âm xua đi xác sống chung quanh, ra nghênh đón bọn họ.

Diệp Diễm dẫn Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm đi tham quan căn cứ một phen. Căn cứ gần một trung tâm thương mại, tổng cộng có mấy khu cao tầng, đều là tòa nhà văn phòng bỏ hoang. Giống như lời Diệp Diễm nói, người trong căn cứ đều mặc đồng phục, muốn trà trộn vào cũng không dễ dàng. Người trong căn cứ phân công rõ ràng, từng khâu đều có người chịu trách nhiệm tương ứng, chức nào việc nấy*, cam đoan sinh hoạt hàng ngày không có vấn đề gì.

(*Nguyên văn 各司其职 các ty kỳ chức: ai nấy có phận sự riêng của mình.)

Rất khó tưởng tượng Trung Quốc nhiều người như vậy thế nhưng chỉ còn lại có mấy người trong tòa nhà này.

Nhất định còn có những người khác, này chẳng qua là những người Diệp Diễm có thể triệu tập đến vào lúc này, Sở Hạ Lâm nghĩ như vậy.

Cậu một đường đều đang cẩn thận tìm kiếm sơ hở của Diệp Diễm, ý đồ tìm ra đột phá khẩu* trong căn cứ.

(*突破口 nơi, vị trí tuyến phòng ngự của đối phương bị chọc thủng.)

Không thu hoạch được gì.

Căn cứ của Diệp Diễm được sắp xếp vô cùng nghiêm ngặt, cảnh vệ dày đặc, Sở Hạ Lâm chẳng nhìn ra được gì.

Không có một người nào là gốc “Hải yêu”. Sở Hạ Lâm cẩn thận quét qua những người đi trên đường, không một ai là người của Sở Hạ Lâm cậu.

Mẹ kiếp… rốt cuộc Diệp Diễm đã đưa người của cậu đến chỗ nào?! Hay là.. người của cậu đã sớm không còn ở đây?!

Sở Hạ Lâm cảm thấy rùng mình, không có khả năng… làm sao có thể.. những người còn lại kia nhưng đều là…

Diệp Diễm như là nhìn ra tâm tư của cậu, cố ý dẫn bọn họ đi đến một nơi bí ẩn, chỗ kia là từng căn phòng san sát nhau, bên ngoài thoạt nhìn giống như văn phòng không có chỗ nào khác thường.

Sở Hạ Lâm thông qua cửa sổ nhìn thấy một vài bóng người quen thuộc, cũng coi như yên tâm.

Cậu biết rõ những thứ này là Diệp Diễm tận lực bày ra cho cậu nhìn, nên cũng chỉ im lặng nhìn, thẳng đến khi ra ngoài cũng không nói thêm gì.

Diệp Hỏa ở trong phòng Diệp Diễm thương lượng công việc thảo phạt “Thuyền cứu nạn”, Diệp Diễm dường như không để ý Sở Hạ Lâm nghe được. Đối với thảo phạt “Thuyền cứu nạn”, hiện tại cho dù là tài nguyên hay nhân thủ đều không đủ, tất cả còn phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa. Sở Hạ Lâm một bên nghe một bên nhìn người đi tới đi lui bên ngoài, lòng thầm tính toán phải cứu người của cậu ra ngoài như thế nào.

Hiện tại Diệp Diễm xác thật vẫn còn phải giữ lại bọn họ để uy hiếp mình, có lẽ tạm thời sẽ không làm khó bọn họ. Hơn nữa nếu như vừa rồi cậu không nhìn lầm, trên cổ tay của bọn họ có đeo một vòng tay kiểu dạng như nhau, vòng tay này có chút kỳ quái.

Diệp Diễm một đường tiễn bọn hắn lên xe, năm người phía sau kia là người Diệp Hỏa đã gặp lần trước. Diệp Diễm đứng ở cửa xe bên ghế phó lái nói với Diệp Hỏa: “Liên lạc bằng phát thanh, mật mã chú đã nói cho cậu biết, không cần phải phiền phức giống như lúc trước vậy.”

Diệp Hỏa gật đầu nói: “Chuyện ‘Thuyền cứu nạn’. phải nhanh một chút.” Đi Thái Bình Dương còn phải tốn một đoạn thời gian… lại tiếp tục kéo dài mà nói…”

“Chú biết.” Diệp Diễm khoác tay lên vai Diệp Hỏa: “Đừng lo lắng, không có việc gì.”

Diệp Hỏa đóng cửa, nhìn Diệp Diễm ở bên ngoài dùng khẩu hình, lại hạ cửa sổ xuống: “Chú nói gì?”

Người phía sau tiến lên một bước, Diệp Diễm một bên ra dấu một bên im lặng nói: “Cài dây an toàn  —— “

Diệp Hỏa hiểu ý, phất phất tay với anh, hai người liền từ biệt ở đây.

Diệp Diễm quay người trở lại cao ốc, đi nhanh về phía trước hai bước, liền chống tường cong eo. Anh thở dồn dập, luống cuống giật xuống trang phục phòng hộ, mẹ kiếp… mẹ kiếp…

Anh nhanh chóng giật cổ áo ra, nắm lấy vòng đeo màu bạc còn ở trên cổ, rõ ràng đã về tới đây lâu như vậy… như thế nào còn chưa…

Chất liệu cùng kiểu dáng của vòng bạc kia giống như đúc của những người trong phòng làm việc. Diệp Diễm thống khổ kéo lấy vòng bạc kia, nhanh lên, nhanh lên a…!

Anh chống tường có chút chật vật trượt xuống, có quắp dưới đất.

Sở Hạ Lâm trên đường lái xe về nhà. Xăng càng lúc càng ít, cứ tiếp tục như vậy mà nói không phải chuyện tốt, phải nghĩ biện pháp. Đặc biệt là nếu như Diệp Hỏa bọn hắn muốn đi Thái Bình Dương mà nói…

Cậu đang lo nghĩ công việc lại không nhìn đường, thấy xác sống tới trước mắt, cậu đột ngột xoay bánh lái.

Đầu Diệp Hỏa đụng vào bên cửa sổ, ngay cả lời mắng người cũng kẹt trong cổ họng không kịp nói ra.

Trước khi Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm chính thức quen nhau đã ngồi qua xe do Sở Hạ Lâm lái, lần đầu ngồi đã bị kỹ thuật điều khiến của Sở Hạ Lâm kinh diễm. Kỹ thuật lái xe của Sở Hạ Lâm là do ai dạy vậy? Này mà lái xe chỗ nào a, là đánh xe ngựa chứ?

Sở Hạ Lâm ngược lại là lái đến vui vẻ, Diệp Hỏa thấy cậu vui, cũng liền tùy cậu.

Xe chạy một đường, Diệp Hỏa rồi lại không ngủ, hắn vẫn muốn mượn cơ hội này cùng Sở Hạ Lâm đơn độc ở chung một lát nữa.

“Đừng về vội.” Diệp Hỏa nói.

“Ừm, em biết.” Sở Hạ Lâm xoay bánh lái: “Đi siêu thị? Hay đi đâu?” Sở Hạ Lâm hỏi.

Diệp Hỏa vội cầm tay nắm: “Không không không, đừng đi siêu thị..”

“Ai da!” Sở Hạ Lâm thắng gấp, Diệp Hỏa suýt chút nữa bay ra. Hắn cố nén xúc động muốn nôn, hoảng hốt cảm thấy túi khí đều sắp bật ra.

Sở Hạ Lâm đưa tay đỡ Diệp Hỏa, lại bị Diệp Hỏa dùng sức kéo vào ngực.

Diệp Hỏa ôm Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm mặc trang phục phòng hộ thật dày, Diệp Hỏa ôm cậu như ôm một món đồ chơi. Hắn gỡ mặt nạ ra nhìn về phía Sở Hạ Lâm, hiếm khi ôn nhu nói: “Chúng ta hẹn hò đi.”

Sở Hạ Lâm chớp chớp mắt, nhìn vào mắt Diệp Hỏa, hỏi: “Anh nói gì?”

Diệp Hỏa cắn răng, vẫn cố gắng duy trì nụ cười nhìn Sở Hạ Lâm, ôn nhu nói: “Anh nói, chúng ta hẹn hò đi?”

“Hả???” Cách mặt nạ bảo hộ, Sở Hạ Lâm vẫn là không nghe rõ.

Diệp Hỏa thở dài một hơi, móc một thứ từ trong trang phục phòng hộ ra, là cành hồng hôm trước Chu Tụng hái ở dưới lầu đưa hắn để tặng cho Sở Hạ Lâm, cất giọng: “Xin chào bạn học Sở, tôi là Diệp Hỏa của ban nhất khoa tự nhiên, không biết hôm nay tan học cậu có thể… tôi có lời muốn nói với cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc