TẬP ĐOẢN VĂN

Từ sau sự kiện đi xem mắt, hai người liền bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, một người muốn giải thích, một người cảm thấy không cần phải giải thích, cứ như vậy chiến tranh lạnh đến hôm giao thừa.

Ăn xong cơm tất niên, Trần Hi Nguyệt nhận được điện thoại của Tô Hoài, “Hi Nguyệt, có muốn cùng đi đến Tiểu Đông Giang xem nhạc nước (*) không?”

Những người bạn hồi nhỏ đều trở về, mọi người ăn xong cơm, lại đi dạo một vòng quanh những cửa hàng trên trấn, cuối cùng không biết ai đề nghị muốn vào nội thành, nói là muốn xem nhạc nước một chút.

Trần Hi Nguyệt vốn không muốn đi góp vui, nhưng chịu không nổi dò xét của Tô Hoài, “Hi Nguyệt, có phải cậu không chịu đi là vì Giang Tuần không? Giữa hai người…”

“Không đâu.” Vì không để bọn họ suy nghĩ nhiều, cuối cùng Trần Hi Nguyệt vẫn cắn răng đồng ý.

Cô chỉ liếc mắt một cái là nhận ra chiếc xe dừng trước cổng nhà là của Giang Tuần, xuyên qua cửa kính xe, mơ hồ có thể nhìn thấy một đốm sáng nhỏ. Cô đoán Giang Tuần lại đang hút thuốc lá, lông mày không khỏi nhíu lại.

Giang Tuần hạ cửa kính xe xuống nhìn cô, đôi mắt sáng lên, tay trái quả nhiên cầm một điếu thuốc. “Bọn Tô Hoài đã đi trước, tôi tới đón cậu.” Dứt lời, anh dập tắt điếu thuốc lá.

Trên đường đi, không ai nói với ai câu nào.

Nhóm Tô Hoài chiếm được mấy vị trí ở khu quan sát, xa xa nhìn qua, trên cổ tay mỗi người đều đeo một cái vòng huỳnh quang, giống như khi còn bé đi xem náo nhiệt, luôn thích đeo vài thứ đồ vào tay mình, ăn mặc lòe loẹt, hòa mình vào trong bầu không khí của ngày lễ tết.

“Hi Nguyệt, bên này!”

Người hơi nhiều, Trần Hi Nguyệt chen đến chỗ bọn Tô Hoài, nhưng phí hết nửa ngày công phu mới chỉ di chuyển được tí xíu.

Giang Tuần nhìn cô tránh đông né tây như con sóc, cảm thấy hơi buồn cười, nhưng nghĩ lại, bọn họ còn chưa làm hòa, lại gắng gượng thu lại ý cười.

Người ngày càng đông, muốn chen vào bên trong là vô vọng, Trần Hi Nguyệt ủ rũ cúi đầu lùi sang một bên, bắt đầu đi ngược dòng người, cuối cùng tìm được một băng ghế đá, trực tiếp ngồi vật xuống.

Cô phát hiện Giang Tuần không đi cùng mà lẫn trong đám người, nhưng rõ ràng vừa rồi cô có kéo quần áo anh, sao chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu?

Cô hơi dỗi, nhưng không biết mình giận dỗi cái gì.

Từ khi ở bên Giang Tuần, cô cảm thấy mình trở nên nhõng nhẽo nhiều hơn, động một tí là phụng phịu, chẳng hề hào phóng dịu dàng như trước kia gì cả.

Cả kế sách đã nghĩ xong kia, cũng lộn xà lộn xộn hết.

Chẳng qua nghĩ lại, bạn bè với bạn gái chính là không giống nhau, tùy hứng thậm chí cáu gắt vô cớ, đều là chuyện đương nhiên. Bằng không, cần bạn trai làm cái gì? Ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là, anh dỗ tôi đi, đây là vấn đề về thái độ!

Chuyện đi xem mắt, cô muốn giải thích, nhưng cô cảm thấy hẳn là Giang Tuần xin lỗi cô trước mới đúng, dẫu sao cũng là anh không tín nhiệm cô trước.

Cô càng nghĩ càng tủi thân, ngay cả bên cạnh nhiều hơn một người cũng không phát hiện.

Giang Tuần mua về hai cái vòng tay huỳnh quang, không nói tiếng nào đeo lên cổ tay cô một cái, là màu hồng tím mà cô thích.

Hồi nhỏ, cô thích nhất là đeo vòng tay thế này nhảy nhót khắp nơi, giống như cả thế giới này, vui vẻ nhất chính là tiếng cười của cô. Cho nên, ngày lễ sau này, anh luôn tặng cô một cái vòng tay, tặng cô một chút náo nhiệt, như một nghi lễ trang trọng.

Anh lẳng lặng đưa chiếc vòng còn lại cho Trần Hi Nguyệt, giơ tay mình lên, ra hiệu cô đeo giúp.

Trần Hi Nguyệt nhận vòng tay, ngoài miệng lầm bầm một câu: “Tôi có thể đeo giúp cậu, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta làm hòa.”

Giang Tuần mặt không đổi sắc gật nhẹ đầu, giọng nói khàn khàn: “Được.”

Cô như đánh vào bông, trong lòng Trần Hi Nguyệt hơi buồn bực, chẳng lẽ anh không nên thuận theo đề tài này mà trò chuyện, sau đó thành tâm nói xin lỗi cô sao?

Giang Tuần cúi đầu ngắm nghía vòng tay, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi cô, “Ngày mai rảnh không, tôi mời cậu ăn cơm.”

Trần Hi Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sáng rực của anh, giống như nhặt một ngôi sao vân vê trong mắt, đẹp đến không nói thành lời.

Cô há miệng, vừa lúc nhóm người tản ra, nhóm Tô Hoài đến tìm bọn họ, câu trả lời của cô bị bao phủ trong tiếng người huyên náo.

“Thì ra hai người ở chỗ này, hại chúng tôi tìm mãi.” Tô Hoài nháy mắt ra hiệu với hai người, dấy lên một trận trách móc.

“Đi thôi.” Giang Tuần không để ý đến Tô Hoài, đứng dậy đi luôn.

Tên Tô Hoài thành tinh này, liếc mắt cái đã nhìn ra manh mối, hạ giọng hỏi Trần Hi Nguyệt: “Hai người cãi nhau?”

“Tô Hoài, cậu đúng là đồ nhiều chuyện!” Cô đập một chưởng lên đầu cậu ta, thở phì phò bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc