TẤT CẢ ĐÀN ÔNG TRÊN THẾ GIỚI NÀY ĐỀU GIỐNG NGƯỜI YÊU CŨ CỦA TÔI

Ngoại trừ nam phục vụ ngoài ý muốn thì bữa tối lần này rất vui vẻ, ít nhất Thời Diệc Nam thấy vậy.

Trong lúc bọn họ ăn cơm, Bạch Nhất Trần vẫn luôn cười, còn uống hai ly rượu vang, khiến gương mặt vốn tái nhợt của anh hiện lên hai rặng mây đỏ ửng. Nếu là trước đây, Thời Diệc Nam tuyệt đối sẽ không cho Bạch Nhất Trần uống rượu, chưa nhắc đến tửu lượng thấp của thanh niên, dáng vẻ uống say của anh còn vô cùng dụ người. Nếu bọn họ uống rượu ở nhà thì coi như thôi, nhưng giờ bọn họ đang ăn ở bên ngoài, Thời Diệc Nam không muốn có quá nhiều người bắt gặp dáng vẻ ấy của Bạch Nhất Trần.

Song hai người mới đoàn tụ, cũng có thể nói là hợp lại, Thời Diệc Nam quả thực y thuận tuyệt đối với Bạch Nhất Trần, dung túng anh uống hai ly.

Hai người vẫn luôn cười đùa đến gần chín giờ mới chuẩn bị về, nhưng trước khi rời đi mấy phút, Thời Diệc Nam nhận được một cú điện thoại, là phần hợp đồng mà ban ngày hắn bảo Bạch Duy Hoan đẩy đến mai mới xem, hẳn là thuộc hạ phát hiện vấn đề khẩn cấp nên mới gọi cho hắn vào lúc này. Vì vậy Thời Diệc Nam để Bạch Nhất Trần lên sân thượng ngắm cảnh đêm chờ hắn một lát.

Bạch Nhất Trần cười đồng ý.

Nhưng lúc Thời Diệc Nam ra chỗ khác nhận điện thoại, anh lại trốn khỏi sân thượng đến khu vực cho phép hút thuốc gần nhà vệ sinh, do anh lên cơn nghiện thuốc lá.

Sau khi Thời Diệc Nam rời đi, anh dính vào thuốc lá, thành nghiện, đồng thời chẳng thể cai nổi trong thời gian ngắn.

Bạch Nhất Trần biết đây không phải là thói quen lành mạnh, nhưng anh không khống chế được bản thân. Suốt quãng thời gian Thời Diệc Nam mới bắt đầu rời đi đó, anh vì dời đi nỗi đau trong lòng mà hầu như thử tất cả mọi thứ. Anh cũng đã tự sát thì hút thuốc say rượu có đáng là gì đâu?

Sở dĩ việc này cần tránh Thời Diệc Nam, là bởi Thời Diệc Nam ghét kẻ hút thuốc, chuẩn xác mà nói, Thời Diệc Nam ghét tất cả những ai không thể tự kiềm chế.

Chính hắn lý trí tự kiềm chế, yêu cầu nghiêm ngặt với bản thân, cũng yêu cầu người khác giống vậy, cho nên từ trước đến giờ số bạn bè của hắn rất ít, nhưng thế cũng đã đủ cho hắn leo lên tư bản địa vị cao.

Bây giờ Bạch Nhất Trần nghĩ lại cũng cảm thấy, lúc trước Thời Diệc Nam sẽ thích anh hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể là do anh quá đẹp và Thời Diệc Nam trời sinh yêu thích nam không chống đỡ được sắc đẹp của anh?

Nhất định là như vậy.

Thứ nhân gian không giữ lại được nhất, dung nhan trong kính tựa hoa héo tàn.

(1) Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ/最是人间留不住,朱颜辞镜花辞树. Là một câu trong bài "Điệp luyến hoa 蝶恋花" của Vương Quốc Duy 王国维. Tối thị nhân gian lưu bất trụ: nhân gian không giữ lại được nhất. Chu nhan từ kính: "chu nhan" hay khuôn mặt, ám chỉ con người theo quy luật của tự nhiên mà dần dần già đi, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nẩy lộc, rồi đến mùa đông thì héo tàn.

Mỹ mạo trên thế gian nhiều vô số, người ở vị trí càng cao sẽ nhìn thấy càng nhiều cảnh đẹp. Thời Diệc Nam quay đầu gặm viên cỏ già là anh, e rằng chỉ vì anh may mắn làm mối tình đầu của Thời Diệc Nam thôi.

Mối tình đầu luôn là vực thẳm mà đàn ông không qua được.

Thời Diệc Nam cũng là mối tình đầu của anh.

Bạch Nhất Trần đốt một điếu Vân Yên, dựa vào bờ tường nhẹ nhàng hút một hơi, ngửa đầu phả hơi khói trắng như tuyết. Anh nghĩ đến khả năng tại sao Thời Diệc Nam lại thích anh xong thì bật cười giữa màn trắng mông lung, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, con ngươi sóng sánh ánh nước, tựa mặt hồ yên tĩnh ngày xuân bị hoa rơi quấy rầy.

Thôi Thương Chi chính là mặt hồ yên tĩnh bị đánh loạn này.

Khu hút thuốc được đặt ngay bên ngoài nhà vệ sinh nam, thường xuyên có mấy người đàn ông đứng đây làm dịu cơn nghiện thuốc lá. Chỉ cần tiến vào nhà vệ sinh sẽ đi ngang qua khu vực này, mùi thuốc lá nồng nặc gay mũi thường làm người ta sặc, viền mắt sưng cuống họng ngứa.

Thôi Thương Chi không hút thuốc lá, cũng không thích ngửi mùi thuốc lá, nên hắn cau mày nén giận tiến vào nhà vệ sinh.

Khách sạn Hill gì cũng tốt, chỉ là khu vực hút thuốc được xây dựng thật không còn gì để nói. Ban đầu Thôi Thương Chi không dự định tới đây ăn cơm, thế nhưng bạn gái hắn nhất định muốn tới, hắn không thể không theo.

Bên Nam Thành bỗng nhiên có một công ty chuyển đến từ Hoa Thành. Kể từ đó, tình trạng độc quyền lũng đoạn của Úc thị đã được cải thiện, tuy nhiên công ty đó lại tiếp tục chèn ép những công ty có địa vị thấp hơn Úc thị của mấy người họ, khiến họ không hề dễ chịu. Do đó, mẹ hắn ép hắn phải tranh thủ cưới người phụ nữ có thể trợ giúp Thôi gia bọn họ. Nói thẳng ra, đây là một cuộc hôn nhân thông gia vì lợi ích

Vì việc này, Thôi Thương Chi chỉ có thể cắt đứt sạch sành sanh với đám oanh oanh yến yến trước đây của hắn, đã ăn chay được mấy tháng.

Song đây không phải điều làm hắn thấy giày vò nhất, giày vò chính là hắn rõ ràng không thích cô bạn gái hiện tại của hắn, ấy vậy mà vẫn phải giả vờ dáng vẻ yêu đương đi dỗ dành cô ta.

Thôi Thương Chi mang tâm tình buồn bực rời khỏi nhà vệ sinh, khi đi ngang qua khu vực hút thuốc thì cau mày theo bản năng, lại bị một bóng hình hút chặt tầm mắt.

Hắn nhìn về phía bóng hình ấy, thấy một người thanh niên đang đứng ở đó hút thuốc.

Thanh niên cao dong dỏng, khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, dưới mắt phải có nốt ruồi đen nho nhỏ, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, khi nhận ra tầm mắt của hắn thì ngước mắt liếc hắn, ánh mắt như sóng nước mùa thu. Thôi Thương Chi nhìn anh, không khỏi bước thêm vài bước về phía đó.

Ánh mắt thanh niên rơi xuống người hắn, trong giây lát, thanh niên nhướng môi nở nụ cười với hắn.

Lần đầu tiên Thôi Thương Chi không nhịn thở trong khói mù, mùi thuốc lá cay sặc xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt tràn vào mũi hắn. Lúc này hắn mới phát hiện thanh niên đã uống rượu, hai vệt phớt đỏ nơi gò má là chứng cứ rõ nhất.

"Tiên sinh, anh..." Thôi Thương Chi không nhịn được mở miệng, lại không biết làm sao để bắt chuyện với thanh niên, chỉ thốt ra một câu cũ rích, "...Anh trông rất quen."

Dứt lời, Thôi Thương Chi đều bị bản thân làm xấu hổ, ai ngờ thanh niên nghe thấy lời của hắn liền bỗng mỉm cười và nói với hắn: "Anh cũng vậy."

Nhưng thanh niên nói xong câu đó là nhấn tắt đầu thuốc rồi đi. Thôi Thương Chi kinh ngạc đuổi tới, nửa đường lại bị bạn gái chặn đứng, đợi đến khi hắn tới bên ngoài khách sạn, mùi rượu và mùi thuốc lá trên người thanh niên đã tan biến sạch sẽ.

Thời Diệc Nam nhận điện thoại xong là đi tìm Bạch Nhất Trần, lại không thấy anh trên sân thượng mà thấy anh dạo vòng quanh đại sảnh, ánh mắt liếc tới liếc lui trong đám nhân viên phục vụ. Thời Diệc Nam nhìn, việc vừa chìm vào lãng quên lại nổi lên trong lòng lần nữa —— hắn cảm thấy Bạch Nhất Trần đang tìm tên nhân viên đã dẫn đường cho bọn họ.

Hắn lặng yên đi tới, thình lình ôm lấy Bạch Nhất Trần từ đằng sau, sợ đến mức Bạch Nhất Trần mạnh mẽ quay người nhìn về phía hắn.

Thân thể trong lòng dẻo dai nhỏ gầy, ôm vô cùng thoải mái. Thời Diệc Nam vốn cho là Bạch Nhất Trần thấy rõ người tới là hắn thì sẽ trầm tĩnh lại và mặc hắn ôm, cho nên khóe môi hắn cong cong, muốn hỏi Bạch Nhất Trần có bị hắn hù đến hay không, ai biết Bạch Nhất Trần nhìn thấy mặt hắn mà vẫn mở to mắt giãy giụa như trước, ánh mắt của anh như đang nhìn một kẻ xa lạ vậy.

Thời Diệc Nam sửng sốt, buông tay theo bản năng, Bạch Nhất Trần liền lập tức chạy thoát khỏi lồng ngực hắn, gấp rút thở hổn hển.

Thời Diệc Nam hơi nghi hoặc gọi anh: "... Nhất Trần?"

"Anh làm em sợ muốn chết..." Bạch Nhất Trần cụp mắt thở phào nhẹ nhõm, lúc giương mắt thì ánh mắt nhìn về phía hắn đã khôi phục thâm tình như cũ.

Nhưng anh lập tức nhíu mày lại, mặt lạnh nói: "Anh xuất hiện bất ngờ, rất đáng sợ."

Vẻ mặt của anh làm Thời Diệc Nam cảm thấy hắn vừa làm một chuyện thật sự rất quá đáng, song Bạch Nhất Trần mau chóng đi tới nói với hắn: "Lần sau đừng dọa em như thế nữa."

"Ừ, sẽ không."

Thời Diệc Nam đồng ý không chút nghĩ ngợi, sau đó cũng không nhắc lại chuyện này.

Tuy nhiên, sau khi lên xe, hắn hồi tưởng tình cảnh này nhiều lần, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Hơn nữa xuyên suốt dòng hồi tưởng, hắn phát hiện dường như hắn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Bạch Nhất Trần, chỉ là tốc độ Bạch Nhất Trần rời cái ôm của hắn quá nhanh nên lúc đó hắn không chú ý đến. Nhưng Thời Diệc Nam cũng không quá nghi hoặc về điều này, vì Bạch Nhất Trần sẽ không hút thuốc, mùi thuốc lá trên người anh hẳn là bị dính đến ở nơi nào đó đi.

Bị một loạt sự việc kéo dài, đợi lúc xe Thời Diệc Nam dừng lại trước biệt thự thì đã là hơn mười giờ.

Bạch Nhất Trần dựa vào ghế phụ kế bên lái xe, nhìn người đàn ông xa lạ đứng trước cửa biệt thự của mình, hỏi Thời Diệc Nam: "Đó là ai thế?"

Thời Diệc Nam hướng liếc sang bên kia rồi xuống xe để mở cửa cho Bạch Nhất Trần, nói cho anh biết: "À, đó là thư ký của anh, Bạch Duy Hoan."

Bạch Nhất Trần cười nói: "Cậu ta cũng họ Bạch à?"

Thời Diệc Nam câu môi nói: "Ừ, anh thấy cậu ta và em cùng họ nên mới giữ lại."

"Thế à." Bạch Nhất Trần nghe vậy, hứng thú nơi đáy mắt với người đàn ông trước cửa càng sâu, nhưng đáng tiếc trong bóng đêm u ám, Thời Diệc Nam không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh.

Bạch Duy Hoan vốn đang tăng ca, kết quả Thời Diệc Nam nhắn một tin tới, muốn gã nhanh chóng thu dọn hành lý của hắn ở khách sạn rồi đưa đến một căn biệt thự khu Hoa Tây, còn nhấn mạnh là phải nhanh thật nhanh. Gã cho là xảy ra chuyện lớn gì, vội vã tan tầm chạy tới nơi này ấn chuông cửa hồi lâu cũng không thấy chủ nhân đi ra mở cửa cho mình, mà Thời Diệc Nam thì tắt máy. Lần này Bạch Duy Hoan rốt cuộc đã hiểu rõ mình bị ông chủ hãm hại, lẻ loi chờ đợi hơn một tiếng trong gió rét buổi tối.

Chờ Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam trở về, môi gã đã bị gió đêm làm đông cứng đến có chút tím bầm.

Thời Diệc Nam thấy dáng vẻ ấy của Bạch Duy Hoan, trong lòng cũng có chút hổ thẹn. Hắn tiếp nhận hành lý Bạch Duy Hoan đưa và nói: "Xin lỗi, bên phòng tài vụ bỗng nhiên gọi một cú điện thoại tới, nên tôi không nghĩ rằng tôi và Nhất Trần sẽ về muộn như vậy."

Bạch Duy Hoan nghe thấy lời này của Thời Diệc Nam thì lập tức cảm động vô cùng. Gã theo Thời Diệc Nam nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thời Diệc Nam ném ánh mắt áy náy cho gã.

"Thư ký Bạch, trông cậu có vẻ rất lạnh, không bằng vào nhà ngồi một lát đi?"

Bình luận

Truyện đang đọc